Chương 139

“Xảy ra chuyện gì?” Khúc Phàm nghe thấy câu hỏi của Thước Nhạc, ngồi trên giường không biết bắt đầu như thế nào.

Thấy bộ dạng đó của hắn, ngồi trên ghế tú đôn, “Chuyện tiểu Nam sao? Đã điều tra rõ?”

Khúc Phàm hơi gật đầu, “Anh tra xét hồ sơ của tiểu Nam, cô ta được Cục Đặc vụ tìm thấy trong cô nhi viện, lúc trước đón cô ta là cục trưởng Lý. Sau khi tiến vào Cục Đặc vụ, cô ta lại làm việc dưới sự lãnh đạo của Phạm cục. Bởi vì chuyện này liên quan đến thượng tầng, lại không muốn tiểu Nam phát hiện nên những điều tra này được tiến hành bí mật. Khiến anh bất ngờ nhất là, cô ta đã bắt đầu làm việc trong căn cứ từ năm mười sáu tuổi, mọi người trong bộ an toàn đều được lưu giữ gen lại cũng vì nghiên cứu dị năng giả, mặt khác cũng đề phòng nếu có chuyện ngoài ý muốn thì mọi người cũng dễ xử lý. Từ hai năm trước, anh đã ghi nhớ hết tư liệu trong căn cứ, nhóm màu của tiểu Nam rất hiếm có, là RH-, là vô cùng hiếm có. Mà tướng quân Trương trong căn cứ chúng ta cũng có nhóm máu này, nếu không phải chuyện này, anh cũng sẽ không hoài nghi gì cả.” Khúc Phàm lấy ra hai tấm ảnh chụp, một bức là hình tiểu Nam mà bức kia là một người mà cậu không quen, nhưng mặt mũi rất giống tiểu Nam, không, phải nói hai người giống nhau tới tám phần, chỉ khác ở khí chất mà thôi.

“Ai vậy?” Thước Nhạc cau mày hỏi, trong lòng cậu đã hiểu được điều Khúc Phàm muốn nói.

“Đây chính là người bạn gái mà người ta muốn giới thiệu cho anh cả, Trương Thiên Thiên, con gái của tướng quân Trương Thông. Nếu không phải vì Phí Dương và anh cả rất hợp nhau, Trương Thiên Thiên này không chừng sẽ trở thành chị dâu của chúng ta nữa đó. Anh cũng có chút hiểu biết về cô gái này, nhìn thấy nhóm máu của tiểu Nam, anh mới chợt nhớ tới, hai người rất giống nhau. Ngày hôm qua, anh tiến hành so sánh phân tích nhóm máu của tướng quân Trương và tiểu Nam, đã có thể xác định họ có quan hệ trực hệ.”

Thở dài, “Vậy tiểu Nam làm việc cho ai?”

Khúc Phàm hơi cúi xuống, “Chuyện Phạm cục lần này lộ ra, trong Cục Đặc vụ cũng có nhiều người bị lộ, những dị năng giả trước đó so le không đều, trước kia Phạm cục đã lung lạc một bộ phận người tới Đông Nam Á, ông ta cũng có năng lực khống chế mọi thứ. Tiểu Nam ngoài mặt làm thủ hạ cho Phạm cục, chức vị của cô ta trong căn cứ rất đặc thù, phải biết cỏ dại do cô ta khống chế mọc khắp căn cứ, chuyện gì cũng không thể qua khỏi mắt cô ta. Cục trưởng Lý lại cho rằng tiểu Nam là người của ông ấy, dù sao lúc trước cũng do ông đón tiểu Nam từ cô nhi viện ra, ai cũng đều có chim non tình kết mà. Quan hệ của tiểu Nam và Lý cục rất tốt, nhiều năm qua, Lý cục cũng rất chăm sóc cô ta, ít nhất trong cảm nhận của cục trưởng Lý, tiểu Nam là cấp dưới trung thực của ông ấy. Nếu không cũng sẽ không để cô ta giữ vị trí quan trong như vậy. Mà đối với Phạm cục, vị trí của tiểu Nam rất quan trọng, ông ta không cần cô ta làm gì, với ông ta, tiểu Nam chỉ cần vẫn luôn khống chế vị trí giám sát căn cứ là được, cô ta là quân cờ chỉ dùng vào lúc quan trọng nhất. Đây cũng là lý do những người bên cạnh Phạm cục cũng không biết tiểu Nam, cũng chính bởi vậy, lần này, cấp dưới của Phạm cục không ai khai cô ta ra cả. Bởi vì họ vốn không biết.”

