Chương 7.3: Yên tâm đi, ba mẹ không ăn thịt em

Cô trở về phòng ngủ thay một chiếc áo len có mũ, cùng với một chiếc quần thể thao màu đen, tóc buộc lên kiểu đuôi ngựa, cả người có vẻ vô cùng trẻ trung xinh đẹp.

Cô soi gương “chậc chậc” một chút, tuổi trẻ thật tốt, cũng không cần dùng các sản phẩm chăm sóc da.

Hai người đến Tần gia, bàn cơm ở Tần gia đã dọn sẵn.

Ôn Hạ lễ phép gọi: “Chú Tần, dì Tần!”

Giang Vũ gọi cô ngồi xuống, dịu dàng cười nói: “Hạ Hạ ở chỗ này đừng khách sáo.”

“Cảm ơn mẹ…” Ôn Hạ trả lời quá nhanh, tiếng mẹ kia bèn từ trong miệng chạy ra, cô vội vàng nói: “Cám ơn dì Tần.”

Tần Mặc cũng không giấu được nụ cười trên khóe môi: “Đừng lo lắng, từ từ nói, ba mẹ cũng không ăn thịt em đâu.”

Giang Vũ nhịn không được nở nụ cười cô bé này thật thú vị: “Mặc Mặc nói đúng, Hạ Hạ đừng lo lắng, dì và ba nó nhìn hung dữ, nhưng tính tình rất dịu dàng.”

Cô không lo lắng, chỉ là quen với nó.

Ôn Hạ không thể nói như vậy, bèn gật đầu, cô đưa tay bóp đùi người nào đó, anh biết rõ vì sao, còn trêu ghẹo cô.

Tần Mặc cầm tay cô, nhíu mày với cô.

Hành động nhỏ của hai người, Tần An Đức và Giang Vũ coi như không phát hiện.

Giang Vũ dùng đũa sạch gắp một miếng thịt cá cho Ôn Hạ: “Hạ Hạ nếm thử cá do dì làm đi.”

“Cám ơn dì Tần.” Ôn Hạ vẫy tay, giơ đũa lên ăn cá: “Dì Tần, cá này rất ngon.”

Quả thât tài nấu nướng của Giang Vũ rất tốt, sau khi kết hôn cô thường xuyên trở về ăn đồ ăn bà nấu.

Tần Mặc tan tầm về nhà không thấy cô, bèn trở về nhà họ Tần đón người.

“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Giang Vũ mỉm cười.

Tần Mặc lại gắp một đũa thịt cá cho cô: “Ăn chậm một chút, cẩn thận mắc nghẹn.”

Ôn Hạ gật đầu.

Sau khi ăn xong, Ôn Hạ đã ăn no, cô thỏa mãn sờ bụng, Tần Mặc đưa tay vỗ tay cô một cái, trầm giọng nói: “Sau bữa ăn đừng sờ bụng.”

Kết hôn vài năm cũng không sửa được thói quen xấu sờ bụng sau bữa ăn của cô.

“À.”

Ôn Hạ xấu hổ rút tay về, sau đó cô giúp Giang Vũ thu dọn bát đũa.

Bình thường Giang Vũ và Tần An Đức ở nhà, Liễu Từ sẽ không đến Tần gia.

Tần An Đức và Tần Mặc ngồi trên sô pha, Tần An Đức nhìn đứa con trai có dáng vẻ bảy tám phần giống mình: “Gần đây học tập thế nào?” Giọng điệu không có chút dáng vẻ nào là người làm cha.

“Hoàn hảo.” Tần Mặc nói.

Trong học tập, Tần An Đức rất yên tâm về anh, cũng rất ít bận tâm, ông nói: “Chờ sau này cho con một thẻ ngân hàng, đừng bạc đãi Ôn Hạ, ngày thường mua thêm vài thứ cho cô ấy.”