Chương 39

Tiếng nói vang lên, trong phòng yên tĩnh, không ai đáp.

Cuối cùng, vẫn là ông cụ lên tiếng: "Chuyện của người lớn, mày bớt dính vào!"

Cuộc nói chuyện tan rã trong không vui.

Bên này, Cố Vĩnh Liên trở về nhà sau khi tiễn người trong lòng đi. Trong lòng còn đắc ý, tính toán phải tiêu pha thế nào với số đồ cưới mà cha già mẹ già hời sẽ kiếm được từ chỗ anh trai chị dâu. Cô ả tuyệt đối không ngờ chuyện này lại thất bại!

Cô ả xuyên tới từ bốn mươi năm sau, biết trước sang năm sẽ mất mùa. Nếu trong tay không có tiền thì khó mà sống. Thế là cô ả ỷ vào sự yêu chiều con gái út của hai người già, náo loạn lên không ngớt.

Điền Nhị Tú rón rén dán trên cửa nghe một lát, bị cô em chồng làm cho tức giận quá mức, quay đầu lải nhải với ông chồng: "Tôi thấy, năm mươi đồng nhà mình hay là cũng không cho luôn? Tiền cũng không phải tự nhiên mà có. Chỉ chuyện này, nhà mình vẫn phải đứng chung chiến tuyến với vợ chồng thằng ba."

Cố Vĩnh Vượng hít sâu một điếu thuốc, không nói chuyện.

"Anh nói chuyện đi xem nào!" Điền Nhị Tú đẩy ông ta một cái.

"Nói cái gì? Bà cho rằng tôi muốn cho? Nếu mà nói như vậy thật, mẹ lại chẳng quát tôi một trận?" Cố Vĩnh Vượng gõ gõ cái tẩu, không kiên nhẫn nói.

"Ui trời, dù sao tôi không muốn cho! " Điền Nhị Tú cá chét không sợ nước sôi.

Cố Vĩnh Vượng cười xoà một tiếng, lộ ra vẻ mặt đa mưu túc trí: "Gấp cái gì? Chúng ta không làm chim đầu đàn là được, để cô vợ thằng ba làm loạn đi. Bọn nó không cho thì nhà mình cũng thế, có lý do công bằng mà!"

"Được, đúng là ông! Tâm địa gian giảo nhiều!" Điền Nhị Tú bội phục khen.

"Nói bậy, cái này gọi trí tuệ." Cố Vĩnh Vượng bình chân như vại, mười phần đắc ý nói: "Bằng không năm đó sao lại có được một tên trong huấn luyện lái máy kéo? Sao có thể để cho nhà thằng ba nộp ra một nửa thuế ruộng? Sao có thể để cho bọn nó giúp đỡ..."



Nói tới đây, ông ta dùng sức ho khan một cái, ý thức được mình suýt chút nữa nói ra lời không nên nói, cứng nhắc chuyển chủ đề.

"Tiểu Tuyết nói, năm nay tôi nhất định sẽ mang thai con trai." Điền Nhị Tú không nghĩ nhiều, ngược lại có chút ngượng ngùng nói đến chuyện này.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nghĩ những thứ này." Cố Vĩnh Vượng tựa như không nóng lòng lắm. Thấy ánh mắt sáng rực mà vợ nhìn mình, ông ta không kiên nhẫn nói: "Được được được, lại đây, có thể mang thai hay không là trông cậy vào bà!"

......

Trần Nguyệt Anh sao có thể nghĩ đến, trong một cuộc tranh luận giữa chị em dâu liên quan đến con trai, có thể để cho Cố Vĩnh Vượng tự thân xuống ruộng vất vả cần cù cày cấy gieo hạt được?

Sau khi tan tầm về nhà, bà sảng khoái uống một hớp nước lớn, kéo chồng ra thảo luận con gái nhỏ hôm nay giỏi thế nào, rồi thì kế thừa hoàn mỹ cách ăn nói khéo léo và lớn mật thẳng thắn của bà ra sao.

"Đúng là rất lớn mật và cũng rất thẳng thắn." Cố Vĩnh Thuận nhìn sâu vào vợ mình với ý tứ riêng.

Mặt của Trần Nguyệt Anh dần dần đỏ lên, mãi cho đến lúc thằng nhóc con oang oang chạy vào nhà, mới hung hăng đánh yêu chồng một chút.

"Cha, mẹ, hôm nay con và chị gái đi lên núi cắt cỏ cho heo!" Cố Hồng Chí ưỡn ngực, rất kiêu ngạo.

Mà chị gái ma quỷ còn thưởng cho cậu năm cái kẹo sữa, thật là thơm!

"Không tệ, không tệ, tiếp tục phát huy!" Hai vợ chồng khích lệ không chút keo kiệt, làm Cố Hồng Chí mừng rỡ, thề về sau phải làm một chú ong mật nhỏ cần cù!

Cố Yêu Yêu buông giỏ trúc xuống, cười toe toét đi tới ghế trúc nằm như cá ướp muối. Nằm một lát, cô đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn người mẹ đanh đá: "Mẹ, hôm nay, con nhìn thấy một thông báo ở bảng thông báo chỗ cửa thôn."

"Chuyện tốt gì mà làm con vui mừng thế?" Trần Nguyệt Anh đi qua, vuốt vuốt mấy sợi tóc rối trên trán cô, buồn cười mà hỏi.