Chương 42

Cố Yêu Yêu nhìn về phía bản thân trong gương, ngập tràn cảm giác của thời đại. Lại phối hợp chiếc áo thêu hoa và ống quần rộng mà xanh đen mà người mẹ đanh đá cho, hiển nhiên là hình ảnh của một cô bé đại diện cho thập niên 60.

Chưa kể lại còn rất đáng yêu.

Đeo túi vải đựng sách một bên, Cố Yêu Yêu đắc ý ngó trái nhìn phải. Cô cảm thấy vô cùng mới mẻ, chỉ muốn ngay lập tức rút điện thoại di động ra tự chụp mấy chục bức ảnh.

Quả nhiên, đúng như sự tồn tại của định luật, mặc dù muộn nhưng vẫn sẽ tới.

Ăn điểm tâm, cô cõng trên lưng sách giáo khoa được nhận hôm qua chạy chậm đến dưới cây cổ thụ ở cửa thôn, Cố Vĩnh Vượng đã đợi ở đó.

Trên máy kéo, ngoại trừ mấy xã viên đi lên trấn, còn lại tất cả đều là học sinh cõng túi sách đeo nghiêng, ước chừng mười lăm mười sáu cái.

Có tổng cộng năm cô bé, Cố Hồng Tuyết với hai cô bé bám rịn nhỏ, cùng với Cố Yêu Yêu và Vương Tiểu Phương hai mắt dính chặt vào Thẩm Tây Lâm.

Cô bé này quan sát chuyên tâm ra sao? Mãi đến khi xuống xe mới phát hiện sự tồn tại của Cố Yêu Yêu.

"Sao mày lại tới đây?! Không phải bà nội không cho mày..."

"Hôm qua tôi đã đến rồi nhé, không trông thấy hả? Bất ngờ không?"

Vương Tiểu Phương lầu bầu: "Bất ngờ cái rắm, tao tưởng mày đi theo em trai mày đến báo cáo..."

Cố Yêu Yêu lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ: "Không có cách nào, cũng không phải tôi muốn đi học, nhưng mẹ tôi bắt tôi nhất định phải đến. Thật là khiến cho người ta đau đầu."

Câu này nghe hơi quen, khóe miệng Vương Tiểu Phương giật giật cố ý bỏ rơi cô mà chạy lại chỗ của nhóm Cố Hồng Tuyết.

Lại vậy? Đáng tiếc, cô không phải trẻ con, mấy chuyện cô lập, bạo lực ngầm thế này chẳng có tác dụng gì.

Tiến vào phòng học, Vương Tiểu Phương lập tức ngồi sát bên Cố Hồng Tuyết, còn đắc ý nhìn Cố Yêu Yêu một cái.



Cố Yêu Yêu bất vi sở động, quan sát một vòng phòng học và đi đến hàng cuối cùng. Thấy có duy nhất một cô bé ngồi một mình, những chỗ khác đều là các bạn học nam, cô đi thẳng đến.

"Chào bạn, chỗ này có người ngồi chưa?"

"Không có, không có."

Đáp lại Cố Yêu Yêu là một giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ, đối phương nhanh chóng liếc qua một cái, rồi lại cúi đầu xuống, tự cầm đầu ngón tay không nói một lời.

"Vậy tớ ngồi đây nhé, tớ tên là Cố Yêu Yêu." Thấy cô bạn này tính tình hướng nội, Cố Yêu Yêu tận lực dịu giọng nói.

"Tớ, tớ tên là Từ Phán Đệ." Cô bạn nói xong, lại cúi đầu thấp xuống hơn.

Cố Yêu Yêu gật gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện với Từ Phán Đệ nữa. Nếu nói thêm gì nữa, chỉ sợ cô bạn này sẽ dúi đầu vào trong ngăn kéo mất.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên đi đến bà ấy xụ mặt trông rất nghiêm túc nói: "Chào các bạn học, từ giờ về sau tôi sẽ là chủ nhiệm lớp của các em, tôi tên Cao Chí Phương."

Cô giáo nói rồi viết tên mình lên bảng đen.

Phòng học hò hét ầm ĩ bất giác yên tĩnh lại theo khí thế của cô giáo Cao Chí Phương.

Rất rõ ràng, giáo viên chủ nhiệm lớp là một người làm việc dứt khoát. Trước hết, cô giáo để cho cả lớp tự giới thiệu, rồi nhảy qua quá trình tuyển chọn mà tuyên bố ban cán sự lớp.

"Lớp trưởng Cố Hồng Tuyết, ủy viên lao động Trương Tiểu Phi, ủy viên thể dục Lý Khắc Quân, tổ trưởng tổ một Vương Tiểu Phương, tổ trưởng tổ hai Từ Phán Đệ, tổ trưởng tổ ba..."

Sau khi nói xong ban cán sự lớp, cô giáo bổ sung: "Tôi phân công theo thành tích tốt nghiệp tiểu học của các bạn, rất công bằng! Mặt khác, đại biểu của các môn học khác sẽ do các giáo viên khác bổ nhiệm, những bạn học chưa được tuyển chọn làm ban cán sự lớp vẫn còn cơ hội để tranh thủ."

Nghe vậy, các bạn cùng lớp nhao nhao nghị luận, âm thầm chú ý đến việc có được những chức vị kia.