Chương 3: Ám sát

Mấy năm nay Lý Vân Trạch vẫn ở trong chùa, chưa từng về cung, rất nhiều người đã quên còn có thái tử như hắn.

Mấy hoàng tử tranh ngôi vị hoàng đế, cũng chưa từng tính hắn vào.

Chỉ có người cữu cữu ở kinh thành thanh danh không tốt lắm, mỗi năm vào dịp tết lại lặng lẽ đến thăm hắn. Bồi hắn ăn bữa cơm tất niên, nói cho hắn chuyện phát sinh lớn nhỏ ở kinh thành trong năm nay.

Mỗi lần hắn đều nghiêm túc lắng nghe, cữu cữu nói tên mỗi người, mỗi một chuyện lớn nhỏ hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Hắn cho rằng tất cả mọi người trong cung đều quên hắn, một đêm vào hai tháng trước, một đám hắc y nhân xông vào Thiện Hoa tự ám sát hắn.

Nếu không phải mấy năm nay hắn vẫn theo sư phụ luyện võ, còn có mấy cao thủ bịt mặt khác đột nhiên xuất hiện tương trợ, tối hôm đó hắn có thể sẽ chết ở trong chùa.

Ngày hôm sau hắn mới biết phụ hoàng đột nhiên băng hà, đại hoàng tử Lý Vân Khải lấy ra di chỉ tiên hoàng, dưới sự nâng đỡ của hắn cầm binh quyền cữu cữu đăng cơ.

Cứ như vậy, thân phận Thái tử của hắn liền xấu hổ, tuy rằng hắn không có ý định tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng đại hoàng tử cũng không nghĩ như vậy.

Mấy năm nay trong chùa thường xuyên có khách hương hỏi thăm tình huống thân thể của hắn, hẳn là mấy hoàng tử phái tới.

Trước kia phụ hoàng còn ở đây, các hoàng tử khác lại nhìn chằm chằm vị trí kia, đại hoàng tử phải đề phòng những người cạnh tranh có quyền thế bên ngoài.

Cho nên phía sau hắn không có quyền thế, không biết thái tử có thể sống đến trưởng thành hay không có thể tạm thời bỏ lại sau đầu.

Nhưng hiện tại thì khác, phụ hoàng băng hà, hắn là thái tử tuy rằng thân thể không tốt, nhưng còn sống, đó chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận.

Cho nên người ám sát hắn tới một nhóm lại một nhóm, vẫn đuổi gϊếŧ đến nơi này còn không bỏ qua.

Nếu không phải cao thủ cữu cữu phái tới cùng sư huynh trong chùa liều mạng tương trợ, chỉ sợ hắn không sống được như bây giờ.

Sau khi Lý Vân Khải đăng cơ, tính cách tàn bạo liền lộ ra, không còn là đại hoàng tử ôn hòa trước kia, đối với đại thần lại càng thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, hơi không vừa lòng liền chém gϊếŧ trọng thần.

Ngoại trừ nhị hoàng tử là đệ đệ ruột của hắn, mấy hoàng tử còn lại đều bị hắn giam cầm, không bao lâu sau đều xảy ra các loại ngoài ý muốn chết, ngay cả cửu hoàng tử mấy tháng tuổi cũng không buông tha.

Có mấy vị lão thần trước kia không chống đối cùng đại hoàng tử, đều cáo lão về quê, hiện tại trên triều đình đều là tâm phúc của Lý Vân Khải.

Phiên vương các nơi thấy tân quân tàn bạo như vậy, biết sớm muộn gì cũng sẽ lấy những người bọn họ khai đao, trước tiên xuống tay vi cường, âm thầm chiêu binh mãi mã, cầu tự bảo vệ mình.

Có hai phiên vương vốn đang rục rịch, mượn cơ hội này, lấy thanh danh thanh bạo quân để tạo phản.

Hiện tại Vân triều quốc đã đại loạn, lại xảy ra thiên tai, dân chúng nhà tan cửa nát.

Phía bắc Man tử lại thừa dịp cơ hội này, đến Vân triều quốc bọn họ đốt gϊếŧ cướp bóc.

Các hộ giàu có ở các nơi đều có tiền có lương thực, trong nhà nuôi gia đinh hộ viện cường tráng, khổ chỉ là dân chúng nghèo khổ.

Lý Vân Trạch vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy một đám hắc y nhân từ bốn phía vây quanh.

Hắn khẽ rùng mình, chậm rãi rút kiếm ra, mấy sư huynh cùng người hộ tống hắn cũng xuất ra vũ khí, cùng người tới kịch liệt đánh nhau.

Trận kịch chiến này, đánh suốt một canh giờ, lần này sức chiến đấu hắc y nhân rất mạnh.

Mà bọn Lý Vân Trạch đi đường thật lâu, đã rất mệt mỏi, cuối cùng tuy rằng đã thắng, nhưng tổn thất nghiêm trọng, các cao thủ hộ tống của bọn họ, cũng không còn lại mấy người.

Chờ xử lý toàn bộ hắc y nhân tới, thủ lĩnh hộ tống bọn họ nhìn thoáng qua Lý Vân Trạch, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, khẳng định là vừa rồi giao thủ bị thương.

