Chương 11: Anh lấy nhan sắc của tôi ra để chê cười sao?

Trình Điềm kinh ngạc thốt lên ‘oa’, chạy tới ôm lấy Nhị Bảo, hưng phấn xoay người, suýt chút nữa là trẹo eo: “Đột nhiên con trở về, trái tim mẹ giống như mấy con ngựa trắng năm nay vậy, đều nhảy không ngừng.”

Vừa rồi suýt chút nữa là rơi xuống nước, cô còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác, không ngờ tới Nhị Bảo thật sự trở về từ căn cứ huấn luyện quản lý nghiêm ngặt.

Trong sự vui mừng và bất ngờ, cô vẫn không quên phối hợp với bảo bối sai khiến Lộc Khách: “Đại ca, giải quyết xong nhóm người này, thì rửa sạch bàn tay ngọc còn quý hơn cả vương hậu của anh là vừa.”

“……”

Lộc Khách cực kỳ hối hận bản thân vì lúc trước đã tìm một người không tim không phổi làm bác sĩ trị liệu tâm lý, hội chứng sợ phụ nữ đã trị hết, nhưng bóng đen tâm lý lớn hơn đều bắt đầu từ nơi nhìn thấy cục cưng nhỏ, thật ra lại là con của một người phụ nữ to lớn.

Anh cố tình nhìn trúng đứa con trai có thiên phú đặc biệt này, lão đại của một nước lớn hô mưa gọi gió, vậy mà vẫn luôn bị hai mẹ con nhà này chèn ép.

Nhìn thấy hai đứa trẻ trên xe vội vàng chạy tới, sắc mặt Lộc Khách lạnh lùng không nói nên lời, nhảy xuống, thành thạo giải quyết đám ô hợp này.

Trình Điềm kéo Nhị Bảo xuống thuyền, vừa mở cửa xe liền thấy Ngũ Bảo cùng Bối Bối đang chạy về phía mình vừa khóc vừa cười. Đặc biệt là Bối Bối, quấn chặt lấy cổ Trình Điềm: “Mommy…… Mẹ làm con sợ muốn chết.”

Nhị Bảo vừa buồn cười vừa giúp em gái lau nước mũi: “Bối Bối, có phải em lại lặng lẽ đem nước mũi bôi lên người mommy đúng không?”

Ngũ Bảo yên lặng lấy bình xịt khử trùng ra phun, đôi mắt cũng đã đỏ hoe, ngay sau đó tức giận nhìn về phía Lộc Khách vừa muốn nghỉ tay: “Sư phụ của Nhị Bảo, người đàn bà xấu xa ở trong rừng, hướng hai giờ.”

Sắc mặt Nhị Bảo trầm xuống, lỗ tai giật giật: “Không ổn, bà ta muốn chạy.”

Lộc Khách búng tay một cái: “Yên tâm, không chạy được.” Anh đang muốn tiến vào trong rừng bắt con mồi, thì cách đó không xa có tiếng còi vang lên khá chói tai, đi đầu là một chiếc xe thể thao màu đỏ rất có phong cách.

Một cái phanh gấp, Hồ Lý vội vàng lao ra khỏi xe, nghiến răng nghiến lợi mang theo con dao phẫu thuật: “Rùa rụt cổ, dám bắt nạt cô gái của lão nương…… A? Nhị Bảo, con trai ngoan của mẹ nuôi, hóa ra con chính là món quà lớn kia, mẹ nuôi nhớ con muốn chết.”

Nhị Bảo còn chưa kịp trốn, đã bị Hồ Lý ôm vào trong bộ ngực đầy đặn, suýt chút nữa thì ngạt chết.

Trình Điềm vội vàng giải cứu con trai, nói không nên lời: “Con trai tớ còn nhỏ, cậu đừng có tìm hormone ở trên người nó.”

