Chương 24.1: Cặp đôi thừa nước đυ.c thả câu

Thầy Lưu Chí Vĩ dạy môn toán tới phòng học đi quanh hai vòng, cuối cùng dừng ở vị trí đằng sau Tần Mặc nghe anh giảng để, ánh mắt rất điềm đạm.

Tần Mặc nhận ra sự tồn tại của ông, nhưng dường như không hề hoảng hốt, vẫn tận tình giảng bài thi cho Ôn Hạ như cũ.

Chỉ khổ cho Khương Nhan và Liễu An An, không dám thở mạnh một hơi, làm bộ làm tịch lấy bài tập toán ra luyện tập.

Sắp tới giờ tan học, Lưu Chí Vỹ mới đi, không lâu sau thì chuông tan học vang lên, trong phòng học cũng trở nên ồn ào.

Ôn Hạ thấy hầu kết của Tần Mặc lăn lên lăn xuống, cô lấy ra bình nước trống không của mình: “Uống nước không? Em đi lấy nước.”

“Ừm, để anh đi cho.”

Tần Mặc giơ tay ra cầm bình nước, đứng dậy đi lên đằng trước lấy nước, anh của thời cao trung cao một mét bảy mấy, hơi khom người lấy nước, dưới trán lộ ra một đường cong rất đẹp.

“Hạ Hạ, mình cảm thấy giọng của anh họ cậu thật hay, lúc anh ấy giảng đề mình không hề cảm thấy chóng mặt giống lúc thấy cô giảng chút nào, mà là cảm giác rung động.” Liễu An An nhìn Tần Mặc đang lấy nước một cái, hai mắt biến hóa thành hai hình trái tim.

Ôn Hạ véo má cô ấy, híp mắt cười: “Tỉnh lại đi.”

Ánh mắt quét quanh lớp một vòng, phần lớn ánh mắt của các bạn học đều tập trung trên người của Tần Mặc.

Hừ, cho dù là nam hay nữ thì đều không có cơ hội nữa rồi.

Đột nhiên một tiếng “rầm” đã kéo tầm nhìn của cô trở lại, cô nhìn Kiều Vũ, lại nhìn kẹo cầu vồng trên bàn, khó hiểu hỏi: “Làm cái gì?”

“Khụ, hai tuần trước cậu giúp tôi trực nhật, coi như là cảm ơn cậu.” Kiều Vũ đút một tay vào túi quần, nhướng mày nói.

Mỗi một tuần đều sẽ có một nhóm dọn vệ sinh, một nhóm nhỏ là một cột, Ôn Hạ là một tổ trưởng sạch sẽ trong nhóm.

Hai tuần trước đến lượt nhóm của cô dọn vệ sinh, Kiều Vũ không có mặt, vậy thì việc đổ rác sẽ rơi vào người cô.

Lúc này Tần Mặc đã lấy xong nước đang đi tới, Kiều Vũ nhìn anh một cái, đút hai tay vào túi quần rồi rời đi.

Sau khi Tần Mặc ngồi xuống, nhìn kẹo cầu vồng, giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Răng không tốt còn ăn kẹo?”

Ôn Hạ: “…”

Còn chưa đợi cô nói gì, anh đã cầm hộp kẹo lên đưa cho Khương Nhan và Liễu An An ở đằng sau: “Răng của Hạ Hạ không tốt, không thể ăn kẹo.”

Ôn Hạ: “…”

Cô thầm thừa nhận rồi.

Khương Nhan và Liễu An An cùng lúc nhìn Ôn Hạ, mấy giây trôi qua, mọi người đối mắt nhìn nhau.

Sao lại có một cảm giác sai trái như anh họ đang ghen thế nhỉ.

Tần Mặc giải quyết thứ gọi là “tình địch” xong thì mới cầm bình nước lên uống hai ngụm, thấp giọng nói: “Hạ Hạ, tiếp tục.”

Anh kéo một chiếc ghế ngồi lại gần Ôn Hạ hơn một chút.

Tiết tự học buổi tối đã kết thúc.

Ôn Hạ bảo Khương Nhan và Liễu An An đem đồ trở về ký túc xá, cô tiễn Tần Mặc ra ngoài cổng trường.