Chương 2: Vào tù

Vốn tưởng chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, nhưng không ngờ lại phát hiện một thứ khiến anh cảm thấy hứng thú.

Anh hiếm khi nhẫn nại như thế, anh không rời đi, nhìn người phụ nữ bên cạnh đang hất cao gương mặt xinh đẹp cao ngạo kia, dáng người mảnh khảnh, nhưng lại rất bạo dạn, tuyệt vời hơn trong tưởng tượng của anh.

Nghĩ đến những trận mây mưa vừa rồi, đúng thật là… dư vị bất tận?

Không biết từ lúc nào, tay anh đã ôm chặt lấy eo cô, kéo cô vào sát mình hơn.

Cô động đậy, nhưng không vùng vẫy thoát ra.

Đây là đôi tay của quân nhân, cứng rắn mạnh mẽ như gang thép.

Cô lặng lẽ ngước nhìn anh.

Trong con ngươi của anh dường như có một biển sao rộng lớn, nhìn mọi thứ một cách hờ hững, lạnh lẽo đến mức khiến cô không khỏi rùng mình một cái.

Từ Tinh Vãn tức giận đùng đùng đi ra từ phòng bên cạnh.

Cô ta hung hăng liếc nhìn Từ Vũ Sơ, sự độc ác khó mà miêu tả.

“Bố, cho dù nó không quyến rũ Tử Thâm, nhưng mọi hành động của nó cũng là phạm tội, bố không thể bảo vệ nó.”

Từ Nhược Văn ho một tiếng, định trả lời.

Từ Vũ Sơ mỉm cười nói: “Chị không cần lo lắng, nếu tôi có tội, thì cứ bắt tôi tống vào tù đi.”

Nắm tay cô đột nhiên siết chặt lại.

Người bố lạnh nhạt nhìn cô, dù sao cô cũng chỉ là con gái ngoài giá thú, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc giao công ty cho cô.

Huống hồ, cô còn phạm một tội tày trời.

“Vũ Sơ, con tự giải quyết đi.”

Nói xong, ông ta sải bước rời khỏi đây.

Cô lại một lần nữa bị bố mình bỏ rơi.

Cũng may, cô chưa từng có bất kỳ hi vọng nào đối với người bố này, cho nên giây phút này giống như một sự giải thoát cho cô.

Từ Tinh Vãn dùng dáng vẻ của kẻ chiến thắng nhìn cô một cách chế giễu.

Chỉ là, khi nhìn người đàn ông cao to vạm vỡ bên cạnh Từ Vũ Sơ, cô ta có chút không cam tâm, con khốn này có tư cách gì mà có bạn trai đẹp trai như vậy?

Cứ chờ đi, mọi thứ sớm muộn gì cũng sẽ là của cô ta.

Cô ta không muốn rời đi một cách thảm hại như vậy, cho nên cô ta bước đến bên cạnh người em gái cùng cha khác mẹ của mình, thì thào vào tai cô.

“Đúng rồi, tro cốt của mẹ cô, tôi đã trộn vào cơm của Đại Hoàng rồi.”

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đại Hoàng là con chó săn mà cô nuôi, rất là trung thành với chủ.

“Cô, đồ tiện nhân...”

Cô tức giận đến toàn thân run lên, dùng sức đẩy Từ Tinh Vãn ra, lao ra ngoài cửa.

Người đàn ông cau mày.

Cô rời đi quá nhanh, tay anh chỉ kịp chạm vào ngọn tóc của cô.

Anh giơ ngón tay lên chóp mũi ngửi, là mùi hoa hồng nhàn nhạt, trong mùi hương thanh khiết có một chút nồng nàn.

Anh đeo găng tay rồi rời khỏi căn phòng trống.

“Tướng quân, người có gì căn dặn?”

Anh quay người lại từ trên chiếc ghế trong phòng giám sát, chỉ vào màn hình máy tính hơi phát sáng.

“Tôi muốn tất cả thông tin về người phụ nữ này.”

Từ Vũ Sơ chạy như điên suốt quãng đường.

Sau khi lên xe taxi, cô mới phát hiện đôi giày cao gót của mình đã bị tuột ra từ lúc nào, hai chân đang chảy máu.

Thế nhưng, tất cả những điều này không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô.

Vừa bước vào sân nhà họ Từ, cô nhìn thấy Đại Hoàng đang ngồi canh ở cửa, và phần cơm mà nó vẫn chưa động tới một miếng.

Bên trên đó có một lớp tro dày.

Cô ngồi xuống, vuốt ve đầu của Đại Hoàng.

“Cậu bé ngoan.”

Nước mắt nhỏ lên trên mu bàn tay và đầu của Đại Hoàng, mấy người trong gia đình này đều không bằng một con chó.

Đại Hoàng liếʍ vào mặt cô, dường như đang an ủi cô.

Cô tìm một ít thức ăn mới cho Đại Hoàng, sau khi cho nó ăn no, cô dẫn nó và mang bát thức ăn của nó đến bờ biển.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, chỉ còn ba tiếng nữa là đến bình minh.

