Chương 20

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 18/03/2016

...o0o...o0o...o0o...

"Đúng rồi, Tiểu Ngôn, ngày hôm qua mẹ ngươi thế nhưng lại gọi điện thoại cho ta, muốn ta giúp nàng hỏi ngươi chừng nào thì trở về?" Buổi chiều ngày hôm qua,Thư Cầm được Hồng Viện mời đi uống trà chiều, cũng may nàng còn chưa chờ Hồng Viện mở miệng đã chủ động hứa hẹn sẽ thúc giục Mạt Ngôn mau chóng trở về nếu không lại phải đau đầu nghĩ lời an ủi.

"Ân, giữa trưa nay ta sẽ trở về thăm bọn họ." Hiện tại Doãn Mộ Tuyết cũng đã đáp ứng nhận việc vào làm trong nhà, Mạt Ngôn nghĩ cũng là thời điểm về nhà thăm hai lão nhân gia. Lúc này đây sẽ không xuất hiện lại mấy người như Lục Hoành đi.

Thời điểm Mạt Ngôn cùng Thư Cầm đang nói chuyện phiếm, thư ký Betty của Mạt Ngôn gọi điện thoại nội tuyến vào văn phòng: "Mạt tổng, bên ngoài có người đến giao hoa, chỉ định muốn phải đích thân ngài ký nhận, ý ngài thế nào?"

Giao hoa? Mạt Ngôn vẻ mặt không thể tin, nhiều năm như vậy nàng cũng không phải chưa bao giờ được tặng hoa, nhưng là cho tới bây giờ chưa có ai chỉ định muốn đích thân nàng ký nhận. Mạt Ngôn không khỏi cũng có chút tò mò: "Cho hắn tiến vào."

Vừa cúp điện thoại, tiếng đập cửa liền vang lên, bó hoa thật lớn che khuất mặt người vừa vào. Thư Cầm vẻ mặt thắc mắc nhìn nhìn Mạt Ngôn, trách không được gần đây người này thực cổ quái, nguyên lai là có đối tượng, hoa đã đưa đến tận văn phòng, còn muốn gạt nàng, không có suy nghĩ thành thật.

"Mạt tổng, thỉnh ký nhận." Người vừa tới đưa bó hoa được gói buộc gọn gàng đang che khuất mặt bản thân đưa đến trước mắt Mạt Ngôn, Mạt Ngôn tiếp nhận bó hoa, ngẩng đầu định nói lời cảm ơn, nhận thức được thân phận của người đối diện liền đứng dậy thay đổi sắc mặt: "Lục Hoành? Ngươi như thế nào lại đến công ty của ta?"

Từ từ, Lục Hoành? Không phải là người mà mẹ Mạt Ngôn an bài xem mắt sao? Thư Cầm không khỏi quay đầu quan sát đánh giá, ân, cũng không tệ, ánh mắt của mẹ Mạt Ngôn thật tốt, chỉ cần diện mạo này, tùy tiện vứt trên đường liền được cả đám người vây quanh.

Lại nói về trò khôi hài xem mắt của Mạt Ngôn và Lục Hoành, cả hai người đồng dạng đều bị mẹ của bản thân lừa gạt. Hắn ngồi chờ tại nhà hàng cả khoảng thời gian thật dài nhưng lại không gặp ai, thời điểm định chuẩn bị đứng dậy rời đi, chỉ thấy có nữ nhân đeo kính đen đi đến trước mặt hắn, chỉ nói: "Tốt lắm, mẹ ta muốn ta tới gặp ngươi, hiện tại chúng ta như vậy xem như đã gặp qua, nghĩ đến về sau cũng sẽ không gặp lại, cũng không cần nói hẹn gặp lại, đi trước." Liền ra khỏi nhà hàng, bỏ mặc hắn còn đang sững sờ.

Lục Hoành lớn thế này còn chưa bao giờ bị người khác đối đãi qua như vậy, nữ nhân bên cạnh hắn ai mà không liều mạng dán lên người hắn, hành động hoàn toàn trái ngược của Mạt Ngôn khơi dậy hứng thú trong lòng Lục Hoành. Vừa công tác từ nước ngoài trở về, Lục Hoành liền nhanh chóng gọi cho thư ký mua một bó hoa tươi, muốn đến văn phòng Mạt Ngôn tận tay đưa cho nàng.

