Chương 2

Editor: Hye Jin

_____________

Ở kiếp trước Tống Tiểu Tuyết, nhà họ Tống được gọi là cả một gia đình phụ từ tử hiếu, hòa thuận tốt đẹp, hai đứa con gái có tiền đồ, con gái lớn khi khôi phục đại học xong, tốt nghiệp trở về làm nhân viên công vụ. Sau cùng bạn học cũ của chồng, hai vợ chồng kiếm được một số tiền lớn. Con gái nhỏ thành tích kém hơn chút, học xong cao trung vẫn đi theo chị gái học bù, thi đại học cũng thi đậu vào chuyên khoa, tốt nghiệm làm hộ sĩ, sau đó gả cho một bác sĩ. Muốn nói thì bác sĩ đối với Tống Tiểu Tuyết cũng gọi là tốt, tính tình lãnh đạm song chưa từng bạc đãi cô ấy, mọi chuyện lấy cô ấy làm chủ.

Tống Tiểu Tuyết vẫn không hề cân bằng, rõ ràng là cùng một bụng mẹ bò ra tới, rõ ràng là sinh đôi, dựa vào cái gì mà chị gái đẹp hơn mình, còn thông minh hơn mình, còn gả tốt hơn mình, cuối cùng có thể sống tốt như vậy?

Đại khái là oán niệm quá sâu, cư nhiên ngủ một giấc dậy thì phát hiện mình trở lại thời điểm mình vừa thi đậu cao trung. Lúc ấy tuy là anh rể tương lai có chút hảo cảm với chị gái, nhưng hai người chưa có làm rõ mối quan hệ. Lúc ấy chị gái thành tích tốt, vấn đề là chưa vào xưởng dệt làm lâm thời công, ba tháng sau chuyển thành chính thức, chính thức ăn lương phân phát.

Tống Tiểu Tuyết cảm thấy vận khí của chính mình đã đổi thay.

Cô ta miệng vốn ngọt cho nên được lòng cả nhà hơn Tống Đại Tuyết, mấy năm nay không chỉ có thể đem tâm tư người nhà lung lạc, còn đi "cạy rớt" góc tường của Tống Đại Tuyết cùng công tác của Tống Đại Tuyết, cuối cùng còn thiết kế làm Tống Đại Tuyết gả cho nối danh làm biếng, tai tiếng đầy mình khắp đại đội Tiên Phong không ai không biết "Ninh Nhị Cẩu", thành công chèn ép chị gái Tống Đại Tuyết rơi vào vũng bùn lầy.

Cô ta muốn cho cái chị gái "cao cao tại thượng" kiếp trước bò không dậy được nữa.

Và bây giờ, Tống Ngọc Nhứ đã trở thành Tống Đại Tuyết, người bị coi là cái gai trong mắt của nữ chủ trọng sinh, hơn nữa cũng đã gả cho người đàn ông làm biếng nhất đại đội Tiên Phong Ninh Nhị Cẩu. Trong sách miêu tả đây là nam nhân bùn nhão không trét lên nổi tường.



Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Nhữ sắc mặt đen thui nhìn Ninh Nhị Cẩu bị bà Ninh mắng máu chó bay đầy đầu, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.

Trước khi xuyên qua cô không gọi là thiện nam tín nữ gì cơ mà chí ít hằng năm đều quyên tiền quyên vật cho trẻ em vùng núi xa xôi, như thế nào mà đột nhiên xuyên qua vậy chứ? Còn xuyên đến một quyển mà nữ chủ tam quan có vấn đề kinh khủng khϊếp??

Hiện tại ngay tình huống này, cô cảm thấy phân gia khá tốt, loại cực phẩm như Ninh gia cô xác thật không muốn đυ.ng phải, cơ mà cô không muốn đơn giản mà phân gia, thứ cô muốn là cùng Ninh gia chặt đứt luôn liên hệ nha, đoạn tuyệt quan hệ luôn càng tốt.

"Ta đang nói chuyện với con Ninh Nhị Cẩu, hôm nay phân gia là định rồi, con nếu còn nhận người mẹ này thì mang theo vợ rời đi đi, khuất mắt ta đi." Người đàn bà còn chống eo, miệng hùng hùng hổ hổ, không thèm để ý lời nói của mình bị người khác lên án.

Tống Ngọc Nhứ đưa tay lau nước miếng bị người phụ nữ phun lên trên mặt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Cô rốt cuộc là tạo nghiệt gì vậy nè?

"Được."

Hở?

Tống Ngọc Nhứ quay đầu lại nhìn Ninh Nhị Cẩu đang nói chuyện, hơi sửng sốt, đồng thời, người nhà họ Ninh cùng các cán bộ đội sản xuất ngồi đây cũng đồng thời ngạc nhiên.