Chương 18: Liếc mắt đưa tình

Bà Tiêu nhìn sắc mặt kinh hãi quá độ của Từ Tinh Vãn, thấy nhạt nhẽo rời ánh mắt đi, đứng dậy đi ra phía ngoài cửa hàng.

Lúc đi ngang qua Từ Vũ Sơ, bà ấy lạnh lùng nói: "Cho cô năm phút để giải quyết, quá giờ thì không đợi nữa."

"Vâng, cảm ơn bác gái."

Bà Tiêu nhìn thẳng về phía trước, bỏ qua Từ Tinh Vãn, hoàn toàn không coi cô ta ra gì.

Từ Tinh Vãn nắm chặt hai bàn tay, đôi mắt u ám như có thể chảy ra nước, cơ thể không nhịn được run lên khe khẽ.

Cô ta siết chặt quai hàm, hai mắt hằn tơ máu trợn trừng nhìn Từ Vũ Sơ, nói một câu.

"Từ Vũ Sơ, cô cố ý đúng không?"

Cố ý làm xấu mặt cô ta trước mặt bà Tiêu, cố ý để cô ta đắc tội với bà Tiêu.

Từ Vũ Sơ lạnh lùng liếc cô ta một cái.

"Tôi không hiểu chị đang nói gì, hôm nay tôi không có thời gian để mà lãng phí với chị, chuyện giữa chúng ta để hôm khác nói."

Bỏ lại câu nói này, cô bèn chuẩn bị ra ngoài tìm bà Tiêu.

Lúc đi ngang qua người Từ Tinh Vãn, cổ tay của cô đột nhiên bị một bàn tay khác tóm lấy.

"Từ Vũ Sơ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Từ Vũ Sơ nghiêng đầu nhìn cô ta, lạnh lùng nhếch miệng chế giễu.

"Từ Tinh Vãn, tôi thấy cô vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi. Đừng có quên... vừa rồi cô đã nói gì với mẹ của Tiêu Thần."

Nghe vậy, lực trên tay Từ Tinh Vãn buông lỏng, Từ Vũ Sơ nhân lúc cô ta thất thần, rút tay mình về.

Cô cụp mắt nhìn tới vệt đỏ trên cổ tay của mình, đáy mắt hiện lên tia u ám, nói lời cảnh cáo.

"Từ Tinh Vãn, tốt nhất cô đừng có tiếp tục chọc đến tôi nữa. So với tôi không có gì cả, thì cô có rất nhiều thứ đáng giá để tôi phá hư đấy."

Ném lại câu này, Từ Vũ Sơ bước nhanh ra khỏi cửa hàng trang sức.

Để lại Từ Tinh Vãn đừng đờ đẫn như pho tượng đá tại chỗ, gương mặt như hoa như ngọc nhăn nhó như ác quỷ xấu xí.

bà Tiêu nhìn thấy Từ Vũ Sơ, ánh mắt nheo lại, giọng điệu có vẻ ghét bỏ: "Chậm thật đấy!"

"Con xin lỗi."

Nhìn sự chân thành ánh lên trong mắt cô, đáy mắt bà Tiêu có một tia mất tự nhiên, sau khi hừ khẽ một tiếng thì quay người rời đi.

Từ Vũ Sơ vội vàng đuổi theo bà ấy, trong lòng lại không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô thực sự sợ bà Tiêu lại tính toán chi li với mình.

Có khúc nhạc đệm là Từ Tinh Vãn, bà Tiêu không còn tâm trạng để đi dạo phố mua sắm tiếp nữa, trực tiếp dẫn Từ Vũ Sơ quay về lại biệt thự.

Vừa về đến biệt thự, bà Tiêu đi thẳng lên tầng luôn, nhưng vẫn không quên dặn dò Từ Vũ Sơ đang ở sau lưng mình.

"Sắp xếp gọn gàng đồ tôi đã mua, không được phép lười biếng."

"À, vâng, vâng ạ!"

Từ Vũ Sơ đáp lời liên tục, đặt một đống túi xách lớn nhỏ đang cầm trong tay sang một bên, vỗ vỗ vào bả vai đau nhức.

Dạo phố đúng là khiến người ta mệt hơn cả nấu cơm mà!

"Về rồi à!"

Nghe được giọng nói của Tiêu Thần, Từ Vũ Sơ đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng đi tới bên cạnh anh.

Hai tay cô siết chặt vào nhau, chậm chạp lên tiếng: "Lần trước sau khi Từ Tinh Vãn bắt cóc tôi, anh... anh đã làm gì chị ta rồi?"

Hôm nay chạm mặt Từ Tinh Vãn, cô mới đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Chủ yếu là trong khoảng thời gian này, vì bận rộn ứng phó với bà Tiêu, có rất nhiều chuyện cô hoàn toàn không có thời gian để mà nghĩ tới.

Tiêu Thần cũng không giấu diếm gì cô, tích chữ như vàng chỉ phun ra bốn chữ: "Ăn miếng trả miếng."

Nghe vậy, Từ Vũ Sơ thoáng sững người, trong lòng dấy lên cảm giác cảm động, có hơi ngượng ngùng lên tiếng.

"Cảm ơn anh!"

Chạm phải đôi mắt long lanh của cô, ánh mắt của Tiêu Thần có hơi lóe lên, giơ tay ra xoa đầu cô.

"Hai chữ cảm ơn không đủ đâu!"

Từ Vũ Sơ đẩy tay của anh ra, bất mãn nhếch môi: "Không cho chạm vào tóc của tôi!"

Tiêu Thần nhìn sự ghét bỏ trong mắt của cô, sắc mặt có hơi tối sầm lại, nghiến răng dùng sức vò tóc cô.