Thước Nhạc cảm thấy đầu mình to lên rất nhiều, đây là gì, gián điệp hai mang?

“Tướng quân Trương Thông vừa tới căn cứ chúng ta hai năm, anh tìm tư liệu trước đây của họ, trước khi tướng quân Trương Thông tới đây từng gặp sự cố, lúc ấy ông ta xuất huyết quá nhiều, người truyền máu cho ông ta chính là tiểu Nam. Lần diễn tập bốn năm trước, tướng quân Trương Thông bị thương ngoài ý muốn, lúc ấy Cục Đặc vụ phái tới bốn người quan sát, tiểu Nam cũng thuộc số đó. Bởi vì nhóm máu rất hiếm, tiểu Nam xem như đã cứu tướng quân Trương thông một mạng, nhưng nếu không phải anh tra ra được thì vốn chưa từng có ai nhắc tới, dường như đã bị người ta che dấu. Hơn nữa tuy rằng nhóm máu RH- rất hiếm nhưng cũng có 15% tỷ lệ nên cũng không ai nghĩ gì. Thực tế trước khi em đến căn cứ, họ vẫn từng liên hệ. Chuyện lần này cũng không dính dáng gì đến họ, ít nhất họ sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, về phần mục đích của họ, Trương Thiên Thiên hiện đã sắp đột phá Tiên Thiên.”

Thước Nhạc cảm thấy trong lòng bùng lên lửa giận, người mình quen cũng không hiểu rõ, ngay từ đầu tiểu Nam được cục trưởng Lý đưa đến đây, chuyện này cậu còn hiểu được, đoán rằng cậu đưa phương pháp tu luyện cho bọn họ, tiểu Nam và người phía sau cô ta sẽ nghĩ tới việc tiếp cận cậu. Hiện tại xem ra là do cậu quá cả tin, tự đại, cảm thấy trong tay mình còn quá nhiều con bài chưa lật nên giữ tâm lý không sao cả với một vài chuyện, cũng không ngờ bộ công pháp tuy rằng không phải tốt lắm nhưng lại rất có ích với dị năng giả hệ thực vật gì đó, con người luôn quá tham lam, bọn họ sẽ không dễ dàng hài lòng.

Trước khi rời khỏi căn cứ, cậu đã giao bộ công pháp kia cho cục trưởng Lý, coi như đó là một cuộc giao dịch, có công pháp kia sẽ có thể hoàn toàn khống chế được vườn cây, tức nhưỡng nơi đó hoàn toàn có thể cam đoan có tác dụng trong vòng hai trăm năm. Hơn nữa có dị năng giả có thực lực cường đại, đã không còn cần đến cậu nữa. Dù sao có Khúc Phàm bên cạnh, không ai điều khiển được cậu.

Tiểu Nam và người đứng phía sau cô ta thấy không thể từ nơi này biết thêm được gì nên mới như vậy sao? Lưu lại ấn tượng sâu sắc trước mặt cậu, cứ nghĩ vậy mới thấy mỗi lần cậu đi đến Cục Đặc vụ luôn có thể thấy cô ta, hoặc là thấy cô ta đang chăm chỉ tu luyện, hoặc là thấy cô ta đang nói chuyện với thực vật, hoặc cứ vậy xuất hiện trước mặt cậu, cứ vậy mà lưu lại dấu ấn. Giờ nghĩ lại cậu chẳng có mấy ấn tượng với bốn dị năng giả thực vật khác kia.

Kéo Thước Nhạc nằm xuống giường, “Đừng nghĩ nhiều. Em cũng chưa tiếp xúc với những chuyện phức tạp như vậy, bọn họ tính toán kỹ như vậy, em không đề phòng cũng rất bình thường.”

Thở dài, “Cục trưởng Lý biết chuyện này chưa?” Tuy rằng trong chuyện này có cục trưởng Lý, nhưng ông bị vây trong tình huống như vậy làm ra chuyện này cũng rất bình thường, hơn nữa khi cậu rời căn cứ cũng không bị khó khăn gì. Lợi dụng cũng là đôi bên cùng làm.

Khúc Phàm hơi gật đầu, “Rất thất vọng, tiểu Nam được ông ấy đón từ cô nhi viện ra, cũng rất quý trọng cô ta. Tiểu Nam bái em làm thầy, ông ấy cũng rất vui, trước đó còn dặn anh phải đối xử tốt với cô ta nữa đó.”

