Chương 34: Ngươi muốn hãm hại ta!

Mộc Hương cầm tay nàng: “Ngươi vẫn thấy rất đau à? Dùng quả nguyên diệp không được sao?”

Lâm Hoãn Hoãn đỏ mặt, ấp úng nói: “Sau khi dùng quả nguyên diệp, đau thì không đau lắm, nhưng mà… Nhưng mà gần đây thân thể ta không được thoải mái, cho nên cái kia không có…”

“Thỉ ra là vậy.” Mộc Hương nhẹ nhàng thở dài: “Cơ thể giống cái rất mỏng manh, ngày thường ngươi nên chú ý chăm sóc nhiều hơn, dù sao các ngươi vẫn còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội giao phối và mang thai thú con.”

Lâm Hoãn Hoãn nghe đến ngượng ngùng, nàng gục đầu xuống, nhỏ giọng lên tiếng: “Ừm...”



Mùa đông đúng là mùa hoàn hảo để giao phối, từng người trong bộ lạc mang thai liên tục.

Đúng lúc hôm nay thời tiết rất tốt, hiếm khi có một ngày nắng, tia sáng mặt trời rọi lên nền tuyết trắng xóa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Nhóm giống cái tụ tập trước cửa động, một bên ngắm tuyết rơi, một bên vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm.

Các nàng đều ôm bụng to, thảo luận với nhau về việc giao phối, không khí hòa thuận bất ngờ.

Mộc Hương là giống cái mang thai, đương nhiên cũng ở đó, nàng ta kéo Lâm Hoãn Hoãn qua chào hỏi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hoãn Hoãn tiếp xúc với nhiều thú nhân giống cái như vậy.

Số lượng tộc thú nhân Nham Thạch đông đảo, giống cái có khoảng mười chín người, lúc này tất cả giống cái tụ tập ở đây, tổng cộng có mười tám người.

Hầu như tất cả giống cái của tộc Nham Thạch đều đến, chỉ có mẫu thân Sương Vân là không.

Lâm Hoãn Hoãn tò mò quan sát các nàng.

Trông các nàng không quá xinh đẹp, có thể vì hình dạng thú nhân, hoặc bởi vì thế giới nguyên thủy quá khắc nghiệt, khiến làn da các nàng thô ráp, ngũ quan góc cạnh mạnh mẽ, thân hình cao lớn.

Dựa vào Lâm Hoãn Hoãn so sánh, chiều cao trung bình của các nàng đều trên 1m7 trở lên.

Chỉ có Lâm Hoãn Hoãn 1m58 trở thành người thấp nhất trong nhóm giống cái.

Hơn nữa mặt nàng khá nhỏ, lại có chút núng nính, giống như một đứa trẻ con vậy!

Mọi người nhìn thấy nàng, không nhịn được hỏi nàng năm nay bao nhiêu tuổi.

Lâm Hoãn Hoãn đặc biệt buồn bực.

Ở đây chỉ có giống cái, để không ảnh hưởng đến việc nói chuyện phiếm và vui chơi của các nàng, tất cả thú nhân giống đực đều tạm thời rời đi.

Đương nhiên cũng có những thú nhân giống đực không yên tâm về bạn lữ nhà mình, đứng một góc không xa ở kia, âm thầm đợi bạn lữ chơi đủ rồi mới đưa nàng về nhà.

Sương Vân là một trong số đó.

Hắn ngồi xổm xuống cùng với một đám thú nhân giống đực, mái tóc ngân bạch của hắn thoạt nhìn rất dễ nhận ra.

Sương Vân là tộc trưởng, thú nhân giống đực ở đây đều biết hắn, cũng rất ngưỡng mộ hắn.

Biết được hắn đã tìm được bạn lữ, đa số ở đây đều rất ngạc nhiên, đều cùng nhau sôi nổi chúc mừng hắn.

Sương Vân vẫn giữ sắc mặt bình thản như cũ, nhưng ở trong lòng rất vui vẻ.