Hồ Lý nhìn về phía mấy người đàn ông ngã trên đất, kinh ngạc: “Nhị Bảo, hiện tại con lợi hại như vậy sao? Nhiều như vậy, đều là con đánh chết? Không đúng, mẹ phải báo cảnh sát……”

“Không chết.” Nhị Bảo bình tĩnh mà nói: “Mẹ nuôi, là sư phụ con động tay.”

Hồ Lý ánh mắt sáng lên: “Tiểu Lộc Lộc, ở đâu ở đâu?”

“…… Cậu vội vàng chạy tới, anh ta đã rời đi không một tiếng động rồi.” Trình Điềm trêu ghẹo: “Hồ Lý nhiệt tình quá, tính lãnh đạm cũng không nhận nổi.”

Nhị Bảo thấy Hồ Lý sắp vò đầu bứt tóc, vội vàng nói: “Thân phận của sư phụ rất đặc biệt, không tiện lộ diện trước mặt cảnh sát.”

Vừa mới nói xong, cảnh sát đã đi xuống xe, sững sờ khi nhìn thấy cảnh hỗn độn dưới đất.

Không chờ Trình Điềm đi lên giải thích, Nhị Bảo liền cầm lấy điện thoại di động của Trình Điềm đưa cho cảnh sát: “Chú cảnh sát, mấy người xấu này phạm vào tội cố ý giết người, còn có người ở sau lưng sai khiến bọn họ, người đó trốn ở trong rừng cây, đã chạy mất rồi. Nhưng có thể căn cứ dấu chân ở hiện trường, hoặc là lấy lời khai của những tên côn đồ này cung cấp, bắt kẻ chủ mưu phía sau.”

Bộ dáng nghiêm túc đó, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, khuôn mặt nhỏ đang rất căng thẳng.

Cảnh sát vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại không thể tức giận với một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, còn có cảm giác không thể giải thích được rằng muốn tin lời đứa trẻ này, anh nhìn thoáng qua video, chỉ yêu cầu người lớn cùng trở về đồn viết bản tường trình lại sự việc.

Khi về đến nhà, trời đã sắp tối.

Nhị Bảo đi tìm Lộc Khách, không biết đi làm cái gì mà thần thần bí bí. Hồ Lý giúp trấn an Ngũ Bảo cùng Bối Bối, Bối Bối rất hay khóc, vừa rồi chịu kinh hách mà khóc lóc đến mệt liền ngủ.

Còn Ngũ Bảo thì tức giận với Trình Điềm, lúc trở về vẫn luôn không chịu nói chuyện, xụ mặt chơi với đống mô hình dụng cụ y tế.

Hồ Lý buông tay: “Tớ cũng không có biện pháp, tính cách của cậu nhóc này, thật sự rất khó dỗ.”

“…… Là tớ không tốt. Hôm nay mắc mưu……” Trình Điềm xuống bếp làm một đống đồ ăn ngon, mang từng món ăn ra bàn, sắc mặt trầm xuống giống như muốn vắt ra mực: “Chỉ là tớ không nghĩ tới, người đàn bà Lưu Ngọc này gan vẫn lớn như trước kia, dám quang minh chính đại lên kế hoạch giết người.”

“Sợ là chó cùng rứt giậu.” Hồ Lý lạnh mặt: “Lộc Khách không bắt được người đàn bà đó, ở hiện trường cũng không thu thập được bằng chứng hữu ích nào, có nghĩa là Lưu Ngọc đã lên kế hoạch rất tốt, chuẩn bị chu toàn, cũng không phải nhất thời nảy lòng tham. Cũng không phải cậu sai, may mắn là Nhị Bảo trở về kịp thời.”

Ngũ Bảo bỗng nhiên cầm một cái hộp dụng cụ ra, tùy ý mở ra, trong đó có những con dao phẫu thuật xinh xắn được sắp xếp gọn gàng, đủ kích cỡ và kiểu dáng, sắc bén đến mức có thể cắt bay sợi tóc.