“Hiện tại không có chứng cứ chứng minh, như vậy không có cách nào xử lý sao?”

“Chuyện của cô ta hẳn được che dấu rất sâu, nếu không phải sử dụng thuốc với Phạm cục, bọn anh cũng không thể có được đáp án này. Mà thứ kia không thể trở thành chứng cứ, hơn nữa tướng quân Trương Thông đã nói muốn cô ta qua đó.”

Thước Nhạc nhắm mắt lại, “Ngày mai bảo cô ta quay về đây, Kim Liên môn không thể lưu lại đồ đệ như vậy.” Thước Nhạc không để ý quá nhiều chuyện, tim cậu rất mềm, nếu ngay từ đầu tiểu Nam nói chuyện này cho cậu, có lẽ cậu cũng sẽ để tiểu Nam truyền ra một vài công pháp, nói thật, trong đầu hắn có rất nhiều công pháp, nhiều đến mức chẳng hề để ý, giống như cậu với Khúc Phàm sẽ lưu lại cho Tống gia công pháp võ tu vậy. Nếu đồ đệ thỉnh cầu thì lại càng thêm dễ dàng chấp nhận. Có điều, tối hôm đó, bằng năng lực của tiểu Nam sẽ không thể không biết sắp có chuyện xảy ra, nhưng cô lại không hề nhắc nhở. Chuyện này thắt một nút trong lòng cậu, quản chi tiểu Nam hoàn toàn không có vấn đề thì cách đối xử đối với cô cũng sẽ không được thoải mái.

***

“Tổ trưởng Khúc, viện trưởng Thước, chúng tôi quả thật đã làm sai chuyện này nhưng xin tin tưởng rằng chúng tôi không hề có ác ý. Thiên Thiên rất có thiên phú tu hành, tiểu Nam cũng chỉ muốn giúp chị của mình. Tại đây, tôi đại diện Trương gia giải thích với các cậu, hy vọng các cậu có thể tha thứ cho tiểu Nam.”

Thước Nhạc nhìn thoáng qua tướng quân Trương, trước kia sao cậu không cảm thấy ông ta lại vô liêm sỉ như vậy chứ? Hơn nữa, có thiên phú? Nhìn người có thể đã trở thành chị dâu mình kia, sao cậu chẳng nhận ra chút thiên phú nào thế.

“Hai vị thành lập Kim Liên môn, nhất định rất cần sự ủng hộ, Trương gia chúng tôi cũng có chút thực lực ở Yến Kinh, chúng tôi chẳng những có lực ảnh hưởng trong quân đội, còn có thể ủng hộ Kim Liên môn về mặt kinh tế, tu hành cần tiền, chúng tôi hoàn toàn có thể cung cấp, chỉ mong các cậu có thể thu nhận thêm cả Thiên Thiên nữa. Kim Liên môn các cậu cũng rất ít người, mà Trương gia đồng ý cung cấp mọi thứ các cậu cần.” Trương Thông từ nơi tiểu Nam đã biết thực lực của họ, là một gia tộc tu chân, hiện tại người trong nhà cũng không có năng lực gì, chỉ có công pháp trên tay rất tốt, hơn nữa địa vị của Khúc Phàm và Thước Nhạc khá cao, nếu chậm rãi tiếp cận vẫn có hy vọng ăn ngon nhà này, thực lực Trương gia ở Yến Kinh không thể xem thường. Trương Thông cảm thấy mình đã nắm được con bài chưa lật, cho nên mới nói ra những điều này.

“Ha ha… ha ha…” Thước Nhạc tức đến bật cười, còn chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy đâu, chẳng lẽ cho nghĩ bọn họ dễ bắt nạt nên không sợ sao.

Chưa từng tức giận như vậy, Thước Nhạc nhìn về phía tiểu Nam từ sau khi bước vào đã đứng luôn ở đó, lại nhìn nhìn bốn vị đồ đệ khác, mấy người Trương Hi cũng đang dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn tiểu Nam. Quả nhiên, mặt nhìn người của mình không so được với Khúc Phàm, chỉ nhận một đồ đệ thôi mà thành ra như vậy.

“Trương gia, hừ…” Thước Nhạc lần đầu tiên thả tinh thần lực của cậu ra trước mặt người khác, uy áp băng lãnh càn quét khắp nơi, bùm bùm… mấy đồ đệ đồng thời quỳ xuống. Tuy rằng Thước Nhạc không nhằm vào họ, nhưng uy áp ít nhất cùng thuộc kỳ Nguyên Anh kia, họ muốn cũng không thể cản được. Mà đối tượng chịu uy áp, tiểu Nam đã muốn phun máu lên nền đất.

