Chương 30: Công dụng của quả nguyên diệp

Lâm Hoãn Hoãn bị doạ đến mức chạu trối chết.Đến lúc buổi sáng ngày hôm sau, nàng mới khôi phục lại tình thần.

Ngày hôm qua Sương Vân vậy mà nói muốn giao phối cùng với nàng?!

Lâm Hoãn Hoãn vội che mặt lại, tối hôm qua nhất định là nàng nằm mơ, xuất hiện ảo giác.

Sương Vân hận giống cái muốn chết, sao có thể muốn giao phối cùng với nàng?!

Lâm Hoãn Hoãn suy nghĩ mãi mới xong, mới chậm chạp đi ra khỏi phòng ngủ.

Bạch Đế đã làm xong bữa sáng, hắn nhìn Lâm Hoãn Hoãn mỉm cười để lộ ra sự ôn nhu: "Mau tới đây ăn cơm đi."

Lâm Hoãn Hoãn nhìn xung quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của Sương Vân, mới thở ra nhẹ nhàng.

Sau khi tối hôm qua nói chuyện xong, hiện tại nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

Vẫn là tạm thời né tránh là tốt nhất.

Lâm Hoãn Hoãn bưng lấy canh thịt của Bạch Đế nấu lên uống, hương vị trước sau như một khiến nàng không dứt ra được.

Vừa mới ăn xong cơm sáng, Mộc Hương và bạn lữ đã tìm đến cửa nhà.

Lâm Hoãn Hoãn lấy từ trong hầm ra một ít quả ngọt, bắt đầu dạy Mộc Hương cách làm mứt trái cây.

Mộc Hương học hỏi rất nghiêm túc.

Giống đực của nàng tên là Cửu Nguyên, lớn lên rất cao lớn và cường tráng, làm việc rất trầm ổn và gọn gàng, cũng rất yêu quý Mộc Hương, là một thú nhân rất đáng để tin cậy.

Hắn ở trong bộ lạc Nham Thạch, ngoại trừ Sương Vân ra thì cũng là một thú nhân giống đực có sức chiến đấu mạnh nhất.

Cửu Nguyên không muốn làm phiền giống cái của mình ở nhà người khác học làm mứt trái cây, cùng với Bạch Đế đi ra ngoài ngồi nói chuyện phiếm.

Thật vất vả mới làm xong một bình mứt trái cây Mộc Hương duỗi người: "Cuối cùng cũng đã làm xong rồi!"

Lâm Hoãn Hoãn nói: "Ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Tuy rằng Mộc Hương là giống cái, nhưng thể lực lại không yếu, chỉ làm một bình mứt trái cây mà thôi, đối với nàng cũng chẳng mệt chút nào, nàng chỉ cảm thấy có chút nhàm chán mà thôi.

Tròng mắt nàng vừa di chuyển, bỗng nhiên tiến đến trước mặt Lâm Hoãn Hoãn, khuôn mặt kỳ quái cười nói: "Nghe nói ngươi đã thu phục được tộc trưởng Sương Vân rồi?"

"Thu phục" cái từ này khiến Lâm Hoãn Hoãn có chút bối rối, nhưng nàng vẫn trả lời đúng sự thật: "Bọn ta đã kết thành bạn lữ."

Ánh mắt Mộc Hương lộ ra sự vui mừng: "Ngươi đúng là thật lợi hại đó nha! Tộc trưởng Sương Vân chán ghét giống cái như vậy mà ngươi cũng có thể bắt được!"

Lâm Hoãn Hoãn được khen lại càng bối rối hơn: "Đều là trùng hợp cả thôi."

"Ngươi đừng có khiêm tốn! Lúc trước có vài giống cái ở trong tộc ta còn thử thách đó nha, nhìn xem ai có thể bắt lấy được tộc trưởng Sương Vân, kết quả bọn ta đều thua cả, cuối cùng cũng chỉ có một mình ngươi thắng, hiện tại ngươi chính là giống cái lợi hại nhất lang tộc Nham Thạch bọn ta!"

Lâm Hoãn Hoãn nhịn không được mặt đỏ lên: "Ta thật sự không có lợi hại như vậy...."

Mộc Hương nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của nàng, lại càng vui vẻ cười thêm: "Ngươi nói cho ta biết, đinh đinh của tộc trưởng Sương Vân có thô không? Có dài không? Kỹ thuật của hắn có được không?"

Mấy vấn đề này quá táo bạo rồi!

Lâm Hoãn Hoãn xấu hổ không chịu được, khuôn mặt đỏ đến mức giống như chảy máu.

"Ngươi ,ngươi đừng có nói bậy, ta và Sương Vân chưa hề làm ra loại chuyện đó."

"A?" Lúc này đến lượt Mộc Hương kinh ngạc: "Các ngươi không có giao phối? Vậy sao các ngươi lại có thể trở thành bạn lữ?"

Lâm Hoãn Hoãn hình như đã bình tĩnh được một chút, nói chuyện Sương Vân tiến hoá ra.

"Thì ra là như vậy." Mộc Hương đã hiểu ra: "Vậy mà ta còn tò mò, ngươi làm thế nào để có thể bắt lấy được tộc trưởng Sương Vân? Thì ra hắn bị ngươi bắt ép kết làm bạn lữ đó nha!"

Lâm Hoãn Hoãn rũ đôi mắt xuống: "Đúng vậy."

Mộc Hương ôm lấy bả vai của nàng, khí thế đặc biệt nói: "Cho dù hắ bị bắt ép thì cũng không sợ, dù sao hiện tại hắn đã là bạn lữ của ngươi, ngươi quay lại ngủ với hắn, cả đời này của hắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi!"

