Chương 2: Một tháng nằm giường, trời long đất lỡ

Chương 2 --Convert by Apple--

Hậu viện nguyên bản tuy đơn sơ lại chỉnh tề, hiện giờ trở nên hoang vắng, trống trải, gần nhà là cỏ dại cùng gạch ngói, xa hơn liếc mắt một cái toàn hắc ám nhìn không đến giới hạn. Ngẫu nhiên lộ ra sương trắng vờn quanh, Đái Nghiêu mơ hồ biện bạch nơi này hẳn là đồng ruộng hoang vu. Nơi xa còn có một cái sân cũ nát, tường sụp một nữa, thê lương đổ nát trong bụi cỏ khô cao. Xa xa nhìn, tựa như chùa Lan Nhược đã bị lãng quên nhiều năm.

Đái Nghiêu trên mặt toàn kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, không sai, là nhà mình mà, chính là ngôi nhà quen thuộc của mình. Quay sang, cái trang viên hoang vu đây cũng chính là hậu viện nhà mình. The f**k gặp quỷ rồi! hậu viện nhà hắn khi nào biến thành một cái mộ địa y hệt như trang viên nhà ma vậy?

Hắn cảm thấy khả năng hắn sinh ra ảo giác, vừa muốn lui về đem cửa đóng lại rồi mở ra lần nữa, trong đầu liền truyền đến một thành âm cái linh hoạt kỳ ảo: “ Hệ thống trang viên Thần Nông khởi động, đang kiểm tra độ xứng đôi của thể chất ký chủ. Kiểm tra hoàn thành. Tiến hành trói định thức hải của ký chủ, trói định hoàn thành. Đang vải đặt hệ thống.”

Đái Nghiêu bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi: “Ai? Ai đang nói vậy?”

Không có người trả lời, đến lúc kết nói thức hải hoàn thành, trước mắt Đái Nghiêu xuất hiện một cái giao diện thao tác giống như quyển trục thẻ tre, hắn mới vở lẽ chả có trò đùa dai nào cả, mà là hắn bị ký túc một cái hệ thống thần kỳ.

Nói kinh ngạc, Đái Nghiêu cũng không đặc biệt kinh ngạc, rốt cuộc trọng sinh rồi thì chuyện này với hắn cũng dễ tiếp nhận như lật bàn tay. Hơn nữa hắn cảm thấy việc mình trọng sinh cùng cảnh tượng trước mắt cùng với hệ thống vừa ký túc hẳn xong là có liên hệ, nếu không những việc này không có khả năng dễ dàng trong vòng một ngày cùng phát sinh. Chỉ là Đái Nghiêu cảm thấy hôm nay chính mình trải qua quá nhiều, nhiều đến mức khó thở: bị gϊếŧ, trọng sinh, bị đè, cái sân thân yêu đâu mất, bị hệ thống ký túc……

Khả năng ông trời thấy hắn quá xui xẻo, liền rũ lòng thương cho hắn điểm kỳ ngộ cũng không lạ gì. Đái Nghiêu dám thề, cho dù hiện tại có người nhảy ra nói với hắn: " Ta là Ngọc Hoàng Đại Đế" nội tâm hắn cũng sẽ không hề gợn sóng.

Trong phòng, nồi hấp trên bếp gas đang bốc hơi, phát ra âm thâm sôi sùng sục. Đái Nghiêu phất tay tắt đi giao diện thẻ tre, quay lại tắt bếp ga. Hắn đói bụng đến mức năng lực nhận thức đều xuống số âm, hắn trước hết cần lấp đầy bụng cái đã, rồi tắm rửa, ngủ một giấc, tỉnh lại rồi nghiên cứu cái hệ thống gì đó sau cũng được.

Nhưng mà hắn vừa muốn ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi chốc lát, lại bị điện giật bất ngờ từ trên sô pha bắn lên —— mông đau. Đậu xanh rau má mông đau quá! " Không sai, đời trước là ta lừa người 3 vạn, vậy cũng không đến mức bị quả báo như vậy chứ hả ?

Đái Nghiêu nhe răng nhếch miệng nửa ngày, có lẽ là tối hôm qua vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, cũng không có cảm giác quá lớn, trải qua một đêm nghỉ ngơi, đau đớn trì độn mới dần dần sống lại. Quá đau, trọng điểm là bước cũng không muốn nổi, mỗi một bước đều tác động miệng vết thương. Hơn nữa toàn thân cứ thấy dính dính, cực kỳ không thoải mái. Đặc biệt là chỗ tư mật nào đó, cứ cảm thấy có một khối gì đó cứ dính ở đấy.