“Đồng môn gặp nạn khoanh tay đứng nhìn, cấu kết với người ngoài tư truyền công pháp, Kim Liên môn không có đồ đệ như vậy. Từ hôm nay trở đi trục xuất khỏi sư môn, những thứ Kim Liên môn đưa cho cũng phải thu hồi lại.” Thước Nhạc mang vẻ mặt bình thản vươn tay ra dấu, sau đó đánh thẳng vào thức hải của cô, tiểu Nam không hề có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, lập tức ngất đi. Nhìn thoáng qua Trương Thiên Thiên, một cái liếc mắt đã nhìn hết mọi thứ trong đầu cô ta, để lại một ấn ký.

“Mày mày…” Tinh thần lực tác động lên Trương Thông không mạnh, cũng không ảnh hưởng mấy, Thước Nhạc cũng không nhắm tới ông ta. Ông ta không ngờ rằng Thước Nhạc không chút lưu tình, tuyệt không để tâm đến Trương gia.

Thước Nhạc cũng không nhìn ông ta lấy một cái, “Tiễn họ đi.”

Bốn người Trương Hi nhanh chóng tiến lên, không để Trương Thông có cơ hội mở miệng, đưa ba người ra ngoài.

“Đừng giận.” Khúc Phàm cầm tay cậu.

“Rất đáng giận, sao lại có người vô sỉ như vậy. Em quả có mắt như mù mà.”

Khúc Phàm cười, “Anh thấy không phải là vấn đề của Trương gia thôi, cũng không biết Trương gia nói thế nào mà lại có thể khiến cô ta hoàn toàn vứt bỏ, Trương gia hữu cầu tất ứng như vậy. Dựa vào biểu hiện của Trương Thông hôm nay cho thấy họ cũng không biết rõ về thực lực chân chính của chúng ta, nếu không cũng không nói như vậy.”

Thước Nhạc liếc trắng mắt, “Trương gia làm sao, chúng ta cũng coi như vừa mới bắt đầu, không thể chỉ vì họ mà lộ ra ngoài, tuy rằng giờ bí mật của chúng ta cũng chẳng phải bí mật gì cả.” Nói xong thì hơi ũ rũ, đều là lỗi của cậu mà ra.

“Em nha, anh nói rồi đừng nghĩ nhiều, dù họ có biết cũng chỉ là những thứ bên ngoài, hơn nữa Trương gia sao, ngày mai sẽ chẳng còn Trương gia.” Khúc Phàm nhíu mày. Tuy nhiên, chuyện này cũng không thể làm quá lớn, chuyện Phạm cục lần này, Trương Thông sắm vai gì trong đó, mấy lãnh đạo trong Cục đều rõ ràng, ông ta muốn nhân cơ hội này mở rộng tầm ảnh hưởng của mình với vườn cây và phòng thí nghiệm, thực tế đã phạm vào quy củ nào đó.

Vì sao phòng thí nghiệm của Cục Đặc cần lại xây dựng trong căn cứ quân sự? Lại vì sao căn cứ quân sự không thể tiếp xúc với phòng thí nghiệm? Đều có nguyên nhân cả. Quốc gia sẽ không cho phép bất kỳ tổ chức nào hoạt động quá độc lập, cũng không cho phép quân đội tham dự quá nhiều vào đó. Trước có tướng quân Cố vì sao già như vậy mới lui về, hoàn toàn bởi ông ấy không có tâm tư gì khác.

Hiện tại, việc làm của Trương gia đã động chạm tới điểm nhạy cảm của vài người, muốn một người thăng quan không dễ nhưng muốn kéo người ta xuống lại rất đơn giản. Người Trương gia cũng đâu có thanh liêm gì. Đôi khi, chỉ cần tìm thì sẽ ra lỗ hổng. Hơn nữa, thoạt nhìn Trương gia bây giờ giống như cái sàng vậy.