"Không ngờ Tiểu Mạt Mạt còn nhớ rõ ta nha, lần trước bị ngươi cứ như vậy mà vứt lại trong nhà hàng, người ta bây giờ vẫn còn thương tâm lắm. Cho nên, hôm nay giữa trưa vô luận như thế nào ngươi cũng phải đáp ứng cùng ta dùng cơm mới được nha."

Mạt Ngôn đối với Lục Hoành hoàn toàn không có kiên nhẫn lắc đầu, người này làm cho nàng hết chỗ nói rồi. Lần trước gặp mặt đều đã nói rất rõ ràng, hắn hiện tại như thế nào còn tìm tới cửa. Chớ không phải là nàng đã lâu không về nhà, mẹ nàng lại gây sức ép đi. Mạt Ngôn nghĩ đến đây càng thêm giận, bó hoa cầm trên tay không chút do dự liền ném lên mặt bàn, mặt không đổi sắc nhìn Lục Hoành mở miệng: "Lục Hoành, nếu ngươi thật nhàm chán, liền đi tìm những tiểu muội muội của ngươi mà chơi. Lần trước đã không gì không nói rõ, nay ta mạn phép nói lại thêm lần nữa, ta đối với ngươi không có hứng thú, cũng không rảnh cùng ngươi chơi. Sở dĩ đi gặp ngươi, hoàn toàn là bởi vì bị mẹ ta sắp xếp. Hiện tại đã nói rõ ràng. Bó hoa này tuy xinh đẹp nhưng thật sự không thích hợp với ta, ngươi lấy về đưa cho những người khác đi." Mạt Ngôn vừa nói vừa nhét lại bó hoa mà nàng mới ném lên trên mặt bàn trả về trong tay Lục Hoành.

Ân, nữ nhân như vậy hắn thích. Lục Hoành mỉm cười lập tức ném bó hoa trong tay vào thùng rác: "Nếu không thích hợp với Tiểu Mạt Mạt, bó hoa này cũng không còn có giá trị tồn tại. Yên tâm, ta sẽ vẫn luôn tìm kiếm, thẳng đến khi tìm được bó hoa thích hợp với ngươi. Hôm nay ta đi trước, lần sau gặp lại." Lục Hoành vừa nói xong, lại thực thân sĩ nói với Thư Cầm ngồi bên cạnh Mạt Ngôn đang hăng say xem trò vui: "Mỹ nữ, đi trước."

Lục Hoành vừa ra khỏi cửa, Thư Cầm vẻ mặt bát quái bắt đầu trêu chọc Mạt Ngôn: "Tiểu Ngôn Ngôn, thành thật khai báo cho ta, gần đây ngươi thần thần bí bí, thật quá khác thường, có phải liên quan đến Lục đại công tử hay không?"

Mạt Ngôn thật sự là càng ngày càng bội phục năng lực bổ não của bạn nàng, nàng đã nói mấy câu như vậy với Lục Hoành, Thư Cầm còn có thể cho rằng nàng cùng Lục Hoành có quan hệ: "Thư Cầm, có phải gần đây bị Phỉ Phỉ đả kích quá nhiều hay không, đầu óc liền bị choáng váng, ngươi như thế nào đến khả năng phán đoán cơ bản nhất cũng không có? Lười nói cho ngươi. Đúng rồi, gần đây hai ngày nay có tin tức gì mới hay không?"

Lời Mạt Ngôn nói đúng thật là trạc đến chỗ đau của Thư Cầm, đúng như Mạt Ngôn đã nói, mấy ngày nay Thư Cầm đều bị các loại đả kích không thèm đoái hoài tới từ Quý Phỉ Phỉ, tâm hồn cường đại của Thư Cầm bắt đầu trở nên yếu ớt. Lấy ví dụ như tối hôm qua, Thư Cầm sớm đã đứng chờ dưới lầu công ty của Quý Phỉ Phỉ, nghĩ muốn khiến mỹ nhân kinh hỉ, kết quả là Quý Phỉ Phỉ làm cho Thư Cầm đại kinh mà không có hỉ.

