Chương 11: Anh không nhịn được cắn thỏ con của cô, mυ'ŧ mạnh

Ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp An An cho rằng mình chỉ gặp một giấc mơ, nhưng đầu gối sưng và cơ thể đầy dấu hôn trước gương không thể nào là giả được.

Diệp An An cố gắng cưỡng ép an ủi mình, ngày hôm qua Diệp Tịch Minh uống say, uống say mới có thể làm như vậy với cô.

Hoảng loạn tắm rửa xong, Diệp An An lập tức đi học.

Tạ Chính Noãn cẩn thận nhận ra sự khác thường của cô, hỏi cô sao trong giờ học cứ ngẩn người mãi, cô không dám nói thật, chỉ nói hôm qua ngủ không ngon.

Khi Diệp An An về đến nhà, Diệp Tịch Minh đang ngồi ở trên sô pha thoải mái uống trà, như thể anh đã quên chuyện tối hôm qua.

Ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy run sợ.

“An An, lại đây.” Người đàn ông mỉm cười vẫy tay với cô.

“Em… Em còn có bài tập phải làm.” Cô hốt hoảng chạy lên lầu, lao vào phòng, khóa trái cửa phòng.

Diệp Tịch Minh nhìn bóng dáng hoảng sợ bỏ chạy của cô gái, ánh mắt nặng nề.

Đêm khuya, ‘xoạch’ một tiếng, cửa mở, người đàn ông đi vào, đóng cửa phòng lại, đi đến trước cửa sổ phòng cô gái.

Cô gái trên giường nhắm chặt hai mắt, hít thở đều đều, đã ngủ say, ánh trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ chiếu lên mặt mặt cô, xinh đẹp như vậy.

Anh hôn lên trán cô gái một cái, vuốt ve gương mặt đang ngủ say của con gái, ánh mắt mê màng mà điên cuồng: “An An, em biết anh yêu em như thế nào không?”

Dưới ánh trăng, làn da cô gái được tôn lên càng thêm trắng nõn mềm mịn, trong lúc lơ đãng ánh mắt anh dừng ở dưới xương quai xanh của cô gái, tìиɧ ɖu͙© trong ánh mắt càng lúc càng sâu.

Anh không nhịn được xốc chăn của cô gái lên, đè cô ở dưới người, ngậm lấy cánh môi non nớt của cô gái, sau đó tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi của cô, dùng sức hút mạnh.

“Ưʍ.” Trong lúc ngủ mơ, cô gái vô ý thức vặn vẹo thân mình, từ chối sự xâm chiếm của người đàn ông.

Diệp Tịch Minh bắt đầu không thỏa mãn kiểu hôn môi đơn thuần này, cách một lớp áo ngủ xoa bóp hai vυ" đầy đặn của cô.

Anh vói tay vào giữa váy ngủ của cô gái, xốc váy ngủ và áσ ɭóŧ của cô gái lên, mạnh mẽ xoa bóp.

“Đừng mà…” Trong lúc mơ mơ màng màng, Diệp An An cảm giác hình như có một đôi tay không ngừng sờ soạng ở trên người cô, cô sợ hãi mở mắt ra, tới khi cô thấy rõ khuôn mặt quen thuộc đó, cô theo bản năng đánh cho người đàn ông một cái tát.

“An An, đừng sợ.” Diệp Tịch Minh có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó gần như lấy lòng xoa mặt cô: “Là anh.”

“Diệp Tịch Minh, anh biếи ŧɦái!” Diệp An An nhanh chóng kéo áσ ɭóŧ và quần áo lên, đẩy anh ra, nửa uy hϊếp, nửa đe dọa nói: “Nếu anh còn như vậy em sẽ kêu lên.”

“An An, em ghét anh như vậy sao?” Diệp Tịch Minh nhìn cô, lạnh lẽo trong mắt anh khiến Diệp An An vô thức rùng mình một cái.

“Đi ra ngoài! Em bảo anh cút ra ngoài cho em!” Diệp An An tức giận chỉ vào anh, nhưng vẫn cố tình hạ thấp âm lượng: “Nếu anh còn em là em gái anh, anh là anh trai của em, bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức, cút đi!”

Cô chỉ cảm thấy ghê tởm, nếu không phải vì mối quan hệ giữa hai người, hiện giờ cô nhất định sẽ kêu to cứu mạng.

“Vậy sao, nếu vậy thì!” Diệp Tịch Minh đột nhiên nhanh chóng đè lên người Diệp An An, bịt kín miệng cô lại, không để tâm tới sự giãy giụa của cô, kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống nhét vào trong miệng cô, sau đó đè hai tay cô lại, xé váy ngủ và áσ ɭóŧ bông của cô.

Bầu vυ" trắng tuyết mềm mại của cô gái lập tức bật ra, anh không nhịn được cắn vυ" cô, mυ"ŧ mạnh.

“Hu hu hu…” Cô gái ra sức phản kháng, nhưng không có chút tác dụng.

Ngay sau đó, Diệp Tịch Minh xé chiếc váy ngủ rơi trên mặt đất thành một mảnh vải, vặn ngược hai tay Diệp An An ra phía sau, dùng dây vải trói hai tay mảnh khảnh của cô ở phía sau, mở đèn trên đầu giường lên.

Cô gái trần như nhộng nằm ở trên giường, non mềm trắng nõn, không một chút tì vết khiến anh càng thêm si mê.