Chương 5: Sau này đừng về trễ như thế nữa

Ôn Hạ phun một ngụm trà sữa, “Khụ khụ…”

Anh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô, “Uống từ từ thôi.”

Cô lau miệng, tức giận trừng mắt nhìn anh, “Rõ ràng là anh nói.”

“Anh chỉ nói sự thật thôi.” Tần Mặc nhướng mày.

Hai người ngồi nửa giờ mới đi ra ngoài.

“Có muốn đi đâu nữa không?” Tần Mặc dắt tay cô.

“Em muốn ăn xiên cay trong hẻm.”

Năm cao trung, Ôn Hạ từng có một ước mơ, nhất định phải ăn xiên cay cùng bạn trai một lần.

Kết quả suốt ba năm cao trung chẳng có lấy một người bạn trai.

“Muốn ăn thì đi nào.” Tần Mặc nói.

Hai người tuổi còn nhỏ, dắt tay đi bên nhau dẫn đến rất nhiều ánh mắt quái dị, giống như muốn nói bọn họ tí tuổi ranh mà đã yêu đương nhăng nhít

“Vợ chồng hợp pháp” bị nhìn chằm chằm đến nỗi sinh ra cảm giác chột dạ, Ôn Hạ vội kéo Tần Mặc đi nhanh hơn.

Chờ tới con hẻm nhỏ, ở đây cũng có nhiều cặp đôi, bọn họ sẽ không còn trở nên chói mắt nữa.

Xiên cay dưới gốc cây ngô đồng là ngon nhất.

Ôn Hạ cầm bảy tám xiên cay, xát ớt vào, mang đến chiếc bàn gỗ trống.

Bên cạnh là một cặp đôi, nữ nhuộm tóc vàng, nam nhuộm tóc màu xanh lục, đang dùng tay vuốt ve đùi nữ sinh kia, miệng liên mồm gọi bảo bối.

Ôn Hạ: “…”

Cô nhìn về phía Tần Mặc, “Ông… Ừm, anh ăn được không?”

Yêu cầu sinh hoạt của anh rất cao, trước nay chưa từng thấy anh ăn uống ngoài đường bao giờ.

“Cũng được.” Tần Mặc gắp một miếng ngó sen, nhai mấy cái.

……

Tuy rằng Tần Mặc ăn không nhiều, nhưng Ôn Hạ lại vô cùng vui vẻ, có loại cảm giác giống như đôi trẻ yêu nhau vậy.

Trời không còn sớm, hai người đều phải về nhà, nếu không người lớn trong nhà sẽ đi tìm.

Cũng may hai người sống chung một tiểu khu, chỉ khác mỗi tòa.

Nhà Tần Mặc là nhà riêng kiểu Tây, nhà Ôn Hạ ở tầng ba.

Tới nơi, Ôn Hạ bảo Tần Mặc về nhà.

Anh đưa cặp sách cho cô, “Ngày mai tới nhà anh làm bài tập.”

“Có được không?” Ôn Hạ nghĩ thành tích của Tần Mặc rất tốt, có thể giúp mình làm bài tập.

“Gần đây ba mẹ đều không ở nhà.” Anh nói.

Ba mẹ Tần Mặc kinh doanh bất động sản, giàu sang có tiếng ở Gia Huyện, toàn bộ tiểu khu này đều do nhà họ Tần tu sửa.

Sau khi kết hôn cô mới biết Tần Mặc là “phú nhị đại” giàu nứt đố đổ vách.

“Được.” Cô gật đầu.

Tầng ba.

Ôn Hạ móc chìa khóa mở cửa, một mùi thức ăn thoang thoảng bay ra, cô khẽ ngây người.

Ôn Đức nghe thấy tiếng động, mặc tạp dề đi ra, ra dáng một người cha nghiêm khắc nói, “Sao bây giờ mới về nhà?”

Trước kia quan hệ giữa Ôn Hạ và Ôn Đức rất kém, kém đến nỗi chỉ nói mấy câu thôi sẽ xảy ra cãi vã.

Cô luôn cảm thấy Ôn Đức không thương mình, chỉ đến khi kết hôn, cô mới thấy ông lén lau nước mắt.

Lúc này Ôn Hạ mới ý thức được Ôn Đức vô cùng để tâm đến mình, chỉ là không biết nên biểu đạt tình thương này thế nào thôi.

“Con đi dạo phố với bạn học, ba, ba nấu món gì vậy, thơm quá.”

Cô đặt cặp sách lên ghế sô pha, chui vào phòng bếp, “Oa, là món cá sốt cay con thích nhất, ba thật tốt.”

Thấy con gái đột nhiên thân thiết với mình, Ôn Đức có chút bất ngờ, từ sau khi ông và mẹ Ôn Hạ ly dị, Ôn Hạ chẳng mấy khi thân thiết với ông như vậy.

Ôn Đức cứng nhắc nói, “Sau này đừng về trễ như thế nữa.”

“Vâng ạ, ba.”

Ôn Hạ lấy ra hai đôi bát đũa, xới cơm, chờ đồ ăn dọn lên, cô gắp cho Ôn Đức một miếng cá, “Ba là đại công thần, cho ba ăn miếng đầu tiên đó.”

Bàn tay đang cầm đũa của Ôn Đức thoáng dừng lại, ông trầm giọng nói, “Mau ăn đi.”

Thấy Ôn Hạ lập tức thu lại nụ cười, trong lòng ông lại cảm thấy hối hận.

Ông muốn nói, Hạ Hạ, con cứ ăn đi, để ba tự gắp.

Nhưng ông chẳng bao giờ có thể biểu đạt cảm xúc của chính mình.

Sau đó, hai ba con không ai nói lời nào.