Chương 12: Trả thù trở lại

Tiêu Thần từ châu Âu vội vã trở về, nhìn thấy Từ Vũ Sơ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Cặp mày lạnh lùng của anh nhíu chặt trông rất hung dữ, con ngươi lạnh giá liếc qua quản gia Tần ở bên cạnh.

“Đây là không sao mà ông nói đấy à?”

Quản gia Tần xấu hổ rũ mắt xuống, không giải thích.

Lần này quả thực là sơ suất của ông ta.

Tiêu Thần cáu kỉnh nới lỏng cổ áo, xua tay một cách bực bội.

Quản gia Tần vừa đi đến cửa phòng, dáng vẻ lạnh lùng của Tiêu Thần xuất hiện ở phía sau.

“Từ Tinh Vãn ở đâu?”

“Tầng hầm khu A.”

Tiêu Thần yên lặng nhìn Từ Vũ Sơ đang say ngủ, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia phức tạp.

Anh không chút do dự xoay người rời khỏi phòng, khi rời đi còn nghiêm túc căn dặn quản gia Tần.

“Không cho phép cô ấy rời khỏi căn phòng này.”

“Vâng.”

Tiêu Thần lái xe một mạch, chạy thẳng đến nơi Từ Tinh Vãn bị nhốt.

Cùng lúc đó, điện thoại đột nhiên rung lên.

Trên màn hình điện thoại xuất hiện một tin nhắn “Tướng quân, nhiệm vụ của chúng ta thất bại!”

Khi nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt của Tiêu Thần không chút dao động, khi chuẩn bị trở về, anh đã dự liệu được sẽ có kết quả này.

Kít… tiếng phanh gấp chói tai vang lên, xe của Tiêu Thần đột nhiên dừng lại.

Trong tầng hầm, hai tay của Từ Tinh Vãn bị trói chặt, trong miệng nhét một mảnh vải bị quăng vào một góc trông rất thê thảm.

Cô ta đã bị nhốt ở đây vài giờ rồi, trong căn phòng tối om này cũng chỉ có một mình cô ta.

Lúc đầu là sợ hãi và hoang mang, bây giờ là bị tê liệt.

Cộp cộp cộp... Cách đó không xa có tiếng bước chân, Từ Tinh Vãn giật mình mở to hai mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.

Trong phút chốc, căn phòng vốn tối om lập tức phát sáng như ban ngày.

Ánh sáng mạnh mẽ chói mắt khiến Từ Tinh Vãn khó chịu nhắm mắt lại.

Phải mất một lúc cô ta mới thích ứng được với ánh sáng, vừa ngước mắt lên đã thấy Tiêu Thần đứng trước mặt mình.

Tim cô ta như đập loạn nhịp, toàn thân run lên không kiểm soát được.

“Tiêu Thần, anh… anh không được làm gì tôi, tôi là cô cả nhà họ Từ, là chị của Từ Vũ Sơ.”

Ánh mắt Tiêu Thần tối sầm lại, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi nói.

“Từ Tinh Vãn, dám động vào người phụ nữ của tôi, cô biết phải trả giá như thế nào rồi nhỉ! Cô đối xử với cô ấy như thế nào, tôi sẽ đối xử với cô như thế.”

Nói rồi, Tiêu Thần vỗ tay, lập tức có hai người đàn ông từ bên ngoài bước vào.

Từ Tinh Vãn nằm lê dưới đất nhìn thấy cảnh này, toàn thân run rẩy kịch liệt, không ngừng lùi về phía sau, run rẩy nói:

“Anh… anh dám!”

Tiêu Thần liếc nhìn Từ Tinh Vãn với vẻ khinh thường, giọng nói lạnh lùng của anh đã nói lên nỗi lòng của cô ta lúc này.

“Nghĩ Quân Tử Thâm đến cứu cô?”

Đôi mắt Từ Tinh Vãn hơi sững lại, nhưng không ngừng nhấp nháy.

Anh ta, làm sao anh ta biết mình đang nghĩ gì?

“Bây giờ Quân Tử Thân còn khó giữ thân, cô đừng vọng tưởng anh ta có thể đến cứu cô.”

Nghe vậy, Từ Tinh Vãn ngẩng đầu lên một cách khó khăn, ánh mắt lo lắng nhìn Tiêu Thần, cơ thể vặn vẹo không ngừng phát ra tiếng ưm ưʍ.

Tiêu Thần thờ ơ liếc nhìn cô, sau đó thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói.

“Yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng cô.”

