Chương 24

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 28/04/2016

...o0o...o0o...o0o...

"Hứa Linh? Như thế nào lại trùng hợp như thế, ngươi đến thành phố này khi nào vậy?" Xảo ngộ với Hứa Linh khiến Doãn Mộ Tuyết rất hưng phấn, tuy trước kia bị Hứa Linh đối xử tệ bạc như thế nào nàng không quên, nhưng có thể trong lúc tha hương nơi đất khách gặp được đồng bạn đã từng sống chung tại cô nhi viện vẫn làm cho nội tâm nàng có chút ấm áp.

Hứa Linh chọn hai bó rau cần bỏ vào trong xe đẩy, mua nhiều hơn chút, tối hôm qua thấy Tần Phong thích ăn. Hứa Linh nghĩ như vậy lại chọn thêm hai bó bỏ vào trong xe đẩy: "Ta đến vào năm ngoái, trước kia thì ở nơi khác. Còn ngươi? Hiện tại đang làm gì? Kết hôn chưa? Có hài tử chưa?" Hứa Linh luôn luôn có tinh thần bát quái, thích dò hỏi chuyện người khác, đã qua nhiều năm nhưng vẫn như vậy, gặp mặt được thì như muốn thăm dò toàn bộ chuyện của người ta.

Doãn Mộ Tuyết biết công lực nhiều chuyện của Hứa Linh, nếu còn tiếp tục dây dưa tiếp chuyện với nàng ta, đừng nói là trở về nấu cơm cho Mạt Ngôn, mà ngay cả có thể chọn hết mấy thứ cần mua được hay không cũng là cả vấn đề, hơn nữa Mạt Ngôn và Điểm Điểm vẫn còn đang chờ nàng nữa. Doãn Mộ Tuyết dứt khoát muốn kết thúc cuộc hội ngộ này: "Hứa Linh, thật ngại quá, hôm nay không có thời gian. Ngươi đem số điện thoại của ngươi nói cho ta biết, ta hôm nào rảnh sẽ gọi điện thoại cho ngươi để tán gẫu tiếp, được không?" Sau khi Doãn Mộ Tuyết nhanh tay chọn lựa mấy thứ cần mua trên quầy hàng, cầm chắc trong tay, nói lời cáo biệt với Hứa Linh liền từ trong đám người đi thẳng đến quầy thu ngân xếp hàng chờ tính tiền.

Không bát quái được những thông tin mà bản thân muốn biết như ý nguyện, trong lòng Hứa Linh có chút buồn bực. Bất quá có số điện thoại, không lo về sau bát quái không được. Nghĩ vậy, Hứa Linh rề rà đẩy xe đến quầy thu ngân khác xếp hàng.

Tay Mạt Ngôn vịn xe đẩy chắc chắn, nói đùa với Điểm Điểm trong xe: "Tiểu bất điểm, ba ba của ngươi rất bận sao? Như thế nào luôn là mẹ ngươi một mình chiếu cố ngươi nha."

Điểm Điểm ngồi trong xe mỗi tay nắm một túi đồ ăn vặt, trái nhìn phải ngắm, tiểu tử kia còn đang rối rắm không biết nên ăn túi nào trước. Nghe Mạt Ngôn nói xong liền ngẩng đầu đối mặt với Mạt Ngôn, nhỏ giọng nói: "Ba ba ở nhà, ta và ma ma cũng ở nhà." Sau đó, lại cúi đầu chơi đùa với mấy túi đồ ăn vặt.

Mạt Ngôn hoàn toàn không hiểu được ý của câu nói này, nhìn tiểu tử kia hoàn toàn không để ý tới bản thân, Mạt Ngôn đơn giản lần thứ hai đưa ánh mắt hướng đến đám người chen chúc chật chội bên kia chỉ mong tìm được thân ảnh của người nào đó. Nhưng Mạt Ngôn tìm kiếm đến mỏi mắt cả nửa ngày, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Doãn Mộ Tuyết. Thời điểm sắp sửa thu hồi ánh mắt, lại chú ý đến bóng người trong đám đông cách đó không xa đang đẩy xe.