Cho tới khi làm mái tóc cô rối đến không chịu nổi nữa, lúc này Tiêu Thần mới hài lòng thu tay của mình lại.

"Anh làm gì vậy chứ!"

Từ Vũ Sơ bất mãn lẩm bẩm, mắt hạnh trợn tròn lên.

Dáng vẻ này của cô giống như con mèo xù lông, làm cho trái tim của Tiêu Thần run lên mạnh mẽ, như có móng vuốt đang nhẹ nhàng cào vào.

Anh không nhịn được giơ tay ra bóp lấy gương mặt giận dữ của cô, cảm giác mềm mại, nhẵn nhụi, rất thoải mái.

"Tiêu Thần!"

Từ Vũ Sơ không nhịn được kêu "a" một tiếng, đôi con người nhìn trừng trừng vào anh, hung hăng đẩy tay của anh ra.

Dáng vẻ này rơi vào trong mắt của Tiêu Thần giống như con mèo đanh đá, trái tim anh lại càng ngứa ngáy hơn!

"Đây là quà cảm ơn mà cô đưa!"

"..."

Từ Vũ Sơ không nói gì, chỉ lườm một cái, thế này là quà cảm ơn cái gì chứ?

"Từ Vũ Sơ!"

Trên tầng hai đột nhiên truyền tới tiếng của bà Tiêu.

Âm thanh bất thình lình làm cho cô bỗng cứng đờ cả người, cơ thể dần dần quay về phía sau.

Lúc cô thấy rõ gương mặt mang theo nét giận dữ của bà Tiêu, khóe miệng bèn nở một nụ cười lấy lòng, ngượng ngùng nói: "Bác gái, bác có chuyện gì ạ?"

bà Tiêu không nhìn cô, dùng ánh mắt sắc bén hung hăng lườm Tiêu Thần, không nhìn Từ Vũ Sơ chút nào.

"Tiêu Thần, con lên đây cho mẹ."

Nói xong, bà bèn quay người rời đi, để lại Tiêu Thần và Từ Vũ Sơ mắt to trừng mắt nhỏ.

Từ Vũ Sơ hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cô không hiểu sao tự dưng bà Tiêu lại tức giận, hình như cô có làm gì đâu?

"Đừng nghĩ nhiều, không phải nhằm vào cô đâu."

Tiêu Thần nói xong cũng đi lên tầng, lúc đi ngang qua bên người cô, không khống chế được lại vươn tay nhéo gương mặt cô.

Từ Vũ Sơ ôm lấy gương mặt bị nhéo đỏ, dùng sức trừng bóng lưng của anh, nhỏ giọng thầm thì: "Hai mẹ con nhà này đều có bệnh!"

Bước chân của Tiêu Thần có hơi khựng lại, đáy mắt hiện lên ý cười, giọng điệu lại lạnh lùng vang lên.

"Tôi nghe thấy đấy."

Biểu cảm trên mặt cô cứng đờ, vừa chột dạ lại lúng túng run run khóe miệng.

Tiêu Thần vừa bước vào trong phòng của bà Tiêu, một quyển sách đã bị ném mạnh về phía anh.

Anh tay nhanh mắt lẹ tóm được, ánh mắt nhìn trang bìa của quyển sách.

"Mẹ, đây chính là quyển sách mà mẹ thích đọc nhất."

Bà Tiêu cười lạnh lùng vài tiếng, đôi mắt đẹp nhìn anh đầy sắc bén.

"Tiêu Thần, con có biết con vừa mới làm cái gì không? Con là tướng quân, thế mà lại công khai liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ, con có xứng với thân phận này của mình không?"

Nhớ tới cảnh tượng bà vừa mới thấy, cơn giận trong lòng lại nổi lên.

Đứa con trai trước giờ vẫn luôn tỉnh táo, tự kiềm chế của bà thế mà lại đi trêu chọc một người phụ nữ, đây là điều mà bà tuyệt đối không cho phép, đặc biệt người phụ nữ đó lại còn là Từ Vũ Sơ.

Tiêu Thần chậm rãi ngồi vào chiếc ghế phía đối diện bà Tiêu, sắc mặt không đổi nhìn bà Tiêu.

"Việc này có gì không đúng sao ạ? Cô ấy là vợ của con."

bà Tiêu nghẹn lời, ánh mắt ngay lập tức cứng đờ, nhưng vẫn mạnh miệng cãi bướng.

"Không được mẹ thừa nhận thì cô ta vẫn chưa phải!"

Nghe vậy, Tiêu Thần trực tiếp đứng đậy đi ra tới cửa.

Hành động của anh làm cho bà Tiêu có hơi lạnh lòng, sau đó nghiêm nghị hô lên: "Tiêu Thần, con đứng lại đó cho mẹ."

Anh dừng bước chân, đưa lưng về phía bà Tiêu, gương mặt lạnh lùng cứng rắn lộ ra chút bất đắc dĩ.

"Mẹ, Từ Vũ Sơ là vợ tương lai của con, không ai có thể thay đổi được sự thật này."

Sắc mặt của bà Tiêu đột nhiên nóng ran, trước ngực phập phồng mạnh mẽ, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Tiêu Thần, con cứ khăng khăng cố chấp vậy sao?"

"Mẹ, con có thể nhượng bộ bất cứ chuyện gì, nhưng riêng chuyện này, con sẽ không nhượng bộ đâu! Cho dù hôm nay bố có đứng trước mặt con, thì đáp án của con vẫn là như vậy!"

Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài.

Sự ngỗ nghịch của anh làm cho bà Tiêu tức giận tới mức hất mạnh tất cả đồ trên mặt bàn.

Gân xanh trên trán bà ấy nổi đầy, giật nảy kịch liệt.