Kế tiếp là nhóm thú nhân giống đực bắt đầu giao lưu kinh nghiệm chăm sóc giống cái tâm đắc nhất, khiến Sương Vân không có cơ hội để mở miệng nói, những lúc quan trọng hắn đều dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận nghe những lời người khác nói, sau đó im lặng khắc ghi ở trong lòng.

Lúc này, bỗng nhiên Lệ Nhã xuất hiện.

Nàng ta ôm bụng lớn đi đến gần giống cái đang tụ họp với nhau ở trước mặt, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn mọi người xung quanh: "Vị trí của ta là ở đâu?"

Nhóm giống cái chỉ nhìn mặt nhau.

Mộc Hương nhíu đôi lông mày lại, không kiêng kị gì no thẳng ra: "Chúng ta không có ai mời ngươi cả, ở đây cũng không có vị trí của ngươi."

Bởi vì chuyện Lệ Nhã ức hϊếp Lâm Hoãn Hoãn, dẫn đến Mộc Hương không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lệ Nhã, Mộc Hương là người nói ra đầu tiên, dẫn đến toàn bộ giống cái tộc Nham Thạch đều không có ấn tượng tốt đẹp với Lệ Nhã.

Đều là giống cái xinh đẹp giống nhau, Hoãn Hoãn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, còn Lệ Nhã lại rất tự cao, không để bất kì ai vào trong mắt, thật sự khiến người khác cực kỳ chán ghét!

Lần này giống cái tụ họp lại với nhau, căn bản là không có ai mời nàng ta đến.

Lại không nghĩ đến Lệ Nhã thế mà tự mình đến đây!

Nàng ta nghe được lời Mộc Hương nói, lại nhìn đến những ánh mắt lãnh đạm trên gương mặt của những giống cái kia, không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Ta biết cái ngươi ghen tị với ta, ta lớn lên xinh đẹp, ở bên người có rất nhiều bạn lữ giống đực cường tráng, cho nên các ngươi hợp lực lại xa lánh ta, loại chuyện như này ra đã thấy rất nhiều, đừng cho rằng ta sẽ sợ các ngươi!"

Lời nói của nàng khiến cho rất nhiều người tức giận.

Ở trong đó có một giống cái lớn tuổi nhất đứng dậy: "Ở đây không chào đón ngươi, mời ngươi lập tức rời khỏi đây!"

"Ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì muốn ta rời khỏi đây?" Lệ Nhã không những không đi, ngược lại còn bước lên phía trước hai bước, bộ dáng không có một chút sợ hãi nào.

Nàng ta ôm lấy bụng to của mình, khiến mọi người không dám đυ.ng vào nàng ta, chỉ có thể nhịn xuống mà đi sang bên cạnh.

Lệ Nhã đắc ý không thôi.

Nàng ta vốn dĩ không hiếm lại gì với những lần tụ họp này, nhưng nàng ta rất khó chịu, dựa vào cái gì con tiện nhân Lâm Hoãn Hoãn kia lại được mọi người yêu thích đến vậy, còn nàng ta chỉ có thể bị lãng quên ở một góc!

Nàng ta chính là muốn phá hoại lần tụ họp này!

Mọi người đều không vui vẻ, thì nàng mới cảm thấy vui vẻ.

Lệ Nhã lơ đi ánh mắt không vui của mọi người, ôm bụng to đi đến trước mặt Lâm Hoãn Hoãn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng: "Nghe nói ngươi đã tìm được bạn lữ, vậy sao lại chưa mang thai? Chẳng lẽ thân thể của ngươi có vấn đề sao nên không thể có con sao?"

Lâm Hoãn Hoãn nhíu mày lại: "Ta như thế nào cũng không liên quan gì đến ngươi."

"Mang thai sinh ra thú con là nhiệm vụ quan trọng nhất của giống cái, ngay cả việc mang thai mà ngươi cũng không làm được, vậy thì bộ lạc giữ ngươi lại có ích gì? Nếu như ta là ngươi, khẳng định sẽ không có mặt mũi ở lại chỗ này."

Lâm Hoãn Hoãn cũng không quan tâm đến những lời vô nghĩa của nàng ta, dời ánh mắt đi chỗ khác không thèm nhìn nàng ta.

