Chương 33: Sinh bệnh

Lâm Hoãn Hoãn xé mở ra băng vệ sinh được hệ thống tặng, nhét vào bên trong qυầи ɭóŧ.Nàng ngồi ở trên giường, trùm lấy tấm da thú mềm mại chắc chắn, bởi vì mất máu nên sắc mặt trở nên trắng bệch, trạng thái rất mệt mỏi.

Rất vất vả mới có can đảm chuẩn bị cùng Bạch Đế chứng minh quan hệ bạn lữ, kết quả lại bị bà dì đến phải dừng lại giữa chừng.

Nàng thậm chí còn không dám nhìn bộ dáng của Bạch Đế mang theo đồ vật đang dựng đứng kia đang đi tìm băng vệ sinh giúp nàng, đúng là một thảm hoạ mà.

Bạch Đế ôm lấy nàng đang trùm thảm lông vào trong ngực, ánh mắt rất ôn nhu: "Không sao cả, thời gian của chúng ta còn rất nhiều, sau này sẽ không ngừng cố gắng."

Buổi sáng ngày hôm sau, Sương Vân mới bước vào cửa, thì đã ngửi thấy mội mùi tươi rất nồng.

Mùi của máu tươi này không giống với máu bình thường, ở trong đó còn có một chút hương vị hỗn loạn ngọt ngào.

Sắc mặt hắn thay đổi một chút, đi nhanh vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Hoãn Hoãn đang nằm trên thảm da thú với một sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn có chút lo lắng.

"Ngươi bị làm sao vậy? Có phải đã bị thương ở chỗ nào rồi hay không? Ta ngửi thấy được mùi máu, để ta đi tìm lão Vu Y đến xem cho ngươi."

Lâm Hoãn Hoãn vội vàng gọi hắn lại, "Ta không có bị thương, người đừng đến làm phiền Vu Y."

"Vậy tại sao ở trên người của ngươi lại có mùi máu nồng như vậy? Ngươi đừng có lừa gạt ta, chắc chắn là ngươi đang bị thương!"

Lâm Hoãn Hoãn bây giờ thật sự không có chút tinh thần nào, mới nói vài câu đã mất hết sức lực.

Vì thế Bạch Đế chủ động gọi Sương Vân qua một đêm, giải thích thể chất đặc biệt của Lâm Hoãn Hoãn, Sương Vân mới từ từ thả lỏng ra, chỉ cần Hoãn Hoãn không bị thương là tốt rồi.

Nhưng hắn nhìn bộ dáng đang mệt mỏi của Lâm Hoãn không, vẫn không nhịn được nhíu lông mày lại, "Nhìn ngươi không được thoải mái cho lắm, thật sự là không cần đi tìm lão Vu Y sao?"

"Không cần, đây chính là phản ứng bình thường của ta, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không sao nữa."

Sương Vân đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng đắp tấm thảm da thú lại, "Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay có chuyện gì thì cứ mặc kệ đi, ngươi không cần lo lắng, mọi việc để bọn ta làm giúp ngươi."

Lâm Hoãn Hoãn cảm thấy buồn cười nhìn hắn, "Nhìn ngươi vậy mà cũng có chút ôn nhu đấy."

Biểu tình của Sương Vân cứng đờ, sau đó thì hừ một tiếng: "Là ảo giác của ngươi thôi!"

"Vậy sao, có thật không?"

Sương Vân che đôi mắt của nàng lại, ra lệnh nói: "Ta đếm một đến ba, một, hai, ba, ngủ!"

Lâm Hoãn Hoãn khẽ cười ra tiếng.

Sương Vân thẹn quá hóa giận: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta phát hiện rằng đôi lúc thật ngươi thật sự rất đáng ghét, nhưng đôi lúc lại có chút đáng yêu."

Hai tai của Sương Vân hơi nhiễm hồng, nhưng giọng điệu vẫn ngang bướng như cũ: "Sự đánh yêu là dùng để hình dung những giống cái và thú con!"

Lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, Bạch Đế im lặng đi ra khỏi phòng, hắn đi vào bên trong hầm, lấy từ trong bình đá được đóng kín vài quả hồng tương.

Lão Vu Y từng nói qua, loại trái cây này có thể bổ máu, lúc Lâm Hoãn Hoãn đến những ngày này thì có thể ăn, rất có lợi đối với nàng.

Đáng tiếc là quả hồng tương ở trong nhà không có nhiều, hắn quay đầu đi hỏi lão Vu Y một chút, hỏi xem ở trong nhà lão Vu Y còn dư quả hồng tương nào không.

Không biết vì sao, bà dì lần này của Lâm Hoãn Hoãn, đau bụng kinh còn đau hơn những lần trước.

Nàng ở trong thảm da thú cuộn lại thành một cục, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đau đến mức không thể nói nên lời.

Bạch Đế đút quả hồng tương cho nàng ăn, đau đớn giảm được một chút, nhưng sắc mặt của nàng vẫn khó chịu như cũ, cả người đều không có một chút sức lực nào.

Sương Vân nhìn thấy vậy thì trong lòng nóng như lửa đốt.

Hắn mặc kệ Lâm Hoãn Hoãn đang ngăn cản, chạy nhanh kéo lão Vu Y đi đến đây.

Lãng Chúc kiểm tra thân thể của Lâm Hoãn Hoãn một chút, sau đó chậm rãi giải thích.