Đái Nghiêu không thể nhịn được nữa, tính toán tắm trước rồi lại ăn cơm. Trải qua một phen lăn lộn, trên người cuối cùng thấy chút thoải mái, nhưng vẫn đau muốn chết. Sau khi ăn xong hắn tự thoa chút thuốc rồi ngày lặp tức nằm vật xuống nghỉ ngơi. Kết quả ngủ một giấc dậy liền bắt đầu phát sốt, sợ là miệng vết thương nhiễm trùng. Trong ngăn kéo có thuốc, hắn uống một cử, tính toán tiếp tục ngủ.

Tuy rằng làm một bé thứ muôn màng, hắn vẫn biết lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng là không nghĩ tới sẽ đau tới như vậy. Vẫn là tối hôm kia tên cầm thú đó quá không biết thương hương tiếc ngọc, đấu đá lung tung, thời điểm tẩy rửa một mảnh huyết nhục mơ hồ đây nè. Mùa xuân dễ dàng bị cảm, Đái Nghiêu không dám chậm trễ, thỏa thuốc, nhưng miệng vết thương này muốn lành khẳng định cần một đoạn thời gian.

Trong lúc ngủ mơ, hắn nhịn không được mắng gã chủ nợ một câu: “Súc sinh!”

——

Bên kia tên vừa được trao giải "súc sinh" sau khi say rượu một đêm, xoay người ngồi dậy, từng đợt choáng váng nhào đến, gã xoa xoa huyệt thái dương đang thình thịch nẩy lên, nhớ lại một chút cảnh tượng sau say rượu. Tối hôm qua, Tiểu Lâm tìm người đưa lại đây cho gã? Người đâu? Gã đứng dậy xuống giường, cúi đầu nhìn xuống " thằng em trai của mình" có một vết máu khô cạn. Này hẳn là…… không những ngủ mà còn đấu vật một đêm đi? Vừa chuyển đầu, nhìn thấy trên tủ đầu giường có tờ giấy: Nợ đã trả, không hẹn ngày gặp lại.

Trừ cái này ra, còn có một cái camera mini, cùng với một cái thẻ ngân hàng.

Tiểu Lâm tìm người cho gã, tất nhiên là vì nịnh hót gã muốn tương lai có thể dựa hơi vào đương gia Bách gia, nên tuyệt đối không có khả năng sai khiến người này làm loại chuyện hạ đẳng này. Như vậy người này, trừ bỏ cùng Tiểu Lâm có liên quan, khẳng định còn cùng nữ nhân kia có liên hệ. Nếu không, trong tay hắn sẽ không xuất hiện thứ này.

Nhưng là…… Bách Xuyên cầm lấy cameras, lâm vào suy tư. Người này bị người đưa tới bên gã, chẳng những nộp lên công cụ gây án mà còn tiền hắn nên lấy cũng không lấy?

Bách Xuyên nhìn chăm chú vào tờ giấy nhỏ, đối với nhóc con đêm qua gã cũng không thấy rõ bộ dáng mà lại sinh ra hứng thú.

Bách Xuyên lấy di động, gọi Lâm Khang Kiện, thanh âm ân cần từ ống nghe truyền đến: “ xin chào! Là Bách công tử sao, đêm qua ngủ ngon giấc không? Hôm qua tôi phân phó Tiểu Nghiêu, nhất định hầu hạ ngài thật tốt, thât thoải mái. Đứa nhỏ này vẫn còn trinh non, có nhiều chổ không hiểu, còn mong Bách công tử dạy dỗ nhiều hơn cho!”

Bách Xuyên cười lạnh một tiếng, nói: “Lâm Khang Kiện, mày đáng chết.”

Lâm Khang Kiện vừa nghe, thiếu chút nữa rơi cả di động, hắn nơm nớp lo sợ hỏi: “Sao…… Làm sao vậy Bách công tử? Chính là Tiểu Nghiêu đứa nhỏ này chọc ngài? Hắn hắn hắn…… Hắn nếu là không hợp tâm ý ngài, không quan hệ! Tôi lại giúp ngài chọn người khác, ngài đừng nóng giận!”

Bách Xuyên thấp giọng nói: “ Anh còn ở khách sạn? Đi lên trước! Lại đây nhìn xem, hai dạng đồ vật này xử lý như thế nào.” Nói rồi Bách Xuyên thu hồi tờ giấy trên bàn, chỉ để lại thẻ ngân hàng cùng camera mini.

Mau, Lâm Khang Kiện hấp tấp chạy lên đây. Kháng Kiệt gã là khách hàng hợp tác quan trọng của tập đoàn Bách Sâm, là bên cung ứng lớn, quan trọng nhất của bách hoá Bách Sâm. Thời điểm Bách Nhân tại vị, Khang Kiện gã từ giữa vớt không ít chỗ tốt. Thái tử gia trở về, gã cần thiết phải lôi kéo quan hệ thật tốt. Cũng không biết từ nơi nào nghe nói, Bách Xuyên người này thích đi cửa sau, gã mới cố ý ngàn chọn vạn tuyển tìm một mỹ thiếu niên dáng đẹp lại sạch sẽ đưa tới. Ai biết, thế nhưng lại dính phải kẻ cơ hội, không hảo tâm.