Lâm Hoãn Hoãn xấu hổ: "Ta cũng không dám ngủ với hắn."

"Sao lại không dám ngủ? Chẳng lẽ là hắn không muốn sao?"

Lâm Hoãn Hoãn nhớ đến lời nói của Sương Vân tối hôm qua, không nhịn được lại đỏ mặt: "Cũng không phải là không muốn..."

"Nếu là không phải không muốn, đó chính là đồng ý!" Mộc Hương nhanh chóng nói, "Ta còn nghĩ vì sao, sao có thể có một giống đực từ chối ngủ cùng với giống cái chứ? Huống hồ nhìn qua tộc trưởng Sương Vân còn rất thích ngươi!"

Lâm Hoãn Hoãn rất ngạc nhiên: "Sương Vân thích ta sao?"

"Nếu như hắn không thích ngươi, sao lại đồng ý giao phối cùng với ngươi? Chẳng lẽ ngươi quên lúc trước Lệ Vi tìm đến sao, Sương Vân đối xử với nàng ta như thế nào sao? Đó chính là thái độ không thích giống cái của hắn, ngươi tự suy nghĩ lại xem đi."

Lâm Hoãn Hoãn im lặng suy nghĩ, so sánh thái độ của Sương Vân đối với Lệ Vi và nàng, phát hiện đúng là không giống nhau.

Tuy rằng Sương Vân đối với nàng luôn châm chọc và mỉa mai, nhưng những lúc quan trọng lại ở bên cạnh nàng.

Thậm chí hắn còn vì nàng, mạo hiểm đi vào rừng rậm phủ đầy băng tuyết để tìm kiếm Bạch Đế.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lâm Hoãn Hoãn có chút động lòng.

Mộc Hương nhìn nàng nói: "Ngươi chính xác là quá nhát gan, nếu đổi lại là một giống cái khác, hiện tại đã sớm nhào lên đẩy tộc trưởng Sương Vân lên giường rồi."

Lâm Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn bàn chân và đôi tay nhỏ của mình: "Cơ thể ta như này sao có thể đẩy ngã hắn."

"Vậy ngươi dụ dỗ hắn đến đẩy ngã ngươi đi!"

Lâm Hoãn Hoãn nghĩ đến chuyện giao phối, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh của buổi tối đó, Bạch Đế uống say đè lên người của nàng, có ý đồ mạnh mẽ xuyên thấu cơ thể nàng."

Cây đồ vật kia của hắn thật sự là quá thô và dài, nàng căn bản không thể tiếp nhận được.

Nếu nhưng thú nhân giống đực bình quân đều giống cây đồ vật kia của Bạch Đế, vậy thì cả đời này của nàng đều không muốn giao phối với giống đực.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoãn Hoãn có chút uể oải.

Quả nhiên nàng vô dụng như vậy sao?

Mộc Hương hỏi: "Ngươi sao vậy? Nhìn bộ dáng rầu rĩ của ngươi có chuyện gì không vui sao?

Lâm Hoãn Hoãn nhớ đến lúc Mộc Hương giao phối một lúc giao phối cùng với hai giống đực, nhịn không được mở miệng nói ra: "Lúc ngươi giao phối ngươi có cảm thấy đau không?"

Vừa nói xong lời này, khuôn mặt Lâm Hoãn Hoãn lại đỏ lên.

Ôi trời ơi, vừa rồI nàng đã hỏi cái gì vậy? Quá mất mặt rồi!

Không đợi Lâm Hoãn Hoãn nói qua chuyện khác, Mộc Hương lập tức mở miệng nói: "Sẽ không đau, ta lại cảm thấy rất thoải mái đó nha!"

Nàng quan sát biểu cảm của Lâm Hoãn Hoãn, muốn hỏi thư: "Có phải ngươi cảm thấy đau và khó chịu sao?"

Tuy rằng rất thấy ngượng, nhưng Lâm Hoãn Hoãn vẫn gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Vì sao? Bởi vì kỹ thuật của bạn lữ ngươi không tốt sao?"

Lâm Hoãn Hoãn chỉ cúi đầu thủ thỉ, âm thanh rất nhỏ: "Ta cũng không biết, nhưng mà ta cảm thấy rất đau, cảm giác được giống như bản thân bị xé rách vậy."

Sắc mặt Mộc Hương hiểu rõ: "Chắc là do nơi đó của ngươi quá nhỏ, đinh đinh của giống đực không thể chen vào được đúng không, cho nên làm cho ngươi có cảm giác rất đau đớn, tình huống này lúc trước có rất nhiều giống cái gặp phải."

Lâm Hoãn Hoãn lập tức hỏi: "Cuối cùng các này giải quyết vấn đề kia như thế nào?"

"Có một loại trái cây, có thể kí©h thí©ɧ cơ thể của giống cái, khiến nơi đó của giống cái trở nên mềm dẻo, và co giãn, khiến sự đau đớn khi giao phối giảm xuống mức nhẹ nhất."

Lâm Hoãn Hoãn rất tò mò: "Đó loại trái cây gì vậy?"

"Nó được gọi là quả nguyên diệp, lớn lên ở sâu trong rừng, là một loại trái cây rất khó tìm, nhưng mùa đông nó mới có thể ra quả, đây là một chuyện rất phiền phức, ngươi có thể đi hỏi lão Vu Y một chút, có lẽ hắn sẽ có loại quả đó."

Lâm Hoãn Hoãn di chuyển ánh mắt, nhìn về phía hầm trữ đồ.

Ơ trên mặt đất để một mình đầy quả nguyên diệp.