Chương 7: Chơi Âm Mưu

Edit: Thanhhien281196

Beta: Mộc An Chi

Lúc này, một thanh niên lao vào sân, khẩn trương đỡ chị ta rồi nhìn hai cô em gái với ánh mắt khiển trách, “Chị dâu các em sắp sinh, thân thể lại yếu, nước kia anh đi gánh về cho đầy không phải được rồi sao, các em đừng tức giận cô ấy.”

Hả???

Cố Yêu Yêu nhìn nửa ngày, còn chưa lên tiếng đâu? Đột ngột bị cue, cho nên rất khó chịu. Huống chi, chị gái bạch liên nói không sai, nước mà ba tiện nghi vất vả gánh về, cô ta chỉ tắm rửa đã dùng hết, ai mà vui cho được?

“Ồ, vậy phiền anh cả đi đổ đầy lu nước đi.” Cố Yêu Yêu không mặn không nhạt nói, lại giao đãi: “Chị dâu nếu không thoải mái, thì nằm ở nhà đi, chút nữa bọn em sẽ mang cơm về cho hai người.”

Trần Nguyệt Anh đi vào lúc sau, nhíu mày nhìn con dâu, bất mãn răn dạy: “Tôi mang thai còn xuống ruộng xuống đất xây nhà, sao cô lại nhu nhược như vậy? Đây là cái đạo lý gì? Không có mệnh tiểu thư, lại có bệnh tiểu thư."

Nói xong, dì nói với con trai cả: “Mau đi gánh nước.”

Cố Hồng Quân lòng có bất mãn cũng không dám nói gì, anh ta từ trước đến nay đều nghe lời mẹ nói, ngoan ngoãn ra cửa gánh nước. Mà Ngô Tố Cần cúi đầu không nói chuyện, ngón tay không ngừng vuốt ve cái vòng tay bạc kia, không biết suy nghĩ cái gì.

Tuy nhiên, trước khi quay về phòng, chị ta cười cười nói với mẹ chồng: “Mẹ, khi Yêu Yêu với Hồng Tú vừa trở về, đã hái dưa chuột mẹ trồng ở góc nhà, mấy trái đó còn chưa kịp lớn đâu.”



Lời này nói xong, Cố Yêu Yêu liền nghe chị gái bạch liên yêu quý nhà cô nghiến răng nghiến lợi, chửi nhỏ một câu: Đê tiện!

Vì việc ăn vụng dưa chuột này, Trần Nguyệt Anh nói hai chị em một đường, Cố Yêu Yêu cợt nhả nói: “Mẹ, con sai rồi, lần sau còn dám nữa.”

Trần Nguyệt Anh sửng sốt, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia, Thiết Sa Chưởng không chỗ xuống tay, cười mắng vài câu, việc này cứ thế tính đi qua.

Lúc ăn cơm, thằng nhóc quậy phá Cố Hồng Chí đúng giờ xuất hiện, cầm phần ăn Cố Yêu Yêu phân cho cậu ta gào thét: “Tại sao lại ít như thế này? Cô tống cổ ăn mày à?!”

Sau đó, cậu ta lại chỉ vào chén của Cố Hồng Tú chất vấn: “Tại sao phần của chị hai còn nhiều hơn tôi?”

“Bởi vì chị hai hôm nay giặt sạch quần áo cho cả nhà, còn cho heo ăn, dọn phân chuồng heo. Mặt khác, chiều nay chị hai còn phải lên núi cắt cỏ heo, không ăn nhiều ở đâu ra sức lực làm việc?” Cố Yêu Yêu nói đạo lý rõ ràng.

Cố Hồng Tú dừng chiếc đũa liếc mắt nhìn em gái, khóe mắt nhiễm ý cười, xem ra dưa chuột không cho ăn vô ích.

“Vậy còn cô? Sao phần của cô cũng nhiều hơn tôi? Cô một đứa con gái ăn nhiều như vậy làm gì, lãng phí đồ ăn!” Cố Hồng Chí vẫn như cũ không phục, duỗi tay định cướp qua, nhưng lại bị một chiếc đũa của mẹ già nhà mình đánh một cái ngừng giữa đường, “Nói chuyện với chị gái con cho tốt, đừng động tay động chân.”

Cậu ta bực bội, dẩu miệng, hung tợn nhìn Cố Yêu Yêu thong thả ung dung ăn cơm.

“Chị nhiều hơn em, cũng có lý do. Bởi vì chị cho Tiểu Hoàng, Đại Hoàng và A Hoa ăn, còn đi giặt quần áo với chị hai, buổi chiều cũng phải đi cắt cỏ heo.” Cố Yêu Yêu nói xong nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Em thì sao? Làm gì rồi, có thể có chén cơm kia, chính là nể tình em là em trai chị.”

“Tôi, tôi đi bắt cá vớt tôm, mang về cải thiện thức ăn cho nhà mình!"



“Vậy cá đâu? Tôm đâu?”

Cố Hồng Chí ấp úng nửa ngày, hôm nay cậu ta căn bản không bắt cá tôm, chỉ muốn chơi bời, cho dù bắt được một ít, cũng đều nướng rồi chia ra ăn cùng đám đồng bọn nhỏ.

Ngăn người ba già muốn chia phần cơm của mình cho với con trai, Cố Yêu Yêu nói: “Chị sẽ cho em thêm một muỗng, giữa trưa đi cắt cỏ heo với tụi chị, thế nào?”

Cố Hồng Chí không chút do dự, gật đầu cái rụp. Dù sao, đến lúc đó cậu ta chuồn mất, cô có thể làm gì cậu ta? Hắc hắc……

Cậu ta vui vẻ tưởng tượng: Mình thật đúng là thông minh quá đi mất!

“Vẫn là con út đứa nhỏ lanh lợi có cách giải quyết.” Cố Vĩnh Thuận cười nói với vợ, hai vợ chồng nhìn nhau cười, thế nhưng cũng mặc kệ con gái út, không nói gì.

Khi ra cửa vào giữa trưa, Cố Hồng Chí quả nhiên biến mất.

“Em tin lời nó nói, không bằng tin heo mẹ biết leo cây.” Cố Hồng Tú cười lạnh.

Cố Yêu Yêu đương nhiên không tin tưởng, nhưng cô có tính toán của riêng mình. Nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, cũng như núi rừng mênh mông trước mặt, cô nắm chặt lưỡi hái, chân có chút mềm.

“Cũng đâu phải lần đầu tiên đi, em khẩn trương cái gì?” Cố Hồng Tú kỳ quái nói, ném một cọng cỏ cho cô, “Lấy nước bôi trên cánh tay với cổ, tránh muỗi cắn.”