Chương 5: Giống nhau như mã QR.

Không lâu sau, trong xe đã yên tĩnh lại.

Nửa giờ sau, Tịch Mộ Trầm mở cửa xe, nhìn thấy con trai mình đang ngoan ngoãn ngủ say trong vòng tay Trình Điềm, đâu có giống như vừa mới mất kiểm soát?

Trợ lý Chu trợn tròn mắt há hốc mồm: Đây là tiểu thiếu gia mắc chứng bệnh tự kỷ cấp 10 mà anh ta quen sao?

Trình Điềm miễn cưỡng đặt Tịch Cận Ngôn nằm ở ghế sau, nhìn thấy đứa trẻ nhỏ nhắn cau mày khó chịu liền nhanh chóng cởϊ áσ khoác, đắp lên. Sau đó, Tịch Cận Ngôn liền an tâm ngủ.

"Đứa trẻ này cần được điều trị tốt hơn." Trình Điềm đưa cho Tịch Mộ Trầm một tấm danh thϊếp: "Nếu cần, hãy đặt lịch hẹn trước."

Nói xong, cô bế Bối Bối lên, nhanh chóng rời đi.

Đi qua Cố Hiểu Hiểu.

Cô nói nhỏ vào tai Cố Hiểu Hiểu, gằn giọng: "Những ngày tháng tốt đẹp của cô đã qua rồi, chuẩn bị trả giá cho những gì mà cô đã làm đi."

Ngũ Bảo đẩy vali đi theo sau mẹ, cố tình va vào chân của Cố Hiểu Hiểu, rồi nhanh chóng rời đi.

Cố Hiểu Hiểu đắm chìm trong lời nói của Trình Điềm mà sinh ra lo lắng, đến khi Cố Hiểu Hiểu phản ứng lại thì một nhà ba người kia đã biến mất.

Tịch Mộ Trầm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt rơi vào tấm danh thϊếp kia: "Chuyên gia tâm lý - Tee."

Anh nhìn Cố Hiểu Hiểu đang hồn bay phách lạc, dặn dò trợ lý: "Điều tra người này, tôi muốn biết chi tiết toàn bộ về cô ta."

Sau đó, anh lái xe rời đi, để lại Cố Hiểu Hiểu ở sân bay một mình.

Bạn thân Hồ Lý của Trình Điềm gọi điện, nói có chuyện xảy ra, không thể đến đón cô được.

Sau khi Trình Điềm nói chuyện một lúc, liền mang hai bảo bối về nhà, thể hiện kỹ năng làm một bữa cơm ngon miệng, còn cố ý đặc biệt gửi cho bạn thân xem, cách di động cũng có thể nghe thấy tiếng la hét vì ghen tị của Hồ Lý.

Cả ba mẹ con đều nằm xuống sau khi ăn uống no say. Ngũ Bảo ngồi dậy đấm bóp vai cho Trình Điềm, Bối Bối nằm trong vòng tay của mẹ mình nói chuyện, một lần nữa ca ngợi Tịch Mộ Trầm và con trai anh.

Tâm trạng của Trình Điềm càng tệ, cái quá khứ như một cơn ác mộng đó khiến cô thở không nổi, Ngũ Bảo nhìn thấy vậy lập tức kéo Bối Bối xuống lầu dắt chó đi dạo.

Con chó này là một giống chó săn lớn, tên là Đại Bạch.

Sau khi được đào tạo chuyên nghiệp, Đại Bạch đã được đưa về đây bằng đường hàng không để bảo vệ cho Ngũ Bảo và Bối Bối.

Có Đại Bạch ở đây, Trình Điềm cảm thấy yên tâm hơn.

Không lâu sau, Hồ Lý gọi tới.

Cô vừa mới bắt máy, liền có tiếng gõ cửa.

"Chờ một chút." Trình Điềm nhíu mày, cầm di động ra mở cửa.

Cửa vừa hé ra một khe nhỏ, cánh cửa đã bị đẩy ra bằng một lực mạnh rất thô bạo.

Trình Điềm liền bị đẩy ngã, điện thoại di động cũng rơi xuống gầm tủ gần đó.