Trong phòng khí lạnh lan tràn, Bách Xuyên thanh âm có chút khϊếp người, chỉ nghe gã gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Nói nghe xem, đây là có chuyện gì nhi?”

Lâm Khang Kiện sợ tới mức thở cũng không dám thở, ai biết chính mình muốn êm đẹp đi vuốt mông ngựa, thế nhưng đánh ra quả bom đây. Gã vỗ bộ ngực bảo đảm chuyện này cùng chính mình không có bất luận quan hệ gì, nhất định là đối thủ cạnh tranh chơi xấu gã. Gã đối Bách Sâm dám đưa tâm cho thiên địa chứng giám, nhật nguyệt sáng soi. Chưa kịp mở miệng thao thao bất tuyệt, Bách Xuyên liền đánh gãy gã, nói: “Đừng nói vô nghĩa, lập tức tìm người về cho tôi. Tìm được cũng không cần kinh động, đem địa chỉ đưa tôi là được.”

Lâm Khang Kiện lập tức cúi đầu khom lưng tỏ vẻ lập tức liền đi làm, nhất định đem chuyện này làm thật tốt. Thời điểm từ gian phòng tổng thống phòng ra, kiện tây trang xa xỉ trên người Lâm Khang Kiện trên người đều thấm mướt mồ hôi. Quả nhiên không hổ là người từng đi qua chiến trường, gặp qua huyết khí. Chỉ cần chút khí tràng, thật có thể đem người dọa đến cái gì cũng nói hết. Gã lập tức gọi điện thoại cho người môi giới phụ trách chuyện này, trước đem người phụ trách mắng cái máu chó phun đầy đầu, mới bắt đầu xuống tay điều tra địa chỉ gia đình Đái Nghiêu.

——

Không biết ngủ bao lâu, thẳng đến lúc mặt trời cũng xuống núi, lại ra một thân mồ hôi lạnh, Đái Nghiêu mới một lần nữa tỉnh lại.

Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, Đái Nghiêu mở đèn, không có gì ăn. Nhưng vẫn cậy mạnh chống người dậy đi nấu một nồi cháo, dưa muối trong tủ lạnh miễn cưỡng lấp bụng. Trong nhà chỉ có một người, hắn tuyệt đối không thể ngã xuống. Nếu hắn ngã xuống, Lê thúc nên làm cái gì bây giờ? Lê thúc còn cần phải nằm ở viện điều dưỡng đây.

Bệnh tới như núi lở, có thể là phía trước thân thể lao lực quá mức, cho nên mới biểu tình trả thù hắn đây. Đái Nghiêu nghỉ ngơi hơn một tháng, mới rốt cuộc khôi phục lại. Này hơn một tháng, miệng vết thương phía sau cũng khôi phục không sai biệt lắm. Hắn cứ cấm rễ như này ở nhà không ra ngoài, sợ hàng xóm nhìn ra manh mối gì. Bà hàng xóm qua thăm hỏi hắn rất nhiều lần, hắn chỉ nói mình cảm lạnh. Lão thái thái không yên tâm, còn làm mấy ngày cơm cho hắn.

Lúc này thân thể rốt cuộc tốt lên, hắn lập tức liền bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.

Đái Nghiêu trong lòng có điều khổ sở, phí an dưỡng cho Lê thúc sắp đến kỳ nữa rồi, thứ hai tuần sau hắn phải đóng liền. Lúc đầu có 3 vạn hiện tại với hắn quả thực là con số trên trời. Hắn có chút hối hận, vì cái gì không cầm 3 vạn của người nọ chứ? Ngẫm lại vẫn là thôi đi, không thể thêm một đời thiếu nợ người ta nữa.

Đái Nghiêu nghĩ nghĩ, tính toán đem đồ đạc còn lại trong nhà cái nào đáng giá đi cầm trước, dập một chút lửa sém lông mày. Lúc trước Lê thúc từng đã cho hắn một khối ngọc, hẳn là có thể cầm không ít tiền. Không đủ, còn có khế nhà ở đây.

Bất luận như thế nào, ăn trước bữa sáng no bụng rồi nói. Sinh bệnh hơn một tháng, hắn giống như lại thêm tật xấu mớ, động chút liền dễ dàng đã đói bụng. Rửa tay xong, hắn muốn vào phòng bếp, dạ dày bỗng nhiên dân lên từng đợt ghê tởm, hơn nữa đầu cũng quay cuồng theo đất trời. Đái Nghiêu đỡ lấy khung cửa, thiếu chút nữa khụy xuống, chính mình đây là…… Làm sao vậy?

Đại khái bởi vì bị bệnh hơn một tháng, thân thể quá yếu đi?

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bảo bảo duy trì, cầu hoa hoa nga!