Chương 10.3: Không bằng Ôn Hạ?

Không đợi Ôn Hạ trả lời, cô ấy lại nói: “Hạ Hạ, anh họ cậu thật lợi hại, a, tớ cũng muốn có một người anh họ.” Hiển nhiên họ không cho rằng là Ôn Hạ làm.

“Tớ cũng muốn có một người anh họ, tớ mặc kệ, sau này tớ muốn sao chép bài tập về nhà của Hạ Hạ.” Khương Nhan đưa tay lắc bả vai Ôn Hạ.

Ôn Hạ dở khóc dở cười, quay đầu vỗ cô ấy một cái: “Tự mình làm, không biết thì hỏi tớ.”

“Khó quá, tớ muốn ngủ ngay khi làm bài tập hóa học.” Khương Nhan như gặp kẻ thù đáng gờm, vẻ mặt từ chối.

Liễu An An ra sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Bây giờ có thể sao chép, nhưng thi đại học các cậu sao chép như thế nào?” Ôn Hạ buồn cười nhìn hai người.

Nhất thời Liễu An An và Khương Nhan cùng nhụt chí.

Chẳng bao lâu chuông lớp học lại vang lên, đã đến tiết toán.

Lưu Chí Vỹ giảng bài một nửa, đột nhiên dừng lại: “Nói nhiều như vậy cũng mệt mỏi, nên tôi chọn một bạn học lên làm bài, đề bài chính là bài tập đầu tiên trong sách sau giờ học.”

Có một số học sinh ngủ gật nhất thời giật mình, một đám vùi đầu lo lắng.

“Ôn Hạ, em lên đây.”

Ôn Hạ vừa ghi chép xong, bèn nghe thấy giọng nói của Lưu Chí Cường.

Lúc cô đứng dậy, nghe Liễu An An nói: “Hạ Hạ, sao hôm nay cậu lại xui xẻo như vậy.”

Ôn Hạ lên bục giảng, cầm nửa phấn, sau khi đọc đề tài, bắt đầu viết đề: ∵ x <0, ∴ x+10, ln (x+1) <0...

Lưu Chí Vỹ vui mừng nói: “Không sai, các bước của Ôn Hạ hoàn toàn đúng, thế nhưng bước thứ ba có chút thừa, bước này có thể rút gọn được.”

...

Sau tiết học thứ hai, nghe đài phát thanh thúc giục, toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đã đi đến sân chơi để tập hợp, hôm nay là thứ hai, như thường lệ thì hiệu trưởng của trường sẽ lên phát biểu, tóm tắt các vấn đề tồn tại của trường trong tuần trước.

Buổi phát biểu này kéo dài khoảng bảy hoặc tám phút, các sinh viên bắt đầu giải tán và vào nhà vệ sinh.

Khương Nhan bị tiêu chảy, bảo Ôn Hạ và Liễu An An trở về phòng học trước.

Vừa chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên chợt nghe thấy có nữ sinh nói: “Có phải Ôn Hạ đang quen với Tưởng Húc hay không, hôm nay tớ thấy Tưởng Húc cho Ôn Hạ một hộp sữa.”

Một nữ sinh khác nói: “Chắc là không, tuần trước tớ còn thấy một nam sinh khác chờ Ôn Hạ ở cổng trường.”

“Không phải là Ôn Hạ đang chân đạp hai chiếc thuyền đấy chứ?” Lại là nữ sinh đầu tiên mở miệng.

Có lẽ cho rằng lúc này nhà vệ sinh không có người, nói chuyện cũng không kiêng nể gì.

“Đạp em gái cậu ấy! Ngày nào cũng mở miệng ra làm ầm ĩ.” Khương Nhan từ trong nhà vệ sinh trong cùng vọt ra, tức giận đùng đùng nhìn hai người họ.