Cố Hiểu Hiểu xông vào cùng với hai tên vệ sĩ cao to oai phong, đầy khinh thường mở miệng : "Trình Điềm, cô thật là may mắn. Không những không chết, lại còn dám về nước khıêυ khí©h tôi."

Cô ta đóng cửa lại, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi có thể gϊếŧ cô một lần, thì lần thứ hai, thứ ba tôi cũng sẽ không sợ."

"Cô tìm đến đây nhanh thật đấy." Trình Điềm kinh ngạc nhíu mày, trong mắt xoẹt lên một tia căm hận: "Có bản lĩnh, vậy thì tới gϊếŧ tôi đi."

Không có sự xuất hiện của người khác, bản chất xấu xa và độc ác của Cố Hiểu Hiểu bộc lộ rõ ràng: "Trước tiên làm cô ta choáng váng, sau đó để cô ta chết xa nơi này một chút."

Hai tên vệ sĩ bắt đầu ép sát, chặn hết đường lui của Trình Điềm.

"Cố Hiểu Hiểu, cô còn chưa chết, làm sao tôi có thể chết được chứ?" Trình Điềm hừ lạnh một tiếng.

Không nghĩ tới cô ta lại điên đến như vậy.

Trình Điềm cùng bọn vệ sĩ đánh qua lại, Trình Điềm liền biết sức lực không thể đấu lại, chỉ có thể lấy đồ vật làm vũ khí tạm thời, kéo dài thời gian, đợi người tới ứng cứu.

Cố Hiểu Hiểu mất kiên nhẫn kêu lên: "Phế vật, động tác nhanh lên."

Cố Hiểu Hiểu không thể để Trình Điềm gặp lại Tịch Mộ Trầm, hủy hoại hết kế hoạch suốt nhiều năm của cô ta.

Vệ sĩ nghe lệnh, bắt đầu hạ thủ, bắt lấy cánh tay Trình Điềm, hất cô về phía bức tường.

Cơn đau đớn qua đi, cô tuyệt đối không thể hôn mê, không thể lại chết thêm một lần nữa.

"Hai thằng đàn ông đánh nhau một người phụ nữ yếu đuối, thật mất mặt." Trình Điềm cười khinh bỉ, nhấc chân đá người nọ ba cái, sau đó huýt sáo.

"Đại Bạch! Đồ ăn của ngươi tới rồi đây."

Cô làm sao có thể cứ như vậy mà chết trong tay Cố Hiểu Hiểu?

Báo thù vừa mới bắt đầu thôi Cố Hiểu Hiểu à.

Cố Hiểu Hiểu cười lạnh: "Xung quanh chả có ai cả, xem ra tôi đã chuẩn bị hơi kĩ lưỡng. Hôm nay đến cả thần tiên cũng không cứu được cô đâu….."

Vừa mới nói xong, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu "Grào—"

Ngay sau đó, một con chó săn màu trắng tuyết nhảy vào, nhào đến chỗ bọn vệ sĩ, làm họ sợ tới tè ra quần, ngất đi.

Trình Điềm sờ đầu Đại Bạch, chỉ vào Cố Hiểu Hiểu: "Cắn cô ta."

"A! Cứu mạng….. Đừng tới đây….." Cố Hiểu Hiểu một bên hét chói tai, một bên chạy trốn, cũng là do cô ta gây ra cả, dẫn dắt hàng xóm xung quanh rời đi, hiện tại có kêu rách họng cũng không ai cứu được cô ta.

"Trình Điềm, cô dám chạm vào một sợi tóc của tôi, tôi sẽ cho cô chết không có chỗ chôn."

"Tôi là thiếu phu nhân của Tịch gia, cô không muốn sống nữa sao?"

"A a! Con chó đáng chết này, tránh ra….. Váy của tao….."

Cô ta vừa khóc vừa kêu, bị Đại Bạch đuổi đến nỗi lăn trên mặt đất, trên người có vài vết thương, đầu tóc bù xù giống như kẻ điên, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.

Đại Bạch chật vật đè Cố Hiểu Hiểu lại, cái đầu to ở trước mặt cô ta, hàm răng bén nhọn gần trong gang tấc.