Thước Nhạc khi nãy, khiến tiểu Nam… mà không, giờ nên gọi cô là Trương Nam, là tư sinh nữ nhi của Trương gia, cô coi như đã nhận tổ quy tông, Thước Nhạc ban nãy cũng không hoàn toàn phế bỏ cô ta, chỉ khiến cô quay về tình trạng khi cậu vừa mới gặp mà thôi, hơn nữa cậu cũng phong ấn một khoảng trí nhớ của cô. Trong mỗi chiếc ngọc giản đều được cậu động tay động chân, ngọc giản của đồ đệ đều như vậy, Thước Nhạc không ngờ sẽ có ngày lại phải sử dụng đến nó. Cậu không làm gì Trương Thiên Thiên, tinh thần lực của Trương Thiên Thiên còn chưa đạt tới mức có thể sử dụng ngọc giản, cho dù có truyền miệng cũng không có được bao nhiêu thu hoạch, nhưng cậu vẫn hạ một dấu ấn lên tinh thần lực của cô, nếu cô ta muốn đột phá trên mặt tinh thần lực có chút khó khăn. Trương Hi lấy về ngọc giản cùng túi không gian ngày đó tiểu Nam bái sư được Thước nhạc trao cho quay lại, tên của cô chính thức bị xóa bỏ.

Thực tế, họ hẳn có thể thông cảm cho tấm lòng của Trương Thông. Trương gia họ cũng có chút mâu thuẫn, nên cuối cùng truyền lại cũng chỉ được nửa quyển công pháp, tác dụng không lớn, không biết tiểu Nam nghĩ gì về những bí mật trong nhà, cô chũng chỉ nói cơ bản, cũng không nói lộ ra chuyện ngọc giản và túi không gian. Sau khi rời khỏi nhà họ, tung tích của cô không rõ ràng, không ai biết rồi cô có trở về nữa hay không?

Thước Nhạc nghe tin này cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Có lẽ, cô cũng là người đáng thương, sinh ra đã bị vứt bỏ, vào Cục Đặc vụ lại bị người ta lợi dụng, thật vất vả mới tìm được người thân lại có được kết cục như vậy, có lẽ, cô rất trân trọng gia đình. Có điều, gia đình kia cũng không thật sự mở lòng với cô.

Sau chuyện lần này, Thước Nhạc bị tác động rất lớn, có lẽ “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” đi, Thước Nhạc cảm thấy nhà họ giờ rất tốt, sau này không nên thu đồ đệ dễ dàng như vậy nữa. Hơn nữa, chuyện không gian vẫn không cần nói nữa.

“Nếu không, chờ xử lý xong chuyện này, chúng ta đi du lịch vài ngày?” Khúc Phàm vào phòng thấy Thước Nhạc uể oải nằm trên tháp, ngồi xuống cạnh cậu đề nghị.

Lắc đầu, “Không cần, em vừa đi làm lại, vẫn không nên đi nữa.”

“Chuyện này đã xong hết, đừng nghĩ ngợi nữa. Sau này chũng ta chú ý hơn là được.”

“Anh nói chuyện chúng ta làm khi tới Tống gia lúc trước phải chăng cũng sai rồi? Chúng ta phải chăng không nên cho bọn họ công pháp, có phải hơi bất cẩn?”

“Không sao, Tống gia khác Trương gia. Tống gia là thế gia, nhà họ có rất nhiều quy tắc, lực khống chế với gia tộc cũng rất mạnh. Lão gia tử kia nhà họ đã sống nhiều năm như vậy, so với ai cũng hiểu rõ hơn, ông ấy biết nên làm sao thì có lợi hơn cho gia tộc nhà họ. Ông ta sẽ hiểu rằng, Tống gia bọn họ muốn chân chính nuốt gọn công pháp kia thì phải rất cẩn thận, nếu không cẩn thận sẽ có thể làm sụp đổ cả gia tộc. Anh nghĩ vị kia trước khi tới kỳ Tâm Động sẽ không truyền lại công pháp cho con cháu mình đâu. Em cũng đừng quên, ông ấy sinh vào thời Mạt Thanh, tư tưởng rất truyền thống.”

Khúc Phàm ngừng chút, lại nói, “Trương gia lại khác, họ có dã tâm, cũng muốn ngồi lên ngôi cao, tự cho mình là rất tài giỏi. Chuyện tiểu Nam tuy rất đáng tiếc nhưng cũng không thể nói là lỗi của em, em chỉ hy vọng gia tộc càng thêm mạnh mà thôi.” Khi hắn thu đồ đệ cũng nghĩ như vậy, chỉ mong gia tộc có thể nhanh chóng mạnh lên. Nếu không, hắn đi tìm mấy người không có quan hệ gì với ai lại càng tốt hơn.