Người nọ thật quen mặt, nhìn thế nào cũng giống nữ nhân gặp được tại cô nhi viện năm ấy nhưng trên mặt người này hiện giờ nhiều thêm vài phần thành thục. Mạt Ngôn nhìn kỹ lại, đúng vậy, chính là nữ nhân ác độc kia. Mạt Ngôn nóng vội đẩy xe đuổi theo hướng người nọ di chuyển, nhưng tiếc rằng hôm nay người rất nhiều, Mạt Ngôn cho dù là đẩy xe đông lách tây né, thật vất vả đến chỗ nữ nhân kia vừa đứng nhưng người nọ đã sớm không còn thấy bóng dáng. Mạt Ngôn đứng tại chỗ, oán hận siết chặt nắm tay trên xe đẩy. Nữ nhân chết tiệt, nếu ông trời cho ta gặp lại ngươi, cho dù là đem cả thành phố này quật lên ba thước đất cũng nhất định phải đào được ngươi ra, cho ngươi trả giá đại giới vì lúc trước dám lừa gạt ta.

Mạt Ngôn mất mát đẩy xe trở lại chỗ cũ, chỉ thấy Doãn Mộ Tuyết trong tay cầm theo mấy túi đồ ăn lớn đứng tại chỗ hết nhìn đông lại nhìn tây. Mạt Ngôn liền đi nhanh qua nói lời giải thích: "Tiểu Doãn, ta thật không tốt, vừa rồi có chút việc phải đi, ngươi đợi có lâu lắm không?"

"Không có, ta cũng vừa mới trở về." Doãn Mộ Tuyết đem túi to đang cầm trong tay bỏ vào trong xe đẩy, lại đi trước hướng đến quầy bán thịt tươi.

Tuy vừa rồi người nọ xuất hiện khiến Mạt Ngôn nhớ tới chút chuyện không vui, nhưng vừa nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết, tâm tình không hiểu sao liền tốt lên, không khỏi trêu ghẹo nói: "Tiểu Doãn, nhìn không ra, công phu của ngươi thật tốt, ngươi xem, cả hàng người dài như thế này đều bị ngươi đả bại." Vừa nói vừa chỉ vào hàng người xếp hàng dài đang cân đồ tính tiền.

Điểm Điểm nguyên bản đang ngồi trong xe đẩy chơi đùa với mấy túi đồ ăn vặt, thình lình nói với Mạt Ngôn: "Ma ma không phải như vậy đâu, mỗi lần đều bị ba ba đả thương."

"Điểm Điểm... Về sau không được nói như vậy, biết không?" Doãn Mộ Tuyết nghiêm túc quát lớn, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Điểm Điểm sẽ nói ra lời như vậy. Chẳng lẽ hành vi của Tần Phong trước kia thật sự đã tạo thành bóng ma trong lòng Điểm Điểm hay sao? Chỉ là nghe được vài chữ liên quan đến đánh nhau mà thôi, liền nói ra lời này, nếu...? Doãn Mộ Tuyết không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, may mắn hiện tại mẹ con nàng đã thật sự thoát ly khỏi căn nhà đó rồi.

Chẳng lẽ những vết thương kia trên người Doãn Mộ Tuyết đều là do chồng nàng gây ra sao? Tầm mắt Mạt Ngôn lại không tự chủ được mà hướng đến chỗ trán và cổ của Doãn Mộ Tuyết, đến tột cùng dạng nam nhân tồi tệ đến thế nào lại có thể động thủ với vợ mình? Hiện tại Mạt Ngôn ngược lại càng thêm muốn biết chồng Doãn Mộ Tuyết là dạng cực phẩm đến mức nào?!

Doãn Mộ Tuyết đã nhận ra tầm mắt quan sát của Mạt Ngôn, có chút xấu hổ, cười gượng nói: "Mạt tổng, tiểu hài tử nói lung tung mà thôi. Chúng ta lại đến mua vài ký xương sườn là có thể trở về." Doãn Mộ Tuyết tuy bên ngoài bình tĩnh như vậy nhưng lời Điểm Điểm nói khiến nàng nan kham như có cảm giác bị vạch trần trước mặt Mạt Ngôn.

Hứa Linh xách túi đồ lỉnh kỉnh tìm được căn hộ có số đúng như Tần Phong đã nói trong tiểu khu, ấn chuông cửa xuống, õng à õng ẹo kêu lên: "Thân ái, là ta, mau mở cửa cho ta. Ta mua thức ăn đến nấu cơm cho ngươi ăn."

