Chương 37

Sau đó, một người đàn ông mặt chữ quốc mặc quân trang đi đến. Trong tay cầm theo hai bình rượu đế, mấy túi bánh ngọt bánh kẹo bọc giấy đỏ, phía sau có một bà mối đi theo.

Gặp cảnh này, mấy nếp nhăn trên mặt bà cụ đều cong lên. Rồi lại nghe được quân nhân Hàn Quang Tổ nói bản thân có bốn đứa bé, mặt lại xịu xuống.

"Chú thím, nếu hai người không đồng ý, vậy..."

"Con nguyện ý trở thành đối tượng của đồng chí Hàn!"

Cố Căn Sinh đang muốn quát lớn con gái hồ nháo, khi nhìn thấy Hàn Quang Tổ móc ra một xấp đại đoàn kết thật dày, thì nuốt xuống.

Chí ít mười mấy tấm đại đoàn kết, cho dù ai cũng không đành lòng buông lời nói nặng phải không?

Cố Yêu Yêu chậc chậc hai tiếng. Dưới cái nhìn "đầy yêu thương" của bà, cô vốc một nắm to đậu phông, bỏ vào tay chị gái bạch liên và thằng em quậy quá của mình, lại thó hai miếng bánh đậu xanh đút vào trong miệng của cha và mẹ.

"Vĩnh Liên à, con đi đưa tiễn đồng chí Tiểu Hàn và tiện đường dẫn Tiểu Hàn đi dạo đi." Chưa đầy một lúc sau, bà cụ đã nói đầy từ ái.

Chuyện ra mắt này, coi như thành, tiếp sau mới là màn diễn chính.

Người vừa đi, bà cụ mất hứng trừng mắt nhìn Cố Yêu Yêu, mới nói: "Hai anh em các con có mỗi cô em gái thôi. Đến lúc nó kết hôn, mẹ với cha các con hi vọng các con làm anh làm chị dâu có thể mỗi nhà góp năm mươi đồng, xem như cho em nó thêm chút đồ cưới."

Lời nói này xong, trong phòng lâm vào sự im lặng đầy lúng túng.

"Làm sao, có cô vợ rồi là quên mất em gái phải không?" Vương Hỉ Nga cười lạnh, đang chuẩn bị tạo áp lực, Trần Nguyệt Anh mở miệng.



"Được ạ, nửa tháng nữa, trong đội không phải sẽ chia lương thực sao? Cứ khấu trừ một nửa từ phần chúng con giao cho ba mẹ đi ạ. Mặt khác, phần trăm đất về sau chúng con chỉ trồng bảy phần thuộc về nhà con. Dù sao cũng không thể để bác cả, bác dâu trồng trọt đồ ăn, con và Vĩnh Thuận vẫn luôn băn khoăn trong lòng."

Lời này, giống như sấm sét trên mặt đất.

"Ý của cô là gì?"

Cố Căn Sinh vốn chẳng thèm nhìn thẳng vào con dâu và cháu gái, cũng không nói chuyện gì, mở miệng. Ánh mắt sắc bén của ông lão găm thẳng vào Trần Nguyệt Anh, bờ môi mím thành một đường thẳng, cực kỳ không vui.

"Ông nội, ý của mẹ cháu rất dễ lý giải, nếu như ông không rõ, cháu gái có thể hỗ trợ giải thích." Cố Yêu Yêu thấy người mẹ đanh đá nhà mình cắn môi, muốn lùi bước, liền nói như vậy.

"Trưởng bối nói chuyện, có chỗ cho một tiểu bối như mày chen vào nói hả? Ngậm miệng, lăn sang một bên!" Ông lão trầm mặt, quát mắng cô rất hung dữ.

"Cháu cũng không phải trái bóng, làm sao lăn được ạ?" Cố Yêu Yêu chớp đôi mắt to, chân thành đặt câu hỏi. Sau đó, lại lập tức bày ra dáng vẻ khiêm tốn mong được chỉ bảo, nói: "Nếu không, ngài làm mẫu một cái ạ?"

Còn chưa dứt lời, cô lại lầm bầm đầy ấm ức: "Hơn nữa, mẹ cháu sinh ra cháu với một cái miệng đáng yêu biết ăn biết nói. Chứ không phải để đó trang trí làm cảnh, bảo cháu ngậm miệng thật là vô lý mà."

Cố Yêu Yêu nói xong, còn nháy mắt đưa tình với người mẹ đanh đá nhà mình. Trần Nguyệt Anh bị trêu đến mức muốn cười lại không dám cười ra tiếng, tâm trạng bồn chồn cũng trong nháy mắt lướt qua chín tầng mây.

Lại nhìn Cố Vĩnh Thuận, trên mặt thì mang vẻ không đồng ý nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười. Đã lớn như vậy, lần đầu tiên, ông thấy cha già nói một không hai kinh ngạc. Lại là bởi vì con gái nhỏ nhà mình, trong lòng sao lại có chút... thoải mái lạ lùng?

"Cút cho ta, lăn ra ngoài!" Ông lão tức giận đến mức đập bàn gầm thét.

"Ngài không làm mẫu, cháu gái sẽ không lăn đâu. Ôi, ông nội thật làm người khác khó xử quá." Cố Yêu Yêu buông tay, mặt mày tràn đầy bất đắc dĩ.