"Bởi vì lúc trước ngươi thường xuyên đi ra ngoài cửa động, ở nơi đó tuyết rất lớn, mà thân thể của ngươi lại quá yếu ớt, theo lý mà nói thì ngươi nên bị bệnh lúc đó, nhưng sau đó chính là Bạch Đế đã cho ngươi ăn quả nguyên diệp, giúp ngươi đè ép khí bệnh xuống. Bây giờ ngươi đang đến những ngày này, khí bệnh kia lập tức nhân cơ hội phát tác."

Sương Vân gấp gáp hỏi: "Vậy bệnh của nàng có thể khỏi không?"

Lãng Chúc vuốt vuốt râu trắng một chút: "Đương nhiên là có thể khỏi, chỉ là sẽ chịu một chút đau khổ mà thôi."

Hắn đi ép vài loại trái cây thành nước, trộn vào đó một ít bộ trắng kỳ quái, sau đó đưa đến bên miệng của Lâm Hoãn Hoãn: "Uống nó đi, nó sẽ giúp ngươi thoải mái một chút."

Màu sắc của nước thuốc này có chút quỷ dị, ngửi mùi càng khiến cả người nàng đổ mồ hôi lạnh.

Lâm Hoãn Hoãn không muốn uống.

Nhưng Sương Vân và Bạch Đế không cho nàng có cơ hội từ chối, bọn họ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cùng nhau năn nỉ ỉ ôi, khiến cho nàng không thể nào không uống được.

Cái hương vị kia thật sự, khó uống đến mức khiến Lâm Hoãn Hoãn suýt chút nữa ngất xỉu.

Bạch Đế vội vàng đút vào trong miệng nàng vài viên quả ngọt, mới có thể giúp nàng giảm bớt cảm giác cay đắng ở trong miệng.

Lãng Chúc cười tủm tỉm nói: "Về sau uống mỗi ngày một chén, uống liên tục năm ngày, thì có thể khỏi hẳn."

Thế mà lại còn uống liên tục năm ngày???

Sắc mặt của Lâm Hoãn Hoãn lại càng trắng bệch hơn.

Cuối cùng nàng cũng hiểu "Chịu một chút đau khổ." Ở trong miệng Lãng Chúc là có ý gì rồi.

Cái này sao lại là một chút đau khổ được chứ? Đây chính là chịu rất nhiều đau khổ luôn rồi.

Lâm Hoãn Hoãn tĩnh dưỡng ở trong nhà suốt bảy ngày.

Thời gian bảy ngày này, Bạch Đế và Sương Vân mỗi ngày sẽ không rời khỏi nàng quá một mét để bảo vệ nàng, sợ nàng sẽ không nghe lời, mà chạy trốn đi ra ngoài chơi.

Lâm Hoãn Hoãn thật sự không biết nên làm thế nào, nàng cũng không phải là một đứa bé, sao lại có thể trộm ra ngoài chơi được chứ?

Rất vất vả mới có thể chịu đựng vượt qua bảy ngày, cuối cùng bà dì cũng hết rồi, toàn bộ mùi máu ở trên người Lâm Hoãn Hoãn đã biến mất.

Chuyện đầu tiên sau khi nàng bước xuống giường, chính là đi nấu nước để tắm rửa.

Bị có người canh giữ suốt bảy ngày, nàng ở trên giường không thể làm gì cả, ăn cơm uống nước tất cả đều làm ở trên giường, hơn nữa mỗi ngày phải ăn xong mười mấy quả hồng tương.

Suýt chút nữa khiến nàng tưởng rằng không phải là bà dì đến, mà là bị bệnh nan y nằm liệt ở trên giường.

......

Bỗng nhiên Cửu Nguyên chạy đến, hắn vẫn luôn luôn trầm ổn nhưng lúc này lại đặc biệt rất vui sướиɠ.

"Mộc Hương đã mang thai rồi! Chính là con của ta!"

Lâm Hoãn Hoãn rất vui mừng: "Thật vậy sao? Vậy thì thật sự quá tốt rồi! Chúc mừng các ngươi nhé!"

Cửu Nguyên rất thành thật hỏi: "Trong khoảng thời gian này Mộc Hương không thể đi ra ngoài, nếu như ngươi rảnh, có thể đến tâm sự với nàng không?"

"Đương nhiên là có thể rồi!"

Đây chính là lần đầu Lâm Hoãn Hoãn tiếp xúc với giống cái đang mang thai, nàng cảm thấy rất tò mò, lại tràn ngập sự chờ đợi.

Không biết khi thú nhân sinh con thì đứa con sẽ trông như thế nào nhỉ?

Nàng cùng với Bạch Đế đi ra ngoài, đi đến trong nhà của Mộc Hương.

Nhìn Mộc Hương mang thai cũng chẳng khác bình thường là bao nhiêu, chỉ là vòng eo có nhô lên một chút, dáng người cũng trở nên đầy đặn và mượt mà.

Nàng thấy Lâm Hoãn Hoãn đi đến, hứng thú không chịu được, vội vàng tiếp đón mời nàng ngồi xuống.

Lâm Hoãn Hoãn nhìn nàng chúc mừng.

Mộc Hương vuốt ve bụng của mình, cười tủm tỉm nói: "Ta đã có thai rồi, ngươi cũng cố lên nhé!"

Lâm Hoãn Hoãn có chút khốn đốn: "Chuyện này thì tùy duyên đi."

Mộc Hương cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, đột nhiên nói: "Không phải là ngươi vẫn chưa giao phối với nhóm bạn lữ của ngươi đó chứ?"

Lâm Hoãn Hoãn vội vàng che miệng của nàng lại, "Ngươi nói nhỏ một chút đi!"

Bạch Đế và Cửu Nguyên ở cách đây không xa, nếu để cho bọn họ nghe được thì nên làm sao bây giờ? Đúng là rất mất mặt mà!!!