Chương 1: Con tôi đâu?

Trong tầng hầm mịt mù tăm tối, chỉ có ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, một cô gái cơ thể gầy yếu nằm ở góc phòng, trên giường gỗ lạnh như băng, tay chân đều bị xích sắt trói lại.

Trói ở hai bên sườn, cả người phơi bày ra dáng vẻ sỉ nhục hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân, bụng to lớn đến dọa người, trên bụng bầu lần lượt hiện ra các vết xanh tím xen kẽ.

“A......”Bụng bỗng nhiên truyền đến cơn đau dữ dội đến giật mình, Trình Điềm hoảng sợ, giọng khàn khàn la: “Cứu mạng, mau cho tôi đi ra ngoài. Đứa bé......”

“Muốn sinh rồi?” Cửa sắt mở ra, để lộ ra một ít ánh sáng, đi vào cửa là hai kẻ với bóng dáng một béo một gầy, ánh sáng lại bị che ở bên ngoài cửa.

Trình Điềm liều mạng giãy dụa, vết thương trên tay chân mới lành lại không bao lâu nay lại nứt ra, xích sắt rung động kêu leng keng: “Lưu Ngọc..... Xin các người, cho tôi ra ngoài...... Tôi phải sinh, đau bụng quá!”

Mấy tháng trước, cô bị mẹ kế hãm hại lên giường với một nam nhân thần bí. Sau khi biết được cô mang thai, cô đã bị đưa đến vùng nông thôn nhốt suốt tám tháng.

Trong lúc bị hai mẹ con này giày vò tra tấn, khắp cơ thể đều là các vết máu, miệng vết thương bên ngoài đều là da thịt đã thâm đen lại, cơ thể lúc đầu đều xinh xắn đẹp đẽ.

Giờ đây khuôn mặt khắp nơi đều là những vết sẹo, giống như mạng nhện đang chiếm lấy cả khuôn mặt cô.

Lúc này cô hai mắt đẫm lệ cầu xin tha thứ, có điềm đạm đáng yêu lẫn hương vị thích thú làm nền cho khuôn mặt này, nhìn thấy cũng có mười phần là con người.

Lưu Ngọc đem đồ ăn cùng sữa để ở trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống cười lạnh: “Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu đau bụng, đừng nóng nảy. Ăn chút thức ăn để bổ sung sức khỏe.”

Con gái đó xuất thân từ nhà giàu, được chăm sóc rất tốt, dáng người mượt mà, khuôn mặt phúc hậu, khóe mắt với chân mày lộ ra vẻ thờ ơ, không chút đếm xỉa tới mà cười: “Cô có chết cũng không sao, nhưng đứa trẻ này được an toàn rồi thì sẽ phải lấy danh nghĩa do tôi sinh ra.”

“Ở nơi này, nó chính là con trai của nhà giàu sang quyền thế.” Cố Hiểu Hiểu nghe vậy, vươn tay mình khéo léo sờ trên bụng cô, nhìn như đang cười, đáy mặt lại che kín âm mưu độc ác.

Trình Điềm sợ tới mức thân thể bắt đầu co lại: “Đừng, đừng động đến con của tôi.......”

Cho dù trong bụng này chỉ là kết quả ngoài ý muốn của một đêm qua lại kia, trong bụng cô đã bao bọc đứa trẻ đó gần mười tháng, cho dù bị tra tấn bao nhiêu lần không bằng chết, cũng cảm nhận được trong bụng có sinh mệnh nhỏ nên cắn răng mà sống.

Cô không thể để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con của cô.

“Bốp!” một tiếng!

“Cô cũng xứng có được con của Tịch gia?” Cố Hiểu Hiểu đột nhiên túm tóc cô, hung hăng hướng tới mặt cô quăng một cái tát: “Cô là cái thá gì? Cô với mẹ cô đều không biết xấu hổ ở bên ngoài không đứng đắn với nam nhân khác mới sinh ra tạp chủng mà thôi......”

“Cô là loại tiện nhân, thế nhưng lại may mắn trèo được lên giường của tổng tài Tịch thị!”

Tịch gia kế thừa nhiều năm, đã sớm là gia tộc đứng đầu Kim Tự Tháp không thể lay động, là nhà có quyền thế cao nhất. Nay người thừa kế Tịch Mộ Trầm lại là người đứng đầu, nhiều thiên kim mong muốn mà không thể có được hắn, đã bị Trình Điềm này xuất thân tầm thường giành mất.

Cố Hiểu Hiểu lại hung hăng ấn đầu cô vào chiếc bàn nhỏ vài cái mới hết giận, khóe mắt lộ ra vài phần dữ tợn, cười: “Nhớ kỹ! Đứa nhỏ này là của tôi, cô chỉ là công cụ sinh con mà thôi.”

“Không!”

Ai cũng không được cướp đứa con của cô đi!

Nó chính là động lực để cô kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay, là hy vọng duy nhất của cô.

Đầu Trình Điềm bị đập chảy máu, vết máu chảy dài trên mặt, lan ra theo vết sẹo, tầm mắt đều bị máu che mờ, đột nhiên dưới thân truyền đến cảm giác thấm ướt.

“Đứa nhỏ......” Ngay sau đó bụng chợt đau nhức, Trình Điềm bỗng nhiên túm cổ tay áo của Cố Hiểu Hiểu, cả người giống như đều bị xé ra thành nhiều mảnh, liều mạng kêu: “Gọi bác sĩ!”

