Chương 8

“Tam Bảo, con chính là bảo bối may mắn. Một tường toàn vật bảo vật quý giá này, con vào nhà của phú hào trên toàn thế giới để cướp sao?”

Hồ Lí tấm tắc khen ngợi, một lớn một nhỏ khởi động chế độ rắm cầu vồng.

Trình Điềm nhìn tường phù điêu sau đại sảnh, giống như cố cung xa hoa đến mê người ——

Bình hoa cổ là bảo vật giá ngàn vạn mà một người nổi danh nào đó đã bán đấu giá?

Những viên đá nhỏ lấp lánh nạm trên đèn lưu ly bảy màu, chẳng lẽ là kim cương?

Bàn gỗ đỏ trong phòng hội nghị hình như là bộ sưu tập riêng của một vị đại lão gia ở quốc gia M?

“Hồ Lí tiểu thư, cậu xác định đây là bệnh viện tâm lý của tớ, chứ không phải bảo tàng quốc gia?” Trình Điềm càng đi càng hoài nghi nhân sinh.

Hồ Lí chỉ vào Tam Bảo, “Không liên quan đến tớ.”

Tam Bảo vẻ mặt vô tội: “Con phụ trách thiết kế. Những cái này, đều là đại lão gia của các giới hữu nghị tài trợ. Hướng tới phía con cùng Nhị Bảo, Tứ Bảo, Ngũ Bảo nhiều, hướng tới mommy người càng nhiều nha.”

Trình Điềm nghiến răng: “Nơi này, không sợ trộm, ta còn không sợ trộm nhớ thương sao?”

“Mommy, lễ vật của Nhị Bảo sẽ đến lập tức.” Tam Bảo chống cằm, vẻ mặt u buồn: “Các bảo bối của mẹ tặng quà, làm sao để lại bug!”

Sau đó, tiểu gia hỏa vẻ mặt u buồn treo video, tựa hồ còn trách cô không tín nhiệm.

Một mặt méo mó, Tam Bảo cáo trạng với anh trai: “Nhị Bảo, Đại Bảo bị bắt nạt, chúng ta phải báo thù cho anh ấy……”

Cái này, Trình Điềm có chút cạn lời mà chỉ vào màn hình: “Tam Bảo làm sao cũng giống Bối Bối, giỏi diễn xuất?”

“Đừng khiêm tốn.” Hồ Lí thở dài: “Đều là mẹ dạy tốt.”

Trình Điềm: “……”

Tớ không phải, tớ không có, cậu đừng nói bừa.

Dạo xong viện bảo tàng……

À không.

Bệnh viện.

Trình Điềm vội vàng ra cửa hít thở không khí trong lành, đỡ phải tim đập nhanh dẫn tới đau tim, một bên u sầu: “Mình có nên bỏ tiền ra để lập nên một đội ngũ bảo vệ cho bệnh viện không?”

Hồ Lí bá đạo nói: “Đừng nói một cái đội ngũ, dù con có muốn máy bay, cộng thêm đội bảo vệ, ba cũng kéo đến cửa bệnh viện cho con trưng bày.”

“Cậu cũng có người trong Cục Hàng Không?”

“Không có.” Hồ Lí ôm nàng, ngửa mặt góc 45 độ lên trời: “Ba có tiền.”

Trình Điềm: “……”

Ok, có tiền chính là Ba.

“Ba, xin người bình tĩnh một chút. Bảo bối bên trong, tùy tiện ném như vậy, con đều cảm thấy đau tim.”

Hồ Lí cười mắng: “Không có tiền đồ.”

Ăn cơm xong, Hồ Lí đi bệnh viện, chuẩn bị cho Cố Hiểu Hiểu ăn hành. Trình Điềm đi đón con, nhưng ở nhà trẻ lại không thấy đứa trẻ đâu, chỉ thấy trợ lý Chu xuống xe đi tới.

Trình Điềm tức đến nỗi máu xông lên não, xông lên trước lạnh lùng nói: “Ngũ Bảo cùng Bối Bối, là anh mang đi?”

Càng nghĩ càng sợ…..Tịch Mộ Trầm vô cớ mang con của cô đi, chẳng lẽ là phát hiện cái gì?

Trợ lý Chu nghĩ đến lực sát thương của Trình Điềm, lễ phép mà lui về phía sau một bước, “Tee tiểu thư, đừng lo lắng. Con của cô đang rất an toàn, Tịch tổng chỉ là muốn mời cô đến nhà một chuyến.”

Trình Điềm nghiến răng nghiến lợi, nắm cổ áo anh ta muốn quăng ngã: “Các người là bắt cóc.”

“…… Cố Hiểu Hiểu mình đầy thương tích, còn nằm ở bệnh viện.” trợ lý Chu nắm lấy cổ tay của cô, trấn định nói: “Tee tiểu thư muốn đứng ở chỗ này, nếu không thì theo tôi đi một chuyến đi.”

Rơi vào đường cùng, Trình Điềm nổi giận đùng đùng mà lên xe, hướng bên ngoài búng tay một cái: “Anh, ngồi xe tôi. Chỉ đường.”

Trợ lý Chu nheo mắt: “Không cần! Tôi lái xe ở phía trước dẫn đường cho cô.”

“Người của Tịch Mộ Trầm, đều nhát như vậy sao?” Trình Điềm lộ ra một cái nụ cười khinh bỉ ngọt ngào, “Tôi là một nữ nhân yếu đuối, còn có thể trước khiến cho anh như vậy, sau lại không thể như thế?”

Trợ lý Chu khóe miệng co rút, bất đắc dĩ mà lên xe, đai an toàn còn chưa cài, xe liền như mũi tên bay khỏi dây cung, phóng như bay.

