Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Daddy Quá Khó Chơi

Chương 10: Bệnh của anh lại phát tác rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cố Hiểu Hiểu xông vào định ra tay với tôi, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.” Trình Điềm ngữ khí hơn người: “ Thật ngại quá, vì để bảo vệ an toàn cho con trai nên nhà tôi có trang bị camera ẩn.”

Cố Hiểu Hiểu mặt biến sắc: “Cái gì! Không thể nào!”

“Đồng chí cảnh sát, tôi đã cố ý lưu lại, mời mọi người xem.” Trình Điềm đem video giám sát giao cho cảnh sát, hài lòng nhìn sắc mặt Cố Hiểu Hiểu trắng bệch: “Đây là giả, tôi căn bản chưa thấy qua cái camera nào…..”

Trình Điềm cười mỉa: “Đã nói là camera ẩn rồi mà, cô bị điếc à?”

“Cô!”

“Đủ rồi, đừng ồn nữa.” Cảnh sát nghiêm túc nói: “Là thật hay giả chúng tôi sẽ tự điều tra. Trước đó, hai cô là người liên quan, không nên rời khỏi thành phố A và hãy phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.”

Mọi người rời khỏi đồn cảnh sát, luật sư không muốn phải gặp thêm rắc rối nên rời đi trước.

Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu nhợt nhạt: “Trình Điềm, hiện tại tôi là thiếu phu nhân của tập đoàn Tịch thị, cô cho rằng chỉ với chút tài mọn này của cô mà có thể đấu với tôi sao?”

Trình Điềm cười lạnh: “Tôi chỉ cần một tờ giấy báo cáo giám định ADN thôi là có thể biến cô thành một con chó chết không ai thương.” Cô ta đột nhiên tiến lên, giáng một bạt tai xuống: “Cái tát này là dành cho việc cô ngược đãi con trai tôi. Cố Hiểu Hiểu, đừng quá nóng vội, lần này tôi trở về chính là để tính sổ với cô.”

Trình Điềm lên xe, rời khỏi đồn cảnh sát.

Cố Hiểu Hiểu thất thần cả nửa ngày, một lúc lâu sau cô ta mới chua ngoa nói: “Mẹ, thân thế của Tịch Cận Ngôn tuyệt đối không được để bị lộ ra ngoài! Trình Điềm nhất định phải chết.”

Ánh mắt Lưu Ngọc đằng đằng sát khí: “ Yên tâm, cô ta tự mình đưa tới cửa chờ chết. Chúng ta sao có thể để mất cơ hội tốt này chứ?”

Dừng lại một hồi lâu: “Tuy nhiên, đoạn video đó tám phần là sự thật. Nghe hàm ý của Trình Điềm, Tịch Mộ Trầm cũng biết chuyện này. E rằng luật sư Lưu không đáng tin cậy.”

Cố Hiểu Hiểu hoảng loạn, cũng bởi vì sự thờ ơ của Tịch Mộ Trầm và sự xa cách của con trai suốt nhiều năm nay. Vốn đã không an tâm, nghe vậy mặt cô ta càng nhợt nhạt: “Mẹ, rõ ràng trợ lý Chu thấy con bị đánh mà tối hôm qua Tịch Mộ Trầm lại không tới bệnh viện gặp con dù chỉ một chút. Anh ta hình như đối với Trình Điềm có chút không bình thường, có khi lại giúp Trình Điềm đối phó con?”

Lưu Ngọc quát lớn: “Con sợ cái gì! Con là mẹ của Cận Ngôn, Tịch Mộ Trầm không thèm đếm xỉa tới con. Nhưng ông Tịch là một sĩ diện như vậy sao có thể mặc kệ Trình Điềm giương oai được?”

Ánh mắt Cố Hiểu Hiểu liền sáng lên: “Giờ con liền trở về nhà cũ.”

Ánh mắt Lưu Ngọc rũ xuống, trong lòng lóe lên ý nghĩ: Trình Điềm nhất định phải chết.

Sáng sớm ngày thứ ba, tại trường mẫu giáo Ngũ Bảo và Bối Bối dành được toàn bộ sự sủng ái của nhà trẻ. Các thầy cô giáo nhân cơ hội này tổ chức hoạt động dã ngoại cùng các em học sinh và phụ huynh ở vùng ngoại ô thành phố, Bối Bối phấn khích đến mức cả đêm không tài nào ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Ngũ Bảo đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn, có bánh bao hấp, sủi cảo nhân tôm, cháo trứng thịt nạc, tất cả đều là những thứ Trình Điềm thích ăn. Cô rất cảm động, cúi xuống hôn Ngũ Bảo: “Ngũ Bảo thật là chu đáo.”

Ngũ Bảo mỉm cười: “Hôm nay con không kịp làm nhiều món, mẹ có thể ăn một chút.”

“Đã rất nhiều rồi.” Bối Bối thay đổi thói quen kén ăn, vừa ăn vừa giục Trình Điềm: “Mau ăn đi mẹ, không là chúng ta đến muộn đó.”

Trình Điềm thấy con gái rất nhanh đã hòa nhập với môi trường mới, tâm trạng cũng rất tốt. Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng, lái xe đưa hai bạn nhỏ đến địa điểm dã ngoại ______ Lộc Dã Đàm.