Muốn không quan tâm nhưng Lệ Nhã lại không chịu bỏ qua, nàng ta tiến lên bắt lấy bả vai của Lâm Hoãn Hoãn: "Này, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe được hay không hả?"

Lâm Hoãn Hoãn đẩy tay của nàng ta ra: "Đừng chạm vào người ta."

Tròng mắt của Lệ Nhã vừa di chuyển, thuận thế ngã lăn ra mặt đất.

Nàng ta che bụng lớn của mình lại, lớn tiếng la tố: "Ai đã! Bụng của ta đau quá! Lâm Hoãn Hoãn vì sao ngươi lại đẩy ngã ta?"

Có hai giống cái sợ nàng ta xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên đỡ nàng ta ngồi dậy, kết quá là nàng ta sống chết không chịu đứng lên, nằm ở trên mặt đất không ngừng la to ăn vạ.

"Không được rồi! Lâm Hoãn Hoãn muốn gϊếŧ đứa con ở trong bụng của ta! Nàng ta không thể sinh con được, thì gϊếŧ con của người khác, đúng là một con rắn độc mà!"

Lâm Hoãn Hoãn chưa bao giờ gặp qua loạu đàn bà đanh đá không biết xấu hổ như thế này, tức giận đến mức mặt mũi đều trắng bệch.

"Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Ta không có đẩy ngã ngươi, chính là ngươi tự té ngã!"

"Ta lại không phải là đứa ngốc, sao có thể tự té ngã được? Rõ ràng là ngươi đang nói dối, ngươi muốn làm hại ta!"

Lệ Nhã một bên vừa la một bên vừa khóc, những giống cái ở xung quanh không hiết nên làm gì cho tốt.

Động tĩnh ở bên này khiến cho nhóm giống đực ở không xa chú ý, bọn họ cùng nhau đi đến đây, dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lệ Nhã thấy nhiều thú nhân đến như vậy, nên vì thế càng dùng sức la lên, dùng sức bôi nhọ Lâm Hoãn Hoãn.

Nhóm thú nhân giống đực không biết rõ từ đầu đến cuối câu chuyện như thế nào, cũng không biết tình huống lúc đó như thế nào, bọn họ chỉ nghe được lời nói của Lệ Nhã, đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Hoãn Hoãn.

Lâm Hoãn Hoãn hết đường chối cãi, nàng không nhịn được lùi về phía sau: "Không phải ta, không có liên quan gì đến ta...."

Chỉ có Sương Vân mới biết Lâm Hoãn Hoãn bị oan, hắn bóp lấy cổ của Lệ Nhã, ở trong đôi mắt nghiêm nghị có sát ý: "Ngươi dám bôi nhọ Hoãn Hoãn thêm một chữ, ta lập tức sẽ cắt lưỡi của ngươi!"

Lệ Nhã bị doạ không dám nói tiếp nữa.

Lâm Hoãn Hoãn vẫn còn lui về phía sau, nàng sợ rằng những thú nhân đó sẽ tin tưởng lời nói của Lệ Nhã, thật sự sẽ cho rằng nàng là một người phụ nữ ác độc làm lại người đang mang thai.

Thẳng đến khi không thể lùi được nữa, nàng mới đột nhiên hồi phục lại tình thần, vậy mà bản thân đã đi đến bên cạnh vách núi!

Sương Vân hoảng sợ chạy về phía của nàng, tê tâm liệt phế gọi tên của nàng.

"Hoãn Hoãn!"

Nhưng mà đã chậm một bước.

Cả người Lâm Hoãn Hoãn đã ngã xuống vách núi!

Tất cả mọi người bị chuyện này khiến cho hoảng sợ đến ngây người.

Sương Vân chạy đến bên cạnh vách núi, chuẩn bị nhảy xuống dưới.

Đột nhiên Cửu Nguyên hồi phục lại tình thần, bắt lấy cánh tay của Sương Vân, hét to: "Ngươi đừng có làm việc ngu ngốc! Ở đây là vách núi! Nếu nhảy xuống khẳng định sẽ bị thịt nát xương tan!"