Ở nhà tự ngẫm hai ngày, Thước Nhạc cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ, cậu thích cuộc sống sinh hoạt bình lặng, không hy vọng gặp chuyện phiền toái, vì vậy cậu không thích tiếp xúc nhiều với xã hội, xã giao cũng rất kém, không giống Khúc Phàm còn có vài người bạn thân thiết, quan hệ với những đồng nghiệp cũ cũng rất tốt, khắp nơi đều là bạn. Nhưng cậu cho đến giờ cũng chỉ có vài người bạn thời đại học, có khi một, hai tháng cũng không gặp mặt, nói chuyện lần nào. Rõ ràng cùng làm việc trong một bệnh viện với Vương Tôn và Phương Dương, nhưng trước đây cậu cũng chưa từng gọi điện nói, hôm đi làm cũng không tính đi gặp bọn họ, ngoài người nhà, cậu đối với ai cũng thật lạnh nhạt. Như vậy cũng khiến cậu không hiểu rõ bản tính con người, rất nhiều chuyện cũng không muốn ngẫm nghĩ, thế mới tạo thành chuyện của tiểu Nam.

Aiz…thở dài, soi gương sửa sang lại quần áo, liền biết vấn đề nằm ở đâu, cậu cũng không biết cách giao tiếp với người khác, chỉ có thể từ từ sửa đổi thôi.

Lái xe đến bệnh viện, vẫn chưa tới giờ làm việc, thay quần áo xong, Thước Nhạc nhân dịp này làm quen với bác sĩ, y tá trong phòng cấp cứu, ca làm hôm trước không phải họ.

Nghỉ giữa trưa không có bệnh nhân, Thước Nhạc gọi điện cho Phương Dương, đúng lúc cậu và Vương Tôn đang ăn cơm với nhau. Thước Nhạc nói cho họ, hiện mình đang công tác ở phòng cấp cứu. Không đợi cậu nói xong, Phương Dương đã kêu một tiếng, gác máy.

Không tới năm phút, cửa phòng cấp cứu đã được Phương Dương mở ra. Liếc mắt một cái đã thấy Thước Nhạc đang ký tên ở quầy dịch vụ.

“Thước Tiểu Nhạc, cậu đến bệnh viện khi nào thế, thế mà chưa chào hỏi bọn tớ câu nào đâu.” Nói xong, đi lên ôm chầm lấy cậu.

Vương Tôn theo phía sau, cũng cười nói, “Bắt đầu đi làm từ khi nào, sao lại bị phân đến phòng cấp cứu vậy?”

Thước Nhạc cười cười, nhìn nhóm y tá vẫn luôn nhìn về hướng này, kéo hai người đến ngồi vào ghế dài trong đại sảnh, “Thứ hai bắt đầu.”

“Vậy sao cậu lại bị phân vào đây, nghiệp vụ của cậu còn giỏi hơn bọn tớ nữa ấy, hơn nữa giáo sư Từ khoa não ngoại lúc rảnh rỗi cứ khen cậu ngay trước mặt bọn tớ, nếu biết cậu đến, nhất định muốn cậu tới khoa não ngoại mổ chính.”

“Viện trưởng và giáo sư Từ đều ra nước ngoài, việc của cậu nhất định do chủ nhiệm Vương sắp xếp rồi.” Vương Tôn hơi ngẫm đã biết lý do.

“Ha ha, ở phòng cấp cứu cũng rất tốt, có thể tiếp xúc với nhiều ca bệnh.”

Phương Dương liếc trắng mắt, “Rồi, chờ giáo sư Từ về sẽ nói với ông ấy.” Tuy rằng, anh và Vương Tôn rất bất ngờ khi Thước Nhạc bị phân đến phòng cấp cứu nhưng họ cũng không cần lo lắng cho cậu mấy.

Vương Tô cũng cười, không nói lại chuyện cũ, “Thế nhưng cậu làm việc 24 tiếng, đám bảo bối nhà các cậu có quen không đây?” Thước Nhạc này chính là vυ" em nhị thập tứ hiếu, rất nổi tiếng trong đám bạn học.

“Không sao, trong nhà nhiều người như vậy, bọn nhỏ giờ cũng rất độc lập.” Thực tế, từ ngày cậu và Khúc Phàm ra ngoài du lịch, đám nhỏ đã không dính cậu như trước nữa.

Phương Dương đang định nói gì, trước phòng cấp cứu có vài người bệnh tiến vào, “Rồi, cậu làm việc trước đi, sáng mai bọn tớ cũng không có ca, chúng ta làm vài chén, đúng lúc tớ có chuyện này muốn nói cậu nghe.”

Thước Nhạc vừa đi vừa nói, “Được, mai chúng ta nói tiếp.”