Mới vừa xuống xe thì Hồ Lý gọi đến.

Sau khi biết được địa điểm dã ngoại, cô ấy kinh ngạc nói: “Lộc Dã Đàm? Cậu chắc chứ?”

Trình Điềm liếc nhìn thoáng qua núi rừng rậm rạp, làn nước trong vắt, cô cúi đầu xác nhận địa điểm và thời gian mà thầy giáo gửi đến, gật gật đầu: “Không sai, nơi này phong cảnh quả thật không tệ. Nhưng… Sao lại không có ai?”

Hồ Lý nhíu mày: “Không hợp lý! Lộc Dã Đàm xảy ra chuyện, đã bị phong tỏa, mình cũng chỉ là nghe một người bệnh nói vậy……”

Cô ấy nghĩ đến cái gì đó, mặt liền biến sắc: “Rất có khả năng là do Cố Hiểu Hiểu đã bày ra cái bẫy này. Bây giờ cậu lập tức đưa Ngũ Bảo và Bối Bối trở về.”

Ánh mắt Trình Điềm ngừng lại, cô đang định đưa bọn trẻ vào trong xe thì một vài người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trong khu rừng, vây quanh ba người họ, trong rừng chuyền đến một giọng nói nghe như tiếng máy móc: “Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại dấu vết.”

Người này tuy đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói, nhưng Trình Điềm lập tức nghe ra được, nhịn không được tức giận mắng: “Lưu Ngọc, bà cái đồ mất trí này!”

Bà ta đã nghĩ trăm phương ngàn kế mà dẫn cô ấy đến nơi này để đuổi cùng giết tận……

Bà ta hoàn toàn ngó lơ pháp luật.

Hai mẹ con này điên thật rồi.

Trong rừng Lưu Ngọc không còn cách nào liền lạnh giọng quát lớn: “Động thủ!”

Trình Điềm một chân đá văng hai người đàn ông lực lưỡng bên cạnh, nhanh chóng mở cửa xe đẩy bọn nhóc vào: “Ngũ Bảo, bảo vệ Bối Bối. Gọi cho mẹ nuôi của con.”

Nói xong, cô mặc sự phản kháng của bọn trẻ mà khóa chặt của xe.

Hơn chục người đàn ông lực lưỡng xông tới, Trình Điềm rút sợi dây thắt lưng bạc, quay nhanh. Lúc này, trong lòng thấy vô cùng may mắn — Lúc trước bởi vì Nhị Bảo ở căn cứ huấn luyện chịu nhiều ủy khuất nên cô đã đi theo học một thời gian.

Cô phải chống đỡ đợi đến khi Hồ Lý tới……

Ngay cả khi cô ấy chết thì Ngũ Bảo và Bối Bối cũng không thể xảy ra tai nạn.

Trong rừng lại chuyền đến âm thanh máy móc đó: “Động thủ nhanh một chút, bọn nhỏ cũng không được buông tha. Nếu không thì các ngươi đều ngồi tù hết đấy.”

Khi những người đàn ông lực lưỡng đó nghe thấy điều này, họ ra tay nhanh hơn, đẩy Trình Điềm đến bờ hồ.

Ngũ Bảo và Bối Bối vội vàng nhìn ra cửa sổ khóc không ngừng.

Mắt nhìn thấy Trình Điềm không trụ được mà rơi xuống nước, một chiếc du thuyền tựa như tên lửa lao tới, người trên mũi tàu nhanh như chớp, đỡ lấy Trình Điềm không bị rơi xuống.

Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ du thuyền: “Một người cũng không được bỏ qua.”

Trình Điềm vui vẻ: “Lộc Khách! Sao anh lại đến đây?” Cô đột nhiên nhớ ra cô vẫn còn ở trong vòng tay của anh ta, đột nhiên tát vô cằm anh ta một cái, “Chứng sợ phụ nữ của anh chữa khỏi rồi?”

“.........” Lục Khách làm như muốn ném cô: “Nhìn thấy cô, bệnh của tôi lại phát tác.”

Anh là một người đẹp trai mang hai dòng máu. Anh vừa mang nét thanh lịch và lịch lãm của người phương Đông, vừa có sự sâu sắc và cứng rắn của người phương Tây.

Trình Điềm với tư cách là bác sĩ tâm lý trị liệu trước đây của anh ấy, biết rõ tính trăng hoa của anh ấy, cô liền vội vàng nhảy xuống: “Nếu anh dám ném tôi, tôi liền thôi miên anh và tìm một trăm bác gái mạnh mẽ đến cho anh.”

Khóe miệng Lục Khách giật giật, lập tứ thả tay ra lấy nước rửa tay và khăn tay lau khắp bàn tay, Trình Điềm tức giận đến nỗi muốn đánh anh ta một trận.

“Sư phụ, con nghĩ là người nên tin tưởng cô ấy.” Một cậu bé bốn năm tuổi, mặc bộ quần áo đen đi ra từ trong căn phòng gỗ. So với các đứa trẻ cùng lứa tuổi thì cậu ấy nhìn trưởng thành hơn gấp trăm lần, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt và khuôn miệng trông rất giống Trình Điềm. Tuy còn nhỏ nhưng cậu đã toát lên vẻ chính chắn.

“Nhị Bảo, thật sự là con……”
« Chương TrướcChương Tiếp »