Chương 14.2: Có ba quy tắc nhanh ở trường trung học

“Đi đi, đi sang một bên.” Tưởng Húc có chút hâm mộ.

Dáng vẻ Tô Bột cà lơ phất phơ theo đuổi bạn học lớp bên cạnh,cậu ta còn chưa đuổi kịp Ôn Hạ, chẳng lẽ là cậu ta quá xấu?

Cậu ta nghi ngờ bản thân mình.

...

Ngày hôm sau bắt đầu tổ chức kỳ thi hàng tháng.

Ôn Hạ được phân làm bài kiểm tra trong lớp này, hai người Liễu An An và Khương Nhan ở lớp bên cạnh.

Phía trước Ôn Hạ là ủy viên học tập Từ Mẫn, nếu như trước kia thì chắc chắn là có lợi cho việc sao chép, nhưng hiện tại Ôn Hạ phải thành thật thi, tìm ra kỹ năng của bản thân.

Buổi sáng thi hai môn là ngữ văn và toán học.

Ngữ văn làm coi như thuận tay, toán học thì khá kém, mặc dù hai tuần này cô rất nghiêm túc lắng nghe bài giảng, nhưng nền tảng kiến thức trước đó quá kém.

Sau khi thi xong, Ôn Hạ thu dọn bản nháp đặt ở bàn của mình, sau đó lấy hộp cơm của ba người ra ngoài chờ Khương Nhan và Liễu An An.

“Hạ Hạ, tớ chết chắc rồi.” Khương Nhan yếu ớt kêu lên.

Vừa nhìn đã biết là bị toán học tàn phá.

Liễu An An cũng buồn bã gào lên một câu: “Lần này toán khó quá, tớ làm ba mươi phút, ngủ một tiếng rưỡi.”

Ôn Hạ: “...”

“Để cho các cậu lên lớp nghe giảng, các cậu không chịu nghe, hiện tại thì biết tác hại rồi.”

Cô vỗ vai hai người, hào phóng nói: “Lần sau cố gắng hơn nữa, đi thôi, tớ mời các cậu ăn sườn hấp, để an ủi tâm hồn bị thương của các cậu một chút.”

Khương Nhan lập tức phấn chấn tinh thần, vội vàng bỏ lại bản nháp: “Vậy đi nhanh đi, muộn thì không có sườn hấp nữa.”

Khi ba người vội vàng chạy tới căn tin, đã có rất nhiều người xếp hàng ở đó.

Khương Nhan tìm chỗ ngồi, Ôn Hạ và Liễu An đứng xếp hàng lấy đồ ăn.

Hôm nay đến trễ, xếp hàng rất dài.

Liễu An An nhìn về phía trước, xem có người quen nào hay không, kết quả là cô ấy tìm được một người, mặt dày lôi kéo Ôn Hạ đi về phía trước.

Về phần Liễu Bác Nghĩa mang theo logo hội sinh viên màu đỏ trên tay áo trực tiếp phớt lờ qua anh ta.

Liễu Bác Nghĩa coi như không nhìn thấy hai người, đi về sau quản lý trật tự.

Ôn Hạ “mặt già” nóng lên, mặc dù thời sinh viên cô thường xuyên làm loại chuyện vô đạo đức này, nhưng cô đã sớm thay đổi.

Thế nhưng, giữa việc xếp hàng dài ăn đồ lạnh và chen chúc ăn đồ nóng, cô vẫn là sự lựa chọn vô đạo đức để chen chân vào.

Cũng không chỉ có hai người các cô chen ngang, có người thừa dịp Liễu Bác Nghĩa không chú ý chen về phía trước.

Cũng may là chen lấn, nếu không hôm nay không ăn được sườn hấp.