Trợ lý Chu đυ.ng trán vào kính, đầu đỏ bừng một mảng, sợ tới mức giữ tay lái: “Bà cô của tôi ơi, lái chậm một chút, tôi…… Tôi say xe.”

Nữ nhân này xuất thân từ đua xe sao? Ngang ngược như vậy!

“Ai bắt anh mang bảo bối của tôi đi!” Trình Điềm mặt không biến sắc mà nhấn ga, lái xe với tốc độ máy bay, một bên uy hϊếp: “Dám nôn trên xe tôi, tôi sẽ khiến cho đầu anh không mọc nổi tóc.”

Trợ lý Chu sờ soạng mái tóc bị gió làm hỗn độn, khổ mà không nói nên lời, xe mới vừa dừng ở biệt thự, liền chờ không nổi mà lao người xuống xe, ghé vào ven đường nôn đến trời đất tối sầm.

Trình Điềm lao thẳng vào cửa, đến phòng khách, hùng hổ mà gọi: “Tịch Mộ Trầm, anh đi ra cho tôi! Ngũ Bảo cùng Bối Bối ở……”

Lời chất vấn mắc ở cổ họng, cô nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ cười đùa ngồi xếp bằng trước đống đồ chơi, kể chuyện cười, làm mặt quỷ, tìm cách chọc Đại Bảo vui vẻ.

Mà mặt Đại Bảo không chút biểu tình, lại dần dần bị thu hút bởi máy bay giấy trên tay Bối Bối, ánh mắt vẫn luôn chuyển động theo tay cô nhóc, lại dừng ở Ngũ Bảo đang lắp lego, ánh mắt càng chuyên chú, sáng ngời.

Hoả khí trong lòng Trình Điềm lập tức tan biến.

Đây là hình ảnh cô tha thiết mơ ước, thậm chí hy vọng ba đứa con ở bên ngoài cũng có thể ở đây, một nhà đoàn viên, không bao giờ để Đại Bảo phải chịu khổ, chịu ủy khuất.

“Đại Bảo.” Trình Điềm cẩn thận ngồi bên người Đại Bảo, cậu nhóc lại không có phản ứng. Trong lòng cô đau xót, ôn nhu, cầm lấy linh kiện lego đặt trên tay cậu nhóc: “Ngôn Ngôn, em trai một mình lắp chậm quá, con giúp em được không?”

Ngũ Bảo thông minh mà thả chậm tốc độ, làm ra bộ dáng buồn rầu, Bối Bối cũng làm nũng theo: “Tiểu ca ca, giúp anh Ngũ Bảo đi.”

Đại Bảo liếc mắt nhìn Trình Điềm một cái, ánh mắt sáng lên, giống như cố ý thể hiện bản thân, cúi đầu đem linh kiện chính xác lắp trên chiến hạm của Ngũ Bảo.

Quay đầu lại nhìn Trình Điềm, ánh mắt bất động.

Trái tim Trình Điềm như tan chảy, khom lưng ôm lấy cậu, xoa đầu khích lệ: “Ngôn Ngôn giỏi quá.”

Ngũ Bảo và Bối Bối cũng vây quanh cậu vỗ tay, Đại Bảo do dự một chút, ôm lấy Trình Điềm, vùi vào trong lòng cô, dáng vẻ thẹn thùng.

Bộ dáng này chọc cười ba người còn lại, trong phòng khách tràn đầy không khí ấm áp, khiến Tịch Mộ Trầm thấy rất kinh ngạc.

Tịch Cận Ngôn có tính ỷ lại Tee, còn Tee nhiệt tình khác thường với con trai anh, làm anh cảm thấy không thích hợp.

“Ngôn Ngôn không cho người khác tới gần.” Anh thình lình lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Điềm: “Một nhà các người làm sao làm được?”

Sau lưng đột nhiên phát ra tiếng, Trình Điềm hoảng sợ, quay đầu lại đâm vào lòng Tịch Mộ Trầm, mông ngồi xuống dưới đất, khiến ba đứa trẻ đều vây lại, không tán đồng mà nhìn về phía Tịch Mộ Trầm.

Tịch Mộ Trầm: “…… Cô ấy tự mình ngã.”

“Mẹ không sao, không cần lo lắng.” Trình Điềm kiên nhẫn an ủi ba đứa trẻ, để chúng tự đi chơi, quay đầu đem Tịch Mộ Trầm lôi đến ngoài cửa. Sự tức giận lập tức ùa ra: “Tịch Mộ Trầm, anh có tư cách gì mang con tôi đi?”

Tịch Mộ Trầm nhướng mày: “Thuận tay mà thôi, cô tức giận cái gì?”

Anh khom lưng, đánh giá dung mạo Trình Điềm: “Hoặc là, cô đang sợ hãi cái gì?”

Anh càng vân đạm phong khinh, càng làm lòng Trình Điềm run sợ, không biết anh tra được cái gì.

“Sợ hãi cái đầu anh.” Trình Điềm lạnh giọng chất vấn: “Nếu tôi thuận tay mang Ngôn Ngôn đi, anh cũng không tức giận?”

Cô tức giận lên, giống như một con mèo hoang nhỏ, trợn tròn đôi mắt, vạn phần cảnh giác, Tịch Mộ Trầm nhìn đến động lòng, lạnh lùng nói: “Trình Điềm, cô là dì nhỏ của Ngôn Ngôn. Dẫn nó về nhà ngồi, cũng không có gì đáng trách.”

“…… Tịch Mộ Trầm!” Trình Điềm giật mình: “Anh điều tra tôi?”