Nghe vậy, trong lòng Từ Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có thể sống sót trở ra, cô ta nhất định sẽ không buông tha cho Từ Vũ Sơ, nhất định sẽ không…

Những gì cô ta nghĩ trong lòng đều bị Tiêu Thần thấu rõ mồn một, anh căn dặn thủ hạ.

“Chăm sóc tốt cho cô ta, xong chuyện thì đưa cô ta đến cho Quân Tử Thâm, chuyển lời với anh ta một câu, lần sau thứ anh ta nhận được không phải người, mà là một xác chết.”

Cấp dưới của anh khẽ gật đầu, kính cẩn nhìn anh rời đi rồi liếc nhìn Từ Tinh Vãn.

Khi Từ Tinh Vãn bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của họ, tim cô ta như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô ta liên tục lắc đầu, tiếng rêи ɾỉ sợ hãi không ngừng phát ra từ cái miệng đã bị bịt kín, toàn thân run lên như dẽ.

Một lúc sau, trong căn phòng trống vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Hai giờ sau, Quân Tử Thâm sứt đầu mẻ trán, nhận được một món quà từ Tiêu Thần.

Ánh mắt anh ta chán ghét, khinh bỉ nhìn Từ Tinh Vãn nằm trên mặt đất không rõ sống chết.

Trên người cô ta còn có một phong thư, trên bìa phong thư viết bốn chữ to “gửi Quân Tử Thâm”.

Quân Tử Thâm nhặt phong thư lên, rút tờ giấy từ bên trong ra, nội dung trên đó chỉ có một câu.

Nhìn thấy câu này, sắc mặt Quân Tử Thâm tái mét, vò tờ giấy thành một cục, hung ác rặn ra một câu.

“Tiêu Thần...”

Các đường gân nổi lên trên trán Quân Tử Thâm, gương mặt anh tuấn của anh ta cũng trở nên méo mó.

Anh ta tức giận ném tờ giấy về phía Từ Tĩnh Văn, phỉ nhổ lên người cô ta.

“Đồ đàn bà vô dụng, chỉ biết gây phiền phức cho tôi.”

Chỉ cần Quân Tử Thâm nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình thì đầu đau như búa bổ.

Một bên là Tiêu Thần đang lăm le quan sát, một bên là người phụ nữ chỉ biết cản trở.

Nghĩ đến đây, anh ta ước gì mình có thể gϊếŧ chết Từ Tinh Vãn, nhưng bây giờ anh ta không thể.

Anh ta cũng cần cổ phần và tài chính của tập đoàn Từ Thị.

Quân Tử Thâm hít một hơi thật sâu, xoa xoa cái trán đau nhức, căn dặn người bên cạnh:

“Đưa Từ Tinh Vãn đến bệnh viện, đừng để cô ta chết, cho người canh chừng cô ta, không được sự đồng ý của tôi, không cho phép cô ta bước ra khỏi bệnh viện nửa bước, biết không?”

Anh ta vừa dứt lời thì cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị đá tung ra.

Bốn người đàn ông mặc quân phục màu xanh bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Quân Tử Thâm tim đập thình thịch, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, anh ta giả vờ bình tĩnh, tức giận hỏi.

“Các người có biết tội đột nhập vào nhà riêng là tội gì không?”

Người đàn ông dẫn đầu trong số bốn người lấy từ trong áo ra một tờ giấy, giọng nói không chút cảm xúc: “Quân Tử Thâm, anh bị tình nghi tham ô hối lộ, quân bộ sẽ bắt anh về để điều tra theo pháp luật, đây là lệnh bắt giữ, xin hãy hợp tác.”

Quân Tử Thâm hung hăng cau mày, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt.

“Các người có biết tôi là ai không?”

Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, rồi vẫy tay ra lệnh cho những người phía sau.

Hai người trong số họ bước tới, dùng vũ lực trực tiếp trấn áp Quân Tử Thâm và còng tay anh ta.

“Các người... thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi sẽ kiện các người, kiện các người tội bắt giữ trái phép, bắt giữ trái phép.”

Người đàn ông dẫn đầu nghe Quân Tử Thâm la hét âm ĩ, giọng điệu thờ ơ nói.

“Có việc gì thì đến quân bộ, đối chất với trưởng quan quân bộ, đưa đi!”

Quân Tử Thâm còn chưa dứt lời, bản thân đã bị kéo đi một đoạn dài…

Nhìn thấy cảnh này, đàn em của Quân Tử Thâm hoàn toàn ngơ ngác, khi nhìn thấy Từ Tinh Vãn bất tỉnh trên mặt đất, họ âm thầm nghiến răng, cuối cùng đưa Từ Tinh Vãn đến bệnh viện trước, nếu bây giờ cô ta chết ở đây, ngược lại sẽ gây ra không ít phiền phức.