Chương 9: Bảy năm trước - Hồi ức

Editor: Mị Nguyệt

***

Ý thức dần trở nên mơ hồ, trong cơn mê man, Diệp An An cảm giác như mình đang trở lại thời thơ ấu.

Khi đó không đến nổi như bây giờ, Diệp Tịch Minh vẫn là người anh trai hết mực yêu thương em gái.

Tất cả mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Nó bắt đầu từ khi người anh trai mà cô kính trọng nhất xâm phạm cô, hắn mang theo một tình yêu hư thối trái với luân thường đạo lý chậm rãi ăn mòn cô?

Cô không biết, cô chỉ hy vọng rằng nếu trên thế giới này không có Diệp Tịch Minh thì tốt biết mấy.

Bảy năm trước.

Vào sáng sớm, ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Rèm cửa màu trắng bị gió mát thổi tung lên, cô mông lung mở mắt ra, bóng lưng thẳng tấp thon thả của người đàn ông đứng trước cửa sổ thu hút sự chú ý của cô.

“Anh hai, sao anh trở về rồi?” Diệp An An dụi dụi khóe mắt, cơn buồn ngủ tiêu tán đi một chút, vạn phần kinh ngạc nhào vào lòng ngực anh trai.

“Không phải anh nói ngày mai mới có thể trở về sao?”

“Anh hai nhớ An An.” Diệp Tịch Minh ôm em gái vào trong ngực, nửa là nghiêm túc, nửa là vui đùa hỏi cô: “An An có nhớ anh hai không?”

“Đương nhiên là nhớ chứ!” Cô ngây ngốc gật đầu: “An An nhớ anh hai muốn chết luôn. Anh hai không biết đâu, khi anh không ở đây An Tử Hạo luôn bắt nạt em và Chính Noãn, em ghét cậu ta lắm, hôm qua cậu ta còn cố ý nắm tóc em, tuần trước thì dán giấy ở sau lưng em, nội dung trong giấy viết “tôi là đồ xấu xí”, còn có...”

Diệp Tịch Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, chuyên chú nhìn cô thao thao bất tuyệt, như thể muốn đem hết ủy khuất giãi bày với anh trai.

“À đúng rồi, anh hai mới vừa về nước, múi giờ khác nhau, bây giờ anh mau ngủ đi, khi nào anh dậy chúng ta sẽ tiếp tục hàn huyên.” Thiếu nữ như ý thức được điều gì đó, nhảy ra phía sau hắn, dùng bàn tay mềm mại đẩy hắn: “Được rồi, anh hai về phòng ngủ trước đi nè.”

Diệp Tịch Minh quả thực là có chút buồn ngủ, đã nửa năm không gặp em gái nhỏ, hắn nhớ em gái sắp phát điên rồi, cho nên mới vội vàng trở về nước như vậy.

Hơn 3 năm đi du học cuối cùng cũng kết thúc, hắn đã có thể ở bên cạnh An An mọi lúc mọi nơi rồi.

Đến bữa cơm chiều, Diệp An An thoải mái cùng hắn nói về những việc xảy ra trên trường, nhưng cứ nói được 3 câu cô lại nhắc đến Tạ Chính Noãn.

Diệp Tịch Minh biết Tạ Chính Noãn, cậu ta là con trai của thư ký Tạ, cùng tuổi với An An và An Tử Hạo, thường xuyên đến Diệp gia chơi.

“Anh hai, anh có tìm được bạn gái ở Anh chưa?” Diệp An An nhìn hắn cười.

“Không có, làm sao vậy?” Hắn nhàn nhạt trả lời.

“Không có gì, An Mộng Thư nhờ em hỏi.”

“Vậy An An...” Hắn làm bộ lơ đãng, hỏi lại em gái: “Có bạn trai chưa?”

“Chưa ạ.”

Diệp An An thẹn thùng cười, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau, sương sớm vẫn chưa tan hết.

Ở dưới lầu, tiếng cười sảng khoái của thiếu nữ dẫn hắn ra ban công.

“An An.” Hắn không nhịn được liền kêu tên cô một tiếng, ngữ khí lạnh lùng, không mang theo chút độ ấm nào.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khóe miệng nở nụ cười, gọi lớn một tiếng: “Anh hai.”

“An An, phải nhanh lên thôi, chúng ta sắp muộn học rồi!”

Tạ Chính Noãn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Diệp An An còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thiếu niên vội vã kéo vào trong xe.

Sáng sớm gió có chút lớn, mang theo cái lạnh thấu xương đánh vào người Diệp Tịch Minh.

Hắn hỏi người hầu trong nhà về Tạ Chính Noãn, bọn họ chỉ nói một năm nay vị Tạ thiếu gia này thường xuyên đến Diệp gia, luôn cùng tiểu thư chạy ra ngoài chơi.

Ngày hôm đó, Diệp Tịch Minh vẫn luôn ngồi dưới gốc cây, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà xuyên thấu qua những cành cây xanh tốt, đợi chờ đến lúc Diệp An An về nhà.

***