Vẻ mặt Tần Phong đầy ý cười chạy ngay ra mở cửa, xách lấy túi đồ trên tay Hứa Linh, sau khi cả hai vào cửa liền chân chó nói: "Ngươi như thế nào không cho ta đi với ngươi, nhiều đồ như vậy, thật mệt nha. Lần sau không cần như vậy, ta sẽ đau lòng, biết không?"

Sau khi Hứa Linh vào cửa, liền lần lượt đẩy ra từng cửa, đánh giá từng phòng. Tuy không có nhiều đồ điện gia dụng, nhưng tổng quát mà nói thì so với chỗ nàng hiện tại đang thuê thì tốt hơn nhiều. Hứa Linh đi đến phía sau Tần Phong, hai tay vòng lại ôm lấy thắt lưng hắn, làm nũng nói: "Thân ái, ta khi nào thì có thể dọn đến đây nha, ngươi có biết, chỗ ta đang ở không chỉ tranh cãi ầm ĩ hỗn độn, ta còn bị người ta chèn ép nữa. Không tin ngươi sờ, trên người ta hình như đã gầy đi rồi, hiện tại cũng chỉ thấy xương với xương."

Kỳ thật, từ sau khi Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm rời đi, Tần Phong còn chưa mất mát được đến nửa ngày, đã bị cuộc điện thoại của Hứa Linh câu hồn đi mất, hai ngày này hai người vẫn luôn dây dưa cùng một chỗ. Buổi sáng đi chơi lòng vòng, buổi chiều qua nhà Hứa Linh mây mưa.

Tần Phong cũng không muốn mỗi ngày đều phải chạy đến chỗ Hứa Linh, nếu trong nhà hắn có thêm một người, nói không chừng liền có thể mang đến vài phần sức sống cho không khí trầm lặng trong nhà. Đêm đó, Tần Phong đã nói sẽ dọn đồ Hứa Linh qua nhà hắn, hai người cũng chính thức ở chung. Cũng may thời điểm lúc trước Doãn Mộ Tuyết rời đi, đã tẩy sạch toàn bộ dấu tích của nàng và Điểm Điểm trong căn nhà này, không còn sót lại chút gì. Thế nên sau khi dọn vào ở khoảng thời gian tương đối dài, Hứa Linh chỉ nghe qua tên của Doãn Mộ Tuyết, còn những chuyện khác nàng ta hoàn toàn không biết, cũng không muốn biết.

Thời điểm trở về vẫn là Doãn Mộ Tuyết lái xe. Mạt Ngôn nhìn Điểm Điểm không ngừng ngáp dài, phỏng chừng đã mệt đến muốn ngủ gật, vì thế đơn giản liền ôm tiểu tử kia đến ghế sau. Xe vừa mới ra khỏi siêu thị, tiểu tử kia liền nằm trong lòng Mạt Ngôn ngủ vùi.

Doãn Mộ Tuyết từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sau, Điểm Điểm tuy thực khiến người ta thích, nhưng kỳ thật lại không thích tiếp xúc với người xa lạ. Trước kia chưa rời khỏi căn nhà kia, Doãn Mộ Tuyết có đôi khi cũng dẫn Điểm Điểm đến công viên trong tiểu khu chơi đùa, những tiểu hài tử nhà khác nghĩ muốn chơi với nhóc hoặc là người lớn muốn ôm nhóc, nhóc đều trốn đến phía sau Doãn Mộ Tuyết. Thân cận tựa vào ngực người khác ngủ như vậy, Doãn Mộ Tuyết vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Mạt Ngôn ngồi thẳng người, không dám cử động, sợ động tác của nàng có thể khiến tiểu tử đang ngủ trong lòng này tỉnh dậy. Nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết đang nhìn kính chiếu hậu quan sát phía sau, đành phải nhẹ nhàng nâng lên một tay chỉ vào tiểu bất điểm, nhỏ giọng nói: "Đang ngủ."

Sau khi xe thực vững vàng đậu trong ga ra, Doãn Mộ Tuyết xuống xe mở cửa sau, vươn tay định ôm Điểm Điểm đã ngủ say trong ngực Mạt Ngôn. Mạt Ngôn thấy hai túi đồ lớn đặt bên chân nàng liền nói: "Ta ôm nàng đi vào, ngươi chỉ cần đem mấy thứ kia vào nhà là được."