"Không, không cần….." Cố Hiểu Hiểu thật sự bị dọa, khóc: “Cô là một kẻ điên, điên thật rồi!"

"Ai có thể điên hơn cô?" Trình Điềm ngồi trên ghế sô pha, lấy khăn lau vết thương bị trầy trên da: "Cố Hiểu Hiểu, đứa trẻ kia….. Là con của tôi, đúng không?"

Cố Hiểu Hiểu lắc đầu: "Si tâm vọng tưởng, đó là con của tôi và Tịch Mộ Trầm. Đứa con hoang của cô đã sớm chết rồi."

"Đại Bạch—"

"Không! Đừng tới đây! Đừng cắn tao!" Cố Hiểu Hiểu lập tức sửa lại: "Đúng thì thế nào? Cô không phải là đã có chồng rồi ư? Còn có cả hai đứa trẻ sinh đôi kia, Tịch Mộ Trầm căn bản không thích loại phụ nữ dơ bẩn như cô."

"Trình Điềm, tôi..... Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời đi?"

"Tôi không thể không có Tịch Mộ Trầm, tôi yêu anh ấy, cũng yêu đứa trẻ đó."

"Cô lớn lên xinh đẹp, hiện tại sống cũng rất tốt....."

"Diễn viên với cô đều có rất nhiều phần giống nhau, giống như cái mã QR vậy. Nếu không quét mã, thật sự cũng không biết nó thuộc loại nào. Tịch Mộ Trầm bị mù mới không thấy cô chướng mắt." Trình Điềm thấy sắc mặt cô ta biến đổi, liền biết đã đánh trúng vào nỗi đau của cô ta.

"Cô chính là cái túi nilon, như vậy mới có thể giả làm người khác."

"Còn nữa, đều là hồ ly ngàn năm, vì sao tôi phải giả làm con thỏ cúi đầu làm gì?"

Trình Điềm bóp chặt cằm Cố Hiểu Hiểu, lạnh lẽo nói: "Lần này tôi quay lại, chính là muốn gϊếŧ chết các người! Vì năm đó đã bị các người sỉ nhục lẫn chà đạp tôi."

Ánh mắt kia lạnh lẽo như băng, khiến Cố Hiểu Hiểu mất đi lý trí, hét thất thanh: "Buông tôi ra! Cô dám động vào tôi, cô sẽ chết không có chỗ chôn." Đúng lúc này, cánh cửa vang lên một âm thanh kinh ngạc.

"Tiểu thư Tee?" Trợ lý Chu đứng ở cửa, khϊếp sợ vô cùng.

Đại Bạch quay đầu lại, hướng về phía anh ta, sủa ra vài tiếng.

Trợ lý Chu lập tức lui về sau vài bước: "Tiểu thư Tee, xin lỗi đã quấy rầy cô. Tịch tổng muốn mời cô đi gặp ngài ấy một chuyến."

"Trợ lý Chu, cứu tôi..... Mau cứu tôi. Người phụ nữ đó là kẻ điên." Cố Hiểu Hiểu nghe thấy âm thanh quen thuộc, ra sức giãy giụa, bị móng vuốt của Đại Bạch giẫm lên mặt, sợ hãi đến bất tỉnh.

Trình Điềm nhíu mày: "Tiểu thiếu gia nhà các người bị làm sao vậy?"

Trợ lý Chu nhịn cơn khϊếp sợ, ngoan ngoãn nói: "Y thuật của con trai cô rất cao, tiểu thiếu gia không có việc gì....."

Còn chưa nói xong, Trình Điềm biết được đứa trẻ không có việc gì, liền vô tâm xoay người lại, không thèm để ý mà đá vào chân Cố Hiểu Hiểu: "Không có việc gì thì tốt. Phu nhân nhà mấy người cùng hai tên vệ sĩ kia, nhớ lôi đi."

"Cố Hiểu Hiểu vào nhà tôi đánh người, tôi phòng vệ là chính đáng."

"Tôi đã gọi cho cảnh sát rồi."

Trình Điềm dẫn Đại Bạch ra tới cửa, sự tức giận lan tràn: "Đến nỗi Tịch Mộ Trầm..... Không thấy!"