“Cô còn dám ra lệnh cho tôi?” Cố Hiểu Hiểu tức giận giơ chân, đến gần định đánh cô, Lưu Ngọc ngăn lại: “Đừng náo loạn! Cô ta thực sự muốn sinh. Đi gọi bác sĩ lại đây, mạng của đứa trẻ là quan trọng nhất.”

Cố Hiểu Hiểu nghĩ đến kế hoạch của mình, nuốt oán hận vào người, xoay người đi tìm bác sĩ tư nhân.

“Cô đừng nóng vội.” Lưu Ngọc tươi cười, móng tay giống như con dao nhỏ sờ nhẹ trên bụng cô mà tính toán: “Bất luận thế nào tôi cũng sẽ để đứa nhỏ sống sót. Đứa nhỏ này vẫn còn có tác dụng.”

“A!” Trình Điềm khẩn trương, tim đập nhanh, đau đớn đến nỗi ngất xỉu đi, dây xích liên tục chạm vào da thịt cô, sâu đến nỗi có thể thấy được xương, đau đớn kịch liệt khiến cho cô hôn mê.

Khi Trình Điềm tỉnh lại, cả người không có một tí sức lực nào.

“Thành thật chút.” Mặt Lưu Ngọc biến đổi, vội vàng mở xích sắt ra, sau đó đem thức ăn dinh dưỡng đổ vào miệng cô: “Nếu đứa nhỏ chết, cô cũng đừng mong được sống.”

Thật may mắn, rất nhanh bác sĩ đã tới, thấy một màn như vậy, đáy mắt lóe lên tia hoảng sợ, vội vàng đến bên cạnh đỡ đẻ, trong lòng lại hoảng sợ, cho dù đứa nhỏ được sinh ra, trạng thái của người phụ nữ đó lại quá suy yếu, sợ là cô ta cũng sẽ không sống được.

Trải qua hơn hai giờ, Trình Điềm hết hôn mê lại tỉnh, tỉnh lại đau, đau lại hôn mê rồi lại bị kích thích để tỉnh lại, mồ hôi của cô giống như trong phút chốc đều dùng hết của cả đời, rốt cuộc đứa nhỏ mới cất tiếng khóc chào đời.

“Thật tốt quá, là con trai!” Lưu Ngọc đem đứa bé đưa cho con gái: “Hiểu Hiểu, rất nhanh thôi con sẽ trở thành bà chủ của nhà giàu có nhất.”

Cố Hiểu Hiểu hưng phấn không thôi: “Mẹ, bây giờ con chính là thiếu phu nhân Tịch.”

Nụ cười của cô ta thu lại, đi đến bên giường nhìn trạng thái nửa sống nửa chết của Trình Điềm, đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn: “Bác sĩ, giao cho anh xử lý đồ vô dụng này.”

Dứt lời, hai mẹ con Cố Hiểu Hiểu ôm đứa nhỏ rời đi.

“Đứa bé......” Trình Điềm liều mạng trừng mắt nhìn về phía bóng dáng hai người họ, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không thể nhìn thấy mặt đứa trẻ.

Không được!

Vì con, cô không thể chết ở đây.

Mắt thấy bác sĩ cầm thuốc độc đi tới, Trình Điềm liều mạng muốn cởi dây trói, khẩn cầu: “Giết người là tội chết, anh thực sự vì tiền mà làm đến bước này sao??”

“Tôi đã sớm không còn đường lui rồi.” Bác sĩ nhắm mắt lại, đồng thời bóp miệng của cô để đổ thuốc vào.

“Không cần......”

Cô không muốn chết ở đây.

Cô không cam lòng.

Ngay lúc Trình Điềm tuyệt vọng, cánh cửa sắt bỗng nhiên bị một lực nào đó hất văng, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một hình dáng cao lớn tinh tế đang đứng đó.

Người đó đứng ngược ánh sáng, không nhìn được rõ mặt, âm thanh nam tính mang theo kinh ngạc: “Nghe theo âm thanh tới...... Hóa ra là có người hét.”

Trình Điềm liều mạng thoát ra khỏi tay bác sĩ kia, chạy tới cầu xin: “Xin anh, hãy cứu tôi.”

“Anh là ai?” Tên bác sĩ luống cuống hoảng sợ, tiến lên động thủ.

Người nọ khinh thường cười nhạo một tiếng, dùng một quyền hướng tới tên bác sĩ đánh vào huyệt thái dương, lại bồi thêm một cước, tiếp đến lại đạp thêm một phát khiến hắn choáng váng ngã xuống mặt đất. Lúc này, người nọ thong thả bước đến bên giường, ánh mắt sáng lên:

“Như vậy rồi con trai đâu? Xem ra mạng cô rất lớn.”

Trình Điềm sửng sốt một chút, nhất thời không có phản ứng.

Người nọ cảm thấy hứng thú liền cúi người, thấp giọng nói: “Cứu cô...... Cũng được. Nhưng tôi có một điều kiện......”

“Tôi......” Trình Điềm nắm chặt ống tay áo cả người nọ: “Tôi đều sẽ đáp ứng anh.”

Mặc kệ người này có mục đích gì, cô đều phải đáp ứng.

Sẽ có một ngày, cô sẽ trở nên lớn mạnh.

Trở về báo thù, đoạt lại con.