Hắn lo lắng nói: "Thái tử, Vô Trần đại sư, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, nhân thủ của chúng ta càng ngày càng ít, đối phương lại đuổi theo không rời, nếu không các ngươi trước tìm một chỗ chỗ trốn, chờ người trợ giúp chúng ta đến, hộ tống các ngươi đến nơi an toàn".

Hắn vừa dứt lời, Lý Vân Trạch phun ra một ngụm máu tươi, người cũng ngã về phía sau.

"Thái tử." Trong nháy mắt mấy người đi theo bảo vệ hắn vây quanh, sốt ruột hô.

Vô Trần Phương Trượng lập tức kéo tay hắn lại, giúp hắn bắt mạch.

Cao thủ dẫn đầu kia vội vàng hỏi: "Đại sư, Thái tử thế nào?”

Vô Trần thở dài, trốn đông trốn tây lâu như vậy, kiếp nạn này của Thái tử vẫn không thể tránh thoát, ý trời không thể tránh được.

Lại nhìn mấy người còn lại, mỗi người đều sức cùng lực kiệt, trên người mấy đồ đệ của hắn cũng đều bị thương không nhẹ.

"Thái tử bị thương rất nặng, chỉ sợ phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, các ngươi hộ tống đến nơi này cũng không sai biệt lắm, đều trở về đi.

Nói cho chủ tử các ngươi biết, ta sẽ tìm cho Thái tử một nơi an toàn, hai năm nay các ngươi cũng không cần tìm hắn nữa”.

Mấy người nhìn thoáng qua Thái tử hôn mê bất tỉnh, có chút lo lắng, nhưng bọn họ cũng biết bản lĩnh của Vô Trần phương trượng.

Người dẫn đầu kia suy nghĩ một chút, liền quỳ xuống đất, cung kính nói: "Vâng, đại sư, chúng ta nhất định đem lời ngài mang đến cho chủ tử nhà ta, Thái tử liền nhờ ngài".

Vô Trần Phương Trượng gật gật đầu, chờ mấy người bọn họ đi rồi, mới nói thầm: "Có phiền toái gì, ta hiện tại đưa hắn đi thành thân, lão hòa thượng ta nhìn hắn lớn lên nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng có thể đi du sơn ngoạn thủy".

Nhìn Thiên Phủ Tinh sáng hơn vừa rồi một chút, vui vẻ nói với đại đệ tử: "Tịnh Không, cõng sư đệ con, chúng ta đi".

Thôn Diệp Gia.

Diệp Minh Triết hoài nghi nói: "Nương, người nói lão hòa thượng kia có phải lừa gạt chúng ta hay không? Muội muội đều bái đường với tiểu tử này, vì sao còn chưa tỉnh lại?”

Lý Văn Tú nghe xong lời của tiểu nhi tử, nhìn thoáng qua khuê nữ hôn mê bất tỉnh trên giường.

Lo lắng nói: "Cho dù là lừa gạt chúng ta, cũng chỉ có thể thử xem, muội muội con đã hôn mê ba ngày, đại phu trên trấn nói nếu muội muội con không tỉnh lại được nữa, có thể......".

Lời còn chưa dứt, nước mắt liền từng giọt từng giọt từng giọt chảy ra.

Diệp Minh Hiên bưng một cái bát rỗng, đi ra từ nhà tranh bên cạnh, an ủi nói: "Nương, người đừng thương tâm, muội muội nhất định sẽ không có chuyện gì".

Lý Văn Tú nhìn thoáng qua đứa đại nhi tử, cười mạnh mẽ nói: "Văn Hiên, muội phu con tỉnh chưa?"

Diệp Minh Hiên đặt chén lên bàn, đỡ nương ngồi xuống, mới lắc đầu nói: "Chưa tỉnh, vừa rồi con cho nó uống một ít nước, có một nửa đều chảy ra ngoài".

Lý Văn Tú nghe xong càng lo lắng, sáng hôm qua có mấy hòa thượng mang theo một thiếu niên hôn mê đến nhà bọn họ, nói khuê nữ cùng thiếu niên này thành thân, hai người có thể tỉnh lại.

Bà nghĩ rằng, bà đã gặp phải một kẻ lừa đảo, nhưng nhà sư già nói những gì đã xảy ra với khuê nữ của bà, nói rằng đó là ý trời.

Lúc ấy bà nghe xong thập phần khϊếp sợ, bởi vì chuyện kia chỉ có bà cùng phụ thân hài tử biết, cho đến bây giờ chưa từng nói qua với người khác, mà lão hòa thượng này lại biết.

Nghĩ đến những gì thái y trong thị trấn nói, bà suy nghĩ trong một thời gian và đồng ý.

Khuê nữ đã hôn mê mấy ngày, nếu kéo dài có thể sẽ không kịp, ngày hôm đó liền để cho khuê nữ cùng thiếu niên này thành thân đơn giản.

Lão đầu kia sau khi nhìn bọn họ lễ thành, cao hứng mang theo đồ đệ rời đi, trước khi đi còn nói cho bà biết, không bao lâu nữa, hai người có thể tỉnh lại.

Nhưng bây giờ đã hơn một ngày, nhi nữ và tiểu tế vẫn chưa tỉnh, cũng không trách tiểu nhi tử hoài nghi nhà sư kia là một kẻ lừa đảo.