Mạt Ngôn hai tay ôm thật chặt tiểu bất điểm trong lòng, thật cẩn thận dịch chuyển mông bước xuống xe, thật phải nói, đối với người nào đó rất ít vận động, sức nặng của Điểm Điểm khiến nàng có chút cảm thấy quá sức, nhưng lại không muốn Doãn Mộ Tuyết đang đi phía sau xem thường, đành phải cắn chặt răng chậm rãi đi đến nhà.

Thời điểm sắp đi đến trước cửa, Doãn Mộ Tuyết nhanh chân đi lên phía trước mở cửa. Mạt Ngôn vốn tính ôm tiểu tử kia lên giường trong phòng bản thân trên lầu, nhưng thật sự là không còn khí lực đành phải ôm Điểm Điểm đặt lên sô pha trong phòng Điểm Điểm, sau đó liền đi lên lầu lấy chăn cho tiểu tử kia. Thời điểm lên lầu, thừa dịp Doãn Mộ Tuyết không để ý, Mạt Ngôn nhanh chóng xoay xoay cánh tay có chút nhức mỏi.

Sau khi Mạt Ngôn đắp kín chăn cho Điểm Điểm, liền đi vào phòng bếp, thấy Doãn Mộ Tuyết vội vàng vo gạo rửa rau, nàng cũng nhanh chóng đi qua muốn xung phong giúp đỡ việc rửa rau.

"Mạt tổng, ngươi nếu vội cứ đi ra đi, ta làm được rồi, yên tâm, rất nhanh là có thức ăn ngay." Doãn Mộ Tuyết cho rằng Mạt Ngôn đến giúp nàng là ngại nàng chậm, động tác trên tay cũng nhanh hơn không ít. Xem ra về sau thật không thể quên việc mua đồ ăn.

Sau khi Mạt Ngôn lấy mấy nhánh rau cần từ tay Doãn Mộ Tuyết liền nhúng vào thau nước bắt đầu rửa. Cảm giác cùng nhau rửa rau như vậy thật là tốt, trong lòng Mạt Ngôn xuất hiện loại cảm giác an bình mà đã lâu nàng chưa được hưởng thụ qua. Mạt Ngôn cảm thấy nữ nhân đứng bên người dường như có ma lực hấp dẫn nàng, khiến nàng không tiếc làm những việc bản thân không thích cũng chỉ muốn kéo dài thêm thời gian hai người bên cạnh nhau.

"Ta hiện tại không có việc gì làm, nhàn rỗi đến hoảng rồi, hơn nữa Điểm Điểm còn đang ngủ, ngươi cũng không thể bảo ta xem TV được, đúng không? Ngươi là sợ ta rửa sẽ không sạch sao? Ngươi xem, ta đã rửa vài nhánh rồi, cũng rất sạch nha." Mạt Ngôn cầm trong tay nhánh rau cần bị nàng rửa đến lá đều bị rách nát chỉ còn có cọng là nguyên vẹn đưa đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết với vẻ mặt cầu khen thưởng.

Nếu Mạt Ngôn đã nói như vậy, Doãn Mộ Tuyết cũng chỉ tùy ý Mạt Ngôn đi đi lại lại trong phòng bếp. Nhưng Doãn Mộ Tuyết lại nghĩ không thông, rõ ràng phòng bếp lớn như vậy, nhưng vì sao mỗi lần nàng xoay người đều sẽ đυ.ng phải người nào đó...: "Mạt tổng, ta chuẩn bị xào rau, sẽ có khói dầu, nếu không... ngươi qua bên kia đứng, tránh cho ám mùi khói với lại dầu bắn lên." Doãn Mộ Tuyết dùng cây sạn xào thức ăn chỉ vào phương hướng cửa phòng bếp.

A, lại muốn đứng xa như vậy nha. Trên người nàng ấy có cỗ hương vị thản nhiên, thật dễ chịu, không biết là nước hoa hiệu gì nữa? Trước khi Mạt Ngôn bước ra xa Doãn Mộ Tuyết lại hít vào thật sâu, lần thứ hai cảm thán trong lòng: "Thật dễ chịu." Sau đó mới lưu luyến di chuyển đến ghế ngồi có vị trí gần cửa phòng bếp nhất.