Thư Cầm nắm cành hoa bách hợp đứng chờ ngay đoạn đường gần bãi đỗ xe mà nhất định Quý Phỉ Phỉ sẽ đi ngang qua lấy xe, kiểng chân chờ đợi giai nhân. Chờ a chờ, cuối cùng cũng nhìn thấy giai nhân xuất hiện, nghiêng đầu qua hướng Thư Cầm đang đứng, còn có ý cười trên mặt hiếm khi nào dành cho nàng. Thư Cầm thấy thế, thụ sủng nhược kinh nha, nắm trong tay cành hoa bách hợp nhìn đến ngây người, Quý Phỉ Phỉ mang theo ý cười mê người càng lúc càng tiến đến gần hơn, lại chờ giai nhân đứng gần hơn nữa, nàng tiêu sái lịch sự như thân sĩ lấy cành hoa đang ngậm trong miệng đưa đến trước mặt giai nhân. Nhưng hoa vừa đưa tới giữa chừng, giai nhân lại lướt qua nàng mà đi, ý cười trên mặt hướng đến người nãy giờ đi theo phía sau nàng. Thư Cầm quay người nhìn lại, chỉ thấy Quý Phỉ Phỉ đang kéo tay nam nhân phía sau vui vẻ cười nói đi đến chiếc xe màu đen hào nhoáng cách đó không xa.

Thư Cầm vì thế mà buồn bực lắm, không nghĩ tới Mạt Ngôn còn trạc vào vết thương lòng còn đang đau xót của nàng, giận dữ trừng mắt nhìn Mạt Ngôn biểu đạt nàng đang bất mãn: "Tiểu Ngôn Ngôn, có người nào chuyên trạc vào chuyện thương tâm của người khác như ngươi không? Thật tổn thương. Bên kia có gửi đến tin tức vào buổi chiều hôm qua, nói là đang thông qua Phương viện trưởng tìm hiểu nơi người đó đã đi qua, phỏng chừng hẳn là sẽ tra ra được."

"Vậy là tốt rồi, chỉ cần từ viện trưởng tìm được phương thức liên lạc, vậy là ta cũng sắp gặp lại được Tiểu Tuyết." Mạt Ngôn thở phào nhẹ nhõm, qua nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có điểm tiến triển. Gần đây mấy ngày nay, Mạt Ngôn cũng không biết nàng bị làm sao, thời điểm mỗi lần nghĩ đến Tiểu Tuyết thì bóng dáng của người khác liền đồng thời xuất hiện trong đầu. Không biết hôm nay tiểu bất điểm có được dẫn tới nữa hay không?

Kỳ thật qua nhiều năm như vậy, Thư Cầm có một chuyện vẫn luôn không thể hiểu được, Mạt Ngôn cũng không nói. Chiếu theo tình hình điều tra hiện tại, Tiểu Tuyết mười sáu tuổi mới rời đi cô nhi viện, Mạt Ngôn khi đó hẳn là cũng đã mười tám tuổi rồi nha, vì sao lúc trước nàng lại chưa trở về tìm? Ngược lại là sau khi lên đại học sau mới liều mạng tìm. Thư Cầm nghĩ nếu bây giờ cũng đã có manh mối, nếu nàng hỏi Mạt Ngôn chuyện này, hẳn là cũng không có vấn đề: "Tiểu Ngôn, có chuyện ta vẫn không thể nghĩ thông suốt, trước kia bởi vì chưa tìm được chút manh mối nào, ta cũng ngại hỏi ngươi. Ngươi vì sao không đi tìm Tiểu Tuyết trước khi nàng rời đi cô nhi viện?"

Lời Thư Cầm nói đυ.ng trúng đoạn chuyện cũ mà đến giờ Mạt Ngôn vẫn không thể tha thứ cho bản thân, có lẽ theo Thư Cầm nhận thấy, Mạt Ngôn trước khi lên đại học căn bản là không có đi tìm Tiểu Tuyết. Kỳ thật không phải là như vậy, sau vài năm kể từ khi Mạt Ngôn được Mạt Minh Triết nhận nuôi, bởi vì Mạt Ngôn lạnh lùng khiến Mạt Minh Triết thương tâm. Sau khi Mạt Minh Triết cùng Hồng Viện thương lượng, quyết định ba người cùng xuất ngoại qua khoảng thời gian, có lẽ có thể tăng tiến tình cảm giữa cả ba người. Mạt Ngôn cũng đáp ứng rồi, nhưng điều kiện là sau khi nàng mười tám tuổi đã thành niên, hy vọng Mạt Minh Triết có thể tôn trọng lựa chọn của nàng.

