Chương 18.2: Tình địch gặp tình địch

Trên bàn có một đĩa cá kho, một đĩa rau xanh, một bát canh lớn.

Ôn Hạ gắp một đũa cá kho, mùi vị cũng không đến nỗi nào, cô gắp một đũa thịt cá cho Ôn Đức.

"Ba, mau nếm thử cá con làm đi, rất ngon luôn."

Ôn Đức nhìn ánh mắt chờ mong của cô, bất giác mỉm cười, ông gắp miếng cá lên ăn: "Cũng được."

"Ba, ba không thể khen con vài câu sao?" Ôn Hạ bĩu môi.

Ôn Đức không chút cảm xúc nói ra hai chữ: " Rất ngon."

Ôn Hạ đột nhiên cười "haha": "Ba, làm gì có ba nào khen con mình như vậy, quá qua loa."

Thấy cô cười vui vẻ như vậy, vẻ mặt Ôn Đức dịu dàng: "Mau ăn cơm đi, đợi lát nữa nguội rồi sẽ không ngon."

......

Ăn cơm xong, trở lại phòng ngủ, Ôn Hạ làm bài tập một hồi, sau đó nhận được điện thoại của Khương Nhan.

"Alo? Nhan Nhan."

"Hạ Hạ, ngày mai tụi mình đi công viên giải trí nha."

"Sao tự nhiên cậu lại muốn đi công viên giải trí?"

"Ơ kìa, thì là tự nhiên tớ muốn đi."

Ôn Hạ nghĩ nghĩ, nhớ đến ngày mai Tần Mặc sẽ giảng lại bài thi cho mình.

Khụ... Thực ra cô chỉ muốn ở bên Tần Mặc thôi.

"Tớ không đi đâu, tớ còn có bài tập chưa làm xong nữa."

"Đi đi mà, Hạ Hạ, ba thiếu một không vui."

Không thắng được Khương Nhan, Ôn Hạ đồng ý, ngập ngừng hỏi: "Tớ có thể dẫn anh họ đi chung không?"

Sau đó nhanh chóng giải thích: "Thật ra là tớ có hẹn anh họ cùng nhau làm bài tập về nhà, nếu tớ đi ra ngoài chơi, để anh ấy một mình là không có đạo đức." Nói xong bản thân cũng thấy chột dạ.

Nếu biết ngày mai có người khác, có đánh chết cô cũng không gọi Tần Mặc.

Đối diện im lặng một chút, qua vài giây mới nói: "Cũng đúng, vậy ngày mai tớ sẽ mặc thật đẹp, nói không chừng còn có thể chụp chung với anh họ, ha ha."

"Cậu đẹp nhất." Ôn Hạ "hừ" một tiếng, một chút cũng không ghen.

Cúp điện thoại, Ôn Hạ gọi điện thoại cho Tần Mặc.

"Alo, vợ ơi." Giọng nói của thiếu niên đang ở giai đoạn chuyển giọng trầm thấp khàn khàn, không khó chịu mà lại có một loại mê hoặc.

Cách điện thoại di động, hình như Ôn Hạ nghe thấy tiếng nước chảy: "Anh đang tắm à?"

"Ừm"

"Anh tắm đi, tắm xong rồi điện lại cho em."

"Có chuyện gì sao vợ?"

"Ngày mai em sẽ đến công viên giải trí với Nhan Nhan, anh có đi không?"

"Đi."

Nhận được câu trả lời, Ôn Hạ liền cúp điện thoại, lại bắt đầu làm bài tập về nhà. Làm xong bài tập, cô lấy sách giáo khoa lớp 11 ra đọc kỹ, cũng không biết đã qua bao lâu, cô ngáp một cái, nhìn chiếc đồng hồ nhỏ màu vàng trên bàn, kim giờ chỉ một giờ rồi.

Cô đóng sách giáo khoa lại đi ngủ.

Tám chín giờ ngày hôm sau cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, gương mặt nhăn nhó khó chịu cô đưa tay cào mái tóc rối bời: "Alo."

"Hạ Hạ, tớ đến trước cửa nhà cậu rồi."

Khương Nhan nghe thấy Ôn Hạ ngáp một cái, cô ấy bĩu môi nói: "Hạ Hạ không lẽ cậu còn chưa dậy nữa?"

"Cậu đi lên chờ tớ vài phút, tớ sẽ xong ngay."

Ôn Hạ cúp điện thoại, lại ngáp một cái, đứng dậy tìm áo len, áo trắng, quần đen.