Chương 44

Ngay cả Từ Phán Đệ cũng không khỏi liên tiếp nhìn lén bạn cùng bàn mới của mình. Không biết vì sao, nghe thấy những lời ấy, trong nội tâm cô bạn có một xúc cảm muốn tuôn trào nước mắt.

"Bạn học Cố, bạn nói rất tốt!"

"Đúng vậy. Vì có thể ngồi ở đây và cùng mọi người học tập, sau khi làm xong việc nhà, việc đồng, tớ còn phải lên núi hái thuốc, xuống sông mò cá, về nhà bện chiếu cỏ lau..."

Bên này của Cố Yêu Yêu vô cùng náo nhiệt.

Phía bên kia của Trương Hỉ Mai lại vắng ngắt. Mấy bạn nữ trước đó cùng nói xấu với nhỏ, đều không quan tâm nhỏ nữa.

"Hồng Tuyết, cậu nhìn nó xem! Tớ, tớ chẳng phải là thấy bất bình cho cậu sao!"

"Không sao, tớ biết. Về sau, cậu ít để ý đến chị họ của tớ là được. Tính tình chị ấy chính là như vậy, chẳng có chỗ nào tốt."

Hai đầu lông mày tinh tế của Cố Hồng Tuyết hơi nhíu lại, quay đầu hướng mắt nhìn Cố Yêu Yêu đang được người khác vây vào giữa giống như ánh sáng, trong lòng thấy khó chịu. Trước kia, nó mới là vầng trăng được vây quanh kia, an ủi Trương Hỉ Mai vài câu, nó rầu rĩ không vui ngồi về chỗ.

Mà ngoài cửa sổ, một dáng người gầy gò nhìn thiếu nữ đang được vây quanh kia một lát, rồi quay người lặng yên rời đi.

Xem ra, cô bé giương nanh múa vuốt, không cần hắn phải lo lắng.

Còn khá hung dữ, rất tốt.

Trong phòng học.

"Ôi ôi, người ban nãy có phải là Thẩm Tây Lâm năm ba không?"

"Hình như thế, anh ấy đến lớp mình làm gì?"



Mặt của Vương Tiểu Phương ửng hồng lên, nghĩ: Có phải là đến xem mình không? Dù sao buổi sáng nay mình cũng nhìn anh ấy suốt một đường đó nha.

Lúc này, ngoài cửa sổ, người gác cổng cầm theo một cái chuông cầm tay, từ cửa phòng học đầu tiên đến cửa phòng học thứ mười, vừa đi vừa gõ, tiếng đinh đinh đinh thanh thúy vang lên nhắc nhở mọi người: Bắt đầu tiết tiếp theo!

Lớp thứ hai, một thầy giáo trẻ tuổi tươi cười đi tới. Vóc dáng của thầy thuộc hạng trung, đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, làm nổi bật sự nhã nhặn lên dáng vẻ phổ thông và tạo một khí chất đặc biệt.

Chỉ nghe thấy thầy ấy tự giới thiệu mình đầy hài hước: "Chào các bạn, thầy tên Chu Dật Chi (zhū yì zhī), là giáo viên Ngữ Văn của các bạn. Lúc cha mẹ đặt tên cho thầy, có lẽ là muốn nhà mỗi ngày đều có thịt heo để ăn, nên gọi thầy là "heo một con" (zhū yī zhī)."

Các bạn học nghe vậy thì thi nhau cười ha hả, có lớn người lớn gan hỏi thầy: "Thầy ơi, thầy định tuyển đại diện môn Ngữ Văn thế nào ạ?"

"Ừm, hỏi rất hay. Thế này đi, sáng mai, ai có thể học được trôi chảy đến đoạn thứ ba, thứ tư của tiết học hôm nay thì sẽ là đại diện của môn Ngữ Văn. Mọi người có ý kiến gì với quyết định này không?"

"Không ạ!"

Đám người cao giọng reo hò, rất đỗi yêu thích thầy giáo dễ nói chuyện này. Bầu không khí của lớp học vô cùng sinh động. Sau khi vang tiếng chuông tan học, tất cả đều giơ sách giáo khoa lớn tiếng đọc thuộc lòng, tranh thủ có thể học thuộc để lên chức đại diện môn.

Cố Yêu Yêu không hứng thú với môn này lắm. Mục tiêu của cô là đại biểu của lớp Tiếng Anh và không muốn tốn thêm thời gian ở các môn học khác. Cô hết sức chuyên tâm xem xét cuốn sách Tiếng Anh của thời đại này. Nó là một cuốn sách rất mỏng, trên cơ bản đều là những từ đơn và các đối thoại đơn giản.

Nhìn một lát, cô mới nhớ tới, vẫn chưa viết tên. Thế là lấy ra chiếc bút máy đi học năm đó của cha ngu hiếu, bỏ nắp bút ra.

"Lạch cạch!"

Một giọt mực nước thật to lan ra trên bìa sách. Cố Yêu Yêu ảo não rút khăn tay Trần Nguyệt Anh cho ra để lau. Chẳng ngờ, càng lau càng bẩn, cô im lặng ngẩn người.

"Cái đó, Cố, bạn học Cố, bạn có thể mua ít báo cũ để bọc sách vở." Từ Phán Đệ ở cạnh không khỏi nhỏ tiếng đề nghị.