Vừa qua ngày sinh nhật mười tám tuổi của Mạt Ngôn không bao lâu, nàng liền thông báo với Mạt Minh Triết cùng Hồng Viện, tự mình từ nước ngoài trở về chạy thẳng đến cô nhi viện. Mạt Ngôn đi vào Từ Tâm viện đã từng quen thuộc như vậy, tìm đến văn phòng viện trưởng, lại không nghĩ đến phòng của viện trưởng bị khóa chặt. Mạt Ngôn liền lôi kéo lại nữ sinh đang đi ngược hướng lại với mình hỏi: "Phiền toái hỏi vài việc, ngươi có biết đến chỗ nào tìm được viện trưởng không?"

Người nọ nhìn qua cách ăn mặc của Mạt Ngôn liền trả lời: "Viện trưởng đã đi đến tỉnh thành họp rồi, phỏng chừng hai ngày nữa mới có thể trở về, ngươi có chuyện gì, nói không chừng ta có thể giúp ngươi."

Mạt Ngôn chỉ muốn tìm người, nếu nàng là người ở đây, hẳn là sẽ biết: "Ta đang tìm người tên Tiểu Tuyết, ngươi có biết không?"

Tiểu Tuyết? Hay lại là Phương Tiểu Tuyết khiến người chán ghét kia? Suy nghĩ tà ác trong đầu hiện lên: "Tiểu Tuyết nha, ngươi nói chính là Tiểu Tuyết luôn luôn chờ người tên Tiểu Ngôn à? Năm trước liền rời đi cô nhi viện đến vùng duyên hải làm công rồi. Ai nha, ngươi nếu đến vào ngày này năm trước, nói không chừng có thể thấy nàng. Aiz, tiểu tuyết nha đầu kia, đi rồi cũng không nói cho chúng ta phương thức liên lạc, thời gian dài như vậy đến điện thoại hay thư từ đều không có. Nếu không ngươi lưu lại phương thức liên lạc của ngươi, chờ ngày nào đó Tiểu Tuyết liên lạc với chúng ta, ta sẽ nói lại với nàng."

Tiểu Tuyết, ta đã đến đến chậm sao? Lời người nọ nói khiến lòng Mạt Ngôn lạnh lẽo, yên lặng lấy giấy bút viết xuống tên cùng phương thức liên lạc của nàng đưa cho người nọ, cuối cùng còn không quên dặn dò: "Nếu nàng liên lạc với các ngươi, mong ngươi nhất định phải đem chuyện này nói cho nàng."

Mạt Ngôn nản lòng thoái chí lần thứ hai đưa mắt nhìn cô nhi viện nơi nàng đã từng được nuôi dưỡng, cô đơn tiêu sái ra khỏi cửa. Nhưng Mạt Ngôn lại không nhìn thấy khi nàng vừa mới xoay người, tờ giấy nàng vừa đưa đã bị người nọ vo tròn rồi ném vào thùng rác.

Tiểu Tuyết mới vừa mua đồ từ bên ngoài trở về vừa lúc nhìn thấy Hứa Linh cùng người lạ nói chuyện, người ấy còn đi ngược hướng lướt qua nàng, Tiểu Tuyết đi đến trước mặt Hứa Linh tò mò hỏi: "Hứa Linh, người vừa đi là ai vậy? Dường như không phải là người ở đây như chúng ta."

Hứa Linh mỉm cười xem thường: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm chi, dù sao ngươi cũng không nhận thức, cũng không phải là tìm ngươi."

Mạt Ngôn đã đợi mấy tháng cũng không hề có tin tức, thời điểm quyết định lần thứ hai trở về cô nhi viện hỏi thăm tin tức, lại được Phương viện trưởng báo tin trước đó không lâu nàng đã rời đi, mà Mạt Ngôn nhận ra sự thật tàn khốc chính là Tiểu Tuyết mới cách đó không lâu rời đi cô nhi viện đến vùng duyên hải ngay tại khoảng thời gian Mạt Ngôn nôn nóng ngồi trong nhà chờ tin. Mạt Ngôn vẫn luôn đem chuyện này canh cánh trong lòng, đổ lỗi là do chính nàng sơ suất dẫn đến cớ sự dù Tiểu Tuyết ngay sát bên cạnh nhưng nàng lại đi lướt qua, đánh mất Tiểu Tuyết. Cho nên dù đã qua nhiều năm như vậy cũng đã cố gắng nhiều như vậy, Mạt Ngôn cũng không thể tha thứ cho bản thân, càng không thể tha thứ cho người đã lừa gạt nàng. Mạt Ngôn từng lập lời thề trong lòng, nếu có ngày cho nàng gặp lại người nọ, nhất định sẽ trả lại cho nàng ta gấp bội.