“Nhóc con, con muốn cầm đao ra trận, giúp mẹ báo thù?” Trình Điềm vội vàng đóng nắp hộp lại: “Bình tĩnh một chút, giết người là phạm pháp, mẹ không muốn sau này đi thăm con ở trường học đặc thù đâu.”

Nhị Bảo hừ một tiếng, nhìn về phía Hồ Lý: “Mẹ nuôi, con muốn gặp Cố Hiểu Hiểu. Mẹ nên tính toán xem cô ta đã làm những gì, con muốn ngược bọn họ gấp bội lần.”

Cậu không có thân thủ như Nhị Bảo, cũng không có cách dùng thủ đoạn pháp luật lập tức áp chế Lưu Ngọc, nếu vậy thì dùng thủ đoạn của chính mình, giúp mommy xả tức một trận .

Ánh mắt Hồ Lý sáng lên: “Tuần sau lão già Cố Chính Quân kia phải tổ chức tiệc chào mừng mẹ, đến lúc đó bảo bối con sẽ lên sân khấu nhận vinh quang, ngược chết Cố Hiểu Hiểu, cái này người ta gọi là thiên tài, để cho cả thế giới ngu ngốc thấy cái gì mới là thiên tài chân chính.”

Trình Điềm nhìn hai người ngồi cùng nhau ríu rít thương lượng ‘đại kế’, mặt đầy ôn hòa, yên lặng gắp đồ ăn vào đầy bát cơm, chiếu cố bọn họ ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Hồ Lý cùng Nhị Bảo lại tiếp tục trở về phòng nghiên cứu kế hoạch, Trình Điềm nhận được điện thoại của Lộc Khách: “Đại Cam, xuống lầu.”

Trình Điềm cho rằng Nhị Bảo đi cùng anh ta cũng trở lại: “Hai người cứ trực tiếp đi lên đi, cơm còn nóng.”

“……” Lộc khách trầm mặc một lát: “Nhị Bảo còn có việc phải làm, tôi…… không lên nổi.”

Trình Điềm nheo mắt cười: “Xác thật, cô nương Hồ Lý không đi, người nào đó liền nhát gan.” Cô khoác áo choàng đi xuống lầu, từ xa đã thấy Lộc Khách đang đứng dưới ngọn đèn đường ngược sáng, thân hình rất to cao. Cả người tản ra khí chất mà người lạ không dám đến gần, ngay cả con chó lớn đứng canh cửa cũng tránh anh rất xa.

“Đại Cam.” m thanh Lộc Khách bình tĩnh, lấy ra một túi thuốc: “Nhị Bảo đưa cho cô, thuốc đặc trị vết thương của căn cứ.”

“Chậc chậc, anh quan tâm tôi thì cứ việc nói thẳng, làm sao mà xấu hổ như muốn chết vậy.” Trình Điềm nhận lấy thuốc, hừ một tiếng: “Đừng gọi tôi là Đại Cam, khó nghe chết đi được.”

Lộc Khách cúi đầu nhìn thoáng qua ngực cô: “Sự thật.”

“Tôi…… Con nai kia! Lộc Khách anh là đồ bầu bí ngốc nghếch, anh vừa mới chê cười nhan sắc của tôi sao?” Trình Điềm đánh một cái vào đầu anh: “Anh đùa giỡn với ân nhân cứu mạng?”

Thân thủ của Lộc Khách cực nhanh, bắt lấy cổ tay cô, không có một chút lưu tình mà ép cô về phía sau, đè Trình Điềm vào thân cây: “Cô không đánh lại được tôi.”

Dừng lại một chút, lại khinh thường nói: “Thân thủ quá kém.”

Giống như cười nhạo cô vì hôm nay bị ép thành món thức ăn cho mấy tên đàn ông mạnh mẽ kia, thiếu chút nữa là rơi xuống hồ uống no nước ‘oa ha ha’.

Trình Điềm đang định trở về, lại nghe thấy một tiếng thắng xe chói tai ở bên cạnh.