Chương 31: Siêu cấp cuồng tự luyến

Mộc Hương nói những tác dụng và cách dùng của quả nguyên diệp cho Lâm Hoãn Hoãn biết.Đợi đến lúc Mộc Hương rời đi, Lâm Hoãn Hoãn chui vào trong hầm, mở bình đá ra, lấy từ bên trong ra vài quả nguyên diệp.

Sau khi Bạch Đế đem những thứ này về, thì mỗi ngày Bạch Đế sẽ lấy ra hai quả để đưa cho Lâm Hoãn Hoãn ăn, bây giờ đã ăn hết mười mấy viên, Lâm Hoãn Hoãn cảm giác rất chính xác thân thể của mình đã thay đổi hơn nhiều.

Lúc đầu Lâm Hoãn Hoãn cho rằng loại trái cây này sẽ giống như thực phẩm chức năng, có thể điều dưỡng thân thể, sau nghe Mộc Hương nói nàng mới biết được, thì ra quả nguyên diệp lại còn có tác dụng kỳ diệu như vậy.

Nhớ đến những lời Mộc Hương nói, Lâm Hoãn Hoãn lại nhịn không được mà đỏ mặt.

Nàng nhét những quả nguyên diệp này vào trong túi nhỏ.

Lúc Lâm Hoãn Hoãn vừa mới chui ra khỏi hầm, thì nhìn thấy Bạch Đế đang chuẩn bị đi vào, hai người đối mặt với nhau đều ngẩn người ra.

Bạch Đế hỏi trước: "Nàng ở dưới này làm cái gì?"

Ánh mắt Lâm Hoãn Hoãn mơ hồ: "Ta đang sắp xếp lại đồ ăn."

"Tối hôm qua vừa mới sắp xếp sao hôm nay lại làm nữa?"

Lâm Hoãn Hoãn không trả lời được, cho nên không nói gì, ôm chiếc túi chạy tránh ánh mắt của hắn.

Bạch Đế nhìn bóng dáng của nàng, suy nghĩ điều gì đó.

Tựa hồ tiểu giống cái đang có chuyện gạt hắn....

Lâm Hoãn Hoãn vừa mới đi ra khỏi phòng bếp, thì nghe được tiếng của Sườn Vân gọi nàng.

"Hoãn Hoãn, đến đây một chút."

Bây giờ Lâm Hoãn Hoãn không dám nhìn thấy hắn, nàng cọ tới cọ lui đi khỏi phòng, lúc nhìn thấy Sương Vân, đôi mắt lại không tự chủ được mà né tránh.

"Có chuyện gì?"

Sương Vân thấy nàng nhìn tiểu giống cái giống như cô gái mới vừa về làm dâu, bộ dáng ngượng ngùng, ở trong lòng rất thích, nhịn không được muốn ôm nàng vào trong lòng xoa nắn một trận.

Chẳng qua bây giờ hắn còn có chuyện phải làm, hắn chỉ có thể nhịn xuống cảm giác xúc động.

Sương Vân hơi nâng cằm lên: "Ngươi không cần ngượng ngùng, chuyện giao phối của chúng ta không cần gấp gáp, bây giờ ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi."

Lâm Hoãn Hoãn thẹn quá hóa giận: "Ta mới không thèm gấp gáp giao phối cùng với ngươi đâu!"

"Được thôi, ngươi không cần nóng nảy." Sương Vân bất đắc dĩ nhìn nàng, ngữ khí như có lệ, quả nhiên nhìn bộ dáng phủ nhận sự ngượng ngùng của nàng.

Lâm Hoãn Hoãn lại càng thêm tức giận.

Ở trên thế giới này sao lại có một người tự luyến như vậy?

Sương Vân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm giác non mềm khiến hắn rất hài lòng: "Ngươi đừng gấp, chờ chuyện này xong xuôi, chúng ta sẽ lập tức giao phối."

"Ta mới không giao phối cùng với ngươi! Ngươi là một tên cuồng tự luyến!"

Trong mắt Sương Vân tràn đầy sủng nịch: "Đúng là một tiểu giống cáI khẩu thị tâm phi."

"...."

Để tránh bản thân bị hắn làm cho tức hộc máu mà chết, Lâm Hoãn Hoãn nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Ngươi tìm ta có việc gì? Nói nhanh lên, ta còn có chuyện gấp!"

Sương Vân cũng không vòng vo với nàng nữa, ít lờinhưng nhiều ý nói: "Lệ Nhã đang mang thai."

"A?"

Lâm Hoãn Hoãn không rõ tại sao hắn nói chuyện này cho mình, nàng sửng sốt một chút, chợt có một suy đoán to lớn.

"Nên là đứa con ở trong bụng nàng ta, là con của ngươi sao?"

Khuôn mặt của Sương Vân nhất thời tái đi: "Ngươi nói bậy gì đó? Ta và Lệ Nhã không có bất cứ quan hệ gì cả, nàng ta sao có thể mang thai con của ta!"

Lâm Hoãn Hoãn nhớ đến thái độ của Sương Vân đối với Lệ Nhã, cũng cảm thấy suy đoán này của mình không đúng một chút nào.

Nàng ho nhẹ hai tiếng, giả vờ bản thân vẫn chưa nói cái gì, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?

"Lệ Nhã ức hϊếp ngươi, chuyệ này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, ban đầu ta tính nhốt nàng ta vào trong đại lao, đợi đến lúc tuyết tan, sau đó đuổi nàng ta và những thú nhân giống đực kia ra ngoài."

Nhưng mà, Lệ Nhã lại đang mang thai.

Thời gian mang thai trung bình của thú nhân giống cái rất ngắn, hơi vô ý một chút thì sẽ một xác hai mạng.

