Chương 9

Đây… đây không phải cô của năm mười sáu tuổi hay sao!?

Khi đó cô nhi viện của bọn họ còn chưa được giúp đỡ, đồ ăn của mọi người cố lắm cũng chỉ vừa đủ không bị đói, dinh dưỡng chẳng được cân bằng chút nào.

Vì thế nên đa số trẻ trong cô nhi viện đều xanh xao vàng vọt.

Sau này mọi người biết đến cô như viện ấy, các trường học, xã hội, đoàn thể đều đưa người tới làʍ t̠ìиɦ nguyện, quyên góp tiền xây sửa.

Mọi người không chỉ được ăn đủ thịt thà tôm cá, mà còn được cho uống sữa bò!

Cũng vào chính năm ấy, cơ thể Khương Minh Trà đã xuất hiện nhiều thay đổi vô cùng lớn, từ đen đúa gầy gò, trở thành cô gái dáng người uyển chuyển, da dẻ mịn màng.

Mái tóc cô khi ấy mượt mà như dải lụa, chỉ cần nhìn đằng sau lưng cũng sẽ cảm thấy cô là mỹ nữ.

Chính diện càng không cần phải nói, gương mặt trái xoan, hai hàng lông mày đều màu, thẳng thớm, cặp mắt hoa đào trong như nước mà lại thanh tao, chiếc mũi nho nhỏ thanh tú và đôi môi trái tim không cần son vẫn đỏ.

Quan trọng hơn cả là làn da trắng toát của cô, một chút tỳ vết cũng không có, màu da cũng rất đều, ba trăm sáu mươi độ không góc chết

Cô có thể làm biên tập viên và mở studio truyền thông, chính là do trên mạng có rất nhiều người đăng ảnh chụp lén cô đi học, ăn cơm, thậm chí là video cô chạy bộ.

Nhưng đó là cô từ sau năm mười tám tuổi.



Hiện tại cơ thể này còn gầy hơn cả cơ thể từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, còn có thể sống tới bây giờ.

Rõ ràng cũng đã mười tám tuổi rồi, mà nhìn lại giống cô của năm mười tám tuổi y như đúc, chiều cao cũng chẳng khác là bao.

Khương Minh Trà kéo duỗi cơ bắp một lát, sau đó lại cầm bình sữa tươi lên.

Uống sữa bò không chỉ nạp đủ hàm lượng dinh dưỡng, còn có thể trở nên cao lớn,xin đẹp, trắng trẻo, tốt cho giấc ngủ.

Lúc sinh thời, Khương Minh Trà ngày nào cũng phải uống đủ một ly, hiện giờ cơ thể này lại bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, xương cốt cũng giòn như bánh, không khỏe khoắn chút nào, thiếu máu cũng rất nghiêm trọng.

Sau khi uống sữa bò, cô lại uống thêm chút linh tuyền.

Tuy rằng mẹ Cố nói cô nên ngủ cho thỏa thích, nhưng bây giờ đội viên trong đội sản xuất ai cũng phải làm công, mùa hạ mùa thu bắt đầu làm lúc bảy giờ sáng, cô phải dậy từ lúc sáu giờ.

Sau khi xác nhận vật tư mà cô dự trữ lúc sinh thời đều đang ở chỗ này, Khương Minh Trà bèn đi ngủ.

Đêm hôm ấy, Khương Minh Trà ngủ rất say sưa trong nhà họ Cố, Cố Tứ Diễn lần đầu phải ngủ trong phòng chứa đồ, nhưng anh không lạ giường, chẳng bao lâu sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Còn mẹ Cố.

Thì đang mơ đẹp lắm!

Mơ thấy Minh Trà thật sự trở thành con dâu của bà, còn sinh cho bà hai đứa cháu bụ bẫm, trắng trẻo, xinh xắn vô cùng!



Nhưng ở nhà họ Tống bên ấy, Khương Minh Mai có làm thế nào cũng không thể ngủ yên giấc.

Tống Khải Văn tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu Khương Minh Trà không gả vào đó, nhất định sẽ có người phụ nữ khác được anh ta cưới về.

Cô ta có thể bắt chẹt Khương Minh Trà, nhưng ả đàn bà khác thì sao chứ?

Không được, cô ta phải nghĩ ra cách, tốt nhất là phải khiến Khương Minh Trà chủ động bò lên giường Tống Khải Văn!

Ò ó o~

Bầu trời từ màu đen nhánh biến thành màu xanh lơ, sau tiếng gáy của một con gà, gà của những nhà khác cũng lục tục cất tiếng gáy.

Khương Minh Trà bừng tỉnh trong nháy mắt, cô xem thử thời gian, còn hai phút nữa là tới năm giờ rưỡi.

Thấy vậy, Khương Minh Trà thở phào nhẹ nhõm, định nằm xuống ngủ nướng thêm một lát, đợi đến sáu giờ rồi dậy sau.

Vừa nhắm mắt, cô bỗng nghe thấy ngoài sân hình như có tiếng động lạ.

Chẳng lẽ mẹ Cố đã dậy, bắt đầu làm việc rồi?

Tuy rằng mẹ Cố đã nói bà coi cô là con cháu trong nhà, nhưng cô nhất định không thể thấy mọi người làm việc mà còn yên tâm ngủ nướng được.