Chương 7.1: Yên tâm đi, ba mẹ không ăn thịt em

Tần An Đức và Giang Vũ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại , bọn họ luôn sáng suốt, tôn trọng sự lựa chọn của Tần Mặc.

Thế nhưng chuyện gì nên dặn dò thì vẫn phải dặn dò.

Gương mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng của Giang Vũ mang theo một tia nghiêm túc nói: “Việc này mẹ cũng không phản đối, tuổi dậy thì manh động là chuyện rất bình thường, nhưng con phải biết chừng mực, có một số việc không thể làm ngay bây giờ, biết không?”

“Mẹ, con biết.” Tần Mặc cúi đầu, ăn một miếng thức ăn.

Giang Vũ cũng đã an tâm về anh từ lúc anh còn nhỏ, nên cũng không nói gì nhiều: “Sau này có thời gian thì mời Hạ Hạ tới ăn cơm đi.”

Bà cũng không hỏi về gia đình Ôn Hạ, môn đăng hộ đối ở Tần gia mà nói không có tác dụng gì, trong nhà có tiền, chỉ cần Tần Mặc thích là được rồi.

“Được.” Tần Mặc nói.



Buổi chiều, Ôn Hạ ở nhà mình đọc sách, mang sách giáo khoa lớp mười một ra tự học.

Thỉnh thoảng Ôn Đức đi ngang qua cửa, thấy cô như vậy trong lòng có chút vui mừng.

Ôn Hạ học trung học cơ sở có thành tích rất tốt, nhưng sau đó bởi vì chuyện ông và mẹ cô ly hôn đã ảnh hưởng một phần tâm lý cô, khiến cho chuyện học của cô bắt đầu xuống dốc không phanh .

Ông đã nói chuyện này với cô mấy lần, thậm chí có một lần còn ra tay đánh cô, nhưng cô chẳng những không tiếp thu mà ngược lại còn làm cho mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Cô nói từ nhỏ Ôn Đức đã không quan tâm đến cô, bây giờ ông có tư cách gì để quản cô.

Ông biết cô oán hận ông rất nhiều vì ông thường xuyên vắng nhà oán hận ông và mẹ cô ly hôn.

Sáu giờ tối, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ôn Đức: “Hạ Hạ, ra ngoài ăn cơm.”

“Ra ngay.” Ôn Hạ trả lời một câu, bút trong tay cũng không dừng lại, chờ làm xong đề này, cô kiểm tra đáp án một chút, kết quả không sai cô mới buông bút xuống.

Cô vươn vai, đứng dậy đi ra ngoài, thức ăn trên bàn đều đã nấu xong.

Cô rửa tay và ngồi đối diện với Ôn Đức.

Hai người ăn cơm cũng không nói gì, mười mấy phút sau, Ôn Hạ thu dọn bát đũa, Ôn Đức ngăn cô lại: “Đợi lát nữa hãy rửa, ba muốn nói chuyện với con.”

“Buổi tối ba phải ra sân bay đi công tác, ngày mai không thể đưa con đi học được.”

Ông lấy ví ra, đếm ba trăm rồi đưa cho cô: “Hai trăm là chi phí sinh hoạt, một trăm dùng để mua đồ dùng hàng ngày và đồ ăn vặt.”

Ôn Đức mở một xưởng nhỏ ở huyện Gia, một tháng có thể kiếm được mấy vạn tệ, cho nên mặc dù cuộc sống Ôn Hạ không xa xỉ như Tần Mặc, nhưng so với bạn học bình thường tốt hơn rất nhiều.