Hiện tại những bạn lữ giống đực kia đều làm loạn lên, yêu cần Sương Vân thả Lệ Nhã ra.

Trước giờ sắc mặt của Sương Vân đối với giống cái không bao giờ tốt, huống chi Lệ Nhã đã từng ức hϊếp tiểu giống cái của hắn, món thù này hắn vẫn nhớ kỹ.

Nhưng mà hôm nay lão Vu Y gọi hắn qua, bảo hắn thả Lệ Nhã ra.

Dù sao Lệ Nhã cũng là giống cái, với lại đang mang thai, nếu nàng ở trong đại lao xảy ra chuyện gì, chỉ sợ những bạn lữ giống đực kia sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Nếu lúc đó thật sự muốn làm loạn lên, khẳng định sẽ có một trận tranh đấu ngươi sống ta chết.

Sương Vân nhìn Lâm Hoãn Hoãn nói: "Lệ Nhã ức hϊếp ngươi nên mới bị bắt lại, chuyện này ngươi là người bị hại, nên muốn xử lý nàng ta như thế nào, tùy ngươi quyết định."

Lâm Hoãn Hoãn chớp chớp mắt: "Nếu ta muốn gϊếŧ nàng ta để báo thù, ngươi sẽ đồng ý sao?"

"Loại chuyện gϊếŧ người này quá nhiều máu, không thích hợp cho ngươi làm, ngươi ở đây đợi ta, ta đi gϊếŧ nàng ta giúp ngươi."

Hắn nói xong những lời này chuẩn bị đi đến nhà lao gϊếŧ người.

Lâm Hoãn Hoãn vội vàng giữ chặt hắn lại: "Tội danh tàn sát giống cái sẽ không nhẹ, huống chi nàng ta còn đang mang thai, chẳng nhẽ ngươi không sợ bị người ta chỉ trích sao?"

Sương Vân nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần phục: "Ta sẽ không để bụng người khác nghĩ như thế nào, cùng lắm thì ta không làm vị trí tộc trưởng này nữa, ta sẽ quay lại mang ngươi rời khỏi núi Nham Thạch, đi đến nơi khác sinh sống."

Lâm Hoãn Hoãn bị làm cho cảm động.

Nàng nhịn không được nở ra một nụ cười: "Đúng, đúng là ta rất chán ghét Lệ Nhã, nhưng đứa con ở trong bụng nàng ta là vô tội, ta sẽ không đết mức sẽ gϊếŧ đứa con ở trong bụng đó đâu."

Sương Vân ngơ ngẩn: "Ngươi muốn thả nàng ta sao?"

"Ừm, thả đi."

Sương Vân im lặng nhìn nàng: "Bởi vì ngươi nghĩ rằng sẽ khiến ta khó xử sao, mới nguyện ý chủ động thả Lệ Nhã ra, đúng không?"

Vẻ mặt Lâm Hoãn Hoãn có chút lúng túng: "A?"

"Ta biết ngươi thích ta, muốn giúp đỡ ta, ta thật sự rất cảm động."

Lâm Hoãn Hoãn: "...."

"Ngươi yên tâm, chờ ta giải quyết xong chuyện của Lệ Nhã, ta sẽ lập tức trở về giao phối cùng với ngươi."

Lâm Hoãn Hoãn đỏ bừng mặt: "Ai muốn giao phối cùng với ngươi?"

"Ta đi trước, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi ta quay về!"

Sương Vân hôn lên mặt nàng một cái, sau đó liền chạy nhanh rời đi.

Trong lòng của Lâm Hoãn Hoãn sắp phát điên lên rồi, nàng rất muốn chạy lên bắt lấy bờ vai của hắn dùng sức lung lay.

Ai muốn giao phối cùng với ngươi? Ngươi chính là một tên cuồng tự luyến!

Sương Vân mở của nhà lao ra, thả Lệ Nhã và nhưng bạn lữ giống đực kia ra.

Lệ Nhã thấy Sương Vân đến, trong lòng không nhịn được vui lên, quả nhiên Sương Vân là một thú nhân khẩu thị tâm phi, tuy rằng bên ngoài hắn lạnh nhạt vô tình, nhưng trong lòng lại rất để ý đến nàng.

Đặc biệt khi nàng nhìn tình vân ở trên cánh tay của Sương Vân, ánh mắt lại càng sáng ngời.

"Sương Vân, ngươi tiến hoá rồi sao? Lợi hại quá, đợi ta sinh con ở trong bụng ra, ta sẽ giúp ngươi sinh một đứa con! Ta xinh đẹp như vậy, ngươi lại mạnh mẽ như vậy, chúng ta kết hợp lại sinh một đứa con, nhất định sẽ là một đứa bé lợi hại nhất!"

Nàng kích động nhào vào người của Sương Vân, gấp gáp biểu đạt tình cảm của mình dành cho hắn.

Nhưng Sương Vân lại bóp chặt cổ của nàng, trong mắt đều là sự chán ghét: "Ta thấy ngươi đang mang thai nên mới có thể buông tha ngươi, nếu ngươi còn dám làm phiền đến ta, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!"

Lệ Nhã bị sát ý trong mắt hắn dọa cho run cầm cập, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Những bạn lữ kia của nàng vội vàng đi lên, phẫn nộ hét to: "Ngươi thả nàng ra! Nàng chính là giống cái! Nàng còn đang mang thai đấy!"

Sương Vân buông tay ra, xem như là vứt rác, ném Lệ Nhã vào trong l*иg ngực của thú nhân giống đực đó.

Hắn lạnh lùng nói: "Muốn giữ lại cái mạng nhỏ của nàng ta, vậy thì đừng để nàng ta lắc lư ở trước mặt ta, nếu không ta sẽ không nhịn được sẽ lập tức gϊếŧ chết nàng ta!"