Cô nhìn ánh sao trên trời, hít thở làn gió biển mặn mà, hưởng thụ chút tự do cuối cùng.

Cuối cùng, cô rải tro cốt của mẹ mình xuống biển.

“Mẹ, mẹ tự do rồi.”

Nghĩ đến nỗi đau mà mẹ đã phải gánh chịu, cô lại không kìm được nước mắt.

Sau khi buộc Đại Hoàng vào cửa nhà người bạn thân Lâm Uyển, còn chưa kịp nói lời từ biệt, cô lập tức lái xe trở về công ty.

Nhìn chiếc bàn làm việc vô cùng quen thuộc, cô thực sự có chút lưu luyến.

Lúc đầu cô còn tưởng, chỉ cần bản thân có năng lực thì sớm muộn gì cũng sẽ làm nên sự nghiệp.

Sau này cô mới nhận ra ngay từ đầu mình đã sai.

Cô kéo ghế ra, bình tĩnh ngồi xuống.

“Cô là Từ Vũ Sơ?”

Cô mệt mỏi ngước mắt lên nhìn phía trước, quả nhiên có hai viên cảnh sát đang đứng ở đó.

“Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ tham ô công quỹ, xin hãy đi cùng chúng tôi.”

Cô ngoan ngoãn đưa tay ra và cố gắng hợp tác.

“Cô vào công ty bao lâu rồi?”

“Một năm.”

“Cô làm công việc gì?”

“Quản lý vật tư.”

“Biển thủ bao nhiêu rồi?”

“...Một tỷ.”

“Cô sẽ bị nhốt ở đây cho đến khi phiên tòa bắt đầu.”

...

Người đàn ông bên kia nhìn thông tin của Từ Vũ Sơ trước mặt, ánh mắt hơi tối lại.

Một tỷ, con số này đối với anh chẳng là gì, nhưng đối với Từ thị mà nói, nó là năm mươi phần trăm tài sản đăng ký.

Lời khai này, đủ để nhốt cô cả đời.

Càng đọc thông tin cầm trong tay, càng không thể chịu được.

Mặc dù Từ Vũ Sơ không có bất kỳ tiền án nào, nhưng cô cũng phạm nhiều tội, bao gồm ép buộc người khác thi đại học giùm, cướp bạn trai của chị gái mình, đánh đập và mắng mỏ mẹ kế và chị gái, là một người phụ nữ độc ác.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài xinh đẹp của cô.

Anh khẽ nhếch mép, anh hiếm khi tập trung nhìn người ta như vậy.

Ngay lập tức, anh ném thông tin đi, tự nhiên cảm thấy bực bội lạ kỳ.

...

Từ Vũ Sơ ở trong tù, mặc chiếc áo của tù nhân, sắc mặt nhợt nhạt.

Ngay từ đầu, cô đã biết Từ Tinh Vãn sớm đã chuẩn bị xong xuôi mọi việc, cô không thể chối cãi được.

Tuy nhiên, vào thời điểm cô thực sự bị nhốt sau song sắt, cô mới biết, có chuẩn bị tâm lý cỡ nào cũng không thể chống lại sự đả kích tinh thần mãnh liệt như lúc này.

Cảm giác xấu hổ cùng cực khiến cô thực sự muốn đập đầu chết đi.

Rốt cuộc, cô không thể báo thù, còn phải dành phần đời còn lại của mình ở trong tù.

Quân Tử Thâm ngay từ đầu đã không phải là một con chim tốt, nhưng Từ Tinh Vãn cũng không phải là một người dễ đối phó, cô đúng là ngu ngốc mới nghĩ đến cách trả thù như thế này.

Không có luật sư bào chữa, bởi vì cô biết, vụ kiện này cô chắc chắn sẽ thua.

Cô biết con đường tương lai của mình sẽ đen tối như thế nào.

Cô đã mất đi sự trong trắng, nhưng cô không hối hận.

Người đàn ông đó... cứ coi đó là sự buông thả cuối cùng trước khi mất tự do.

Ngày thứ ba, cuối cùng cũng có người đến thăm cô.

Cô nghĩ đó là Lâm Uyển, còn tưởng cuối cùng có thể nhìn thấy Đại Hoàng.

Nhưng khi cô bước ra, lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.

Từ Vũ Sơ có hơi sững sốt: “Anh là...”

“Chào cô Từ, tôi là luật sư bào chữa của cô, tôi tới đây để bảo lãnh cho cô được tại ngoại.”

Cô hơi sững sốt.

Chuyện tốt như vậy đột nhiên tới, khiến cô có chút sợ hãi: “Từ Tinh Vãn ủy thác anh tới đây sao?”

Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là Từ Tinh Vãn cho người đến đây để hại cô.

Luật sư đẩy cặp kính gọng vàng, nói: “Không, yên tâm, người ủy thác tôi không có quan hệ gì với nhà họ Từ.”

Thế cô lại càng không hiểu.

Người bạn Lâm Uyển của cô dường như thân mình còn lo chưa xong, căn bản không có tiền để mời luật sư cho cô.

Nhưng ngoại trừ Lâm Uyển ra thì đâu còn ai khác.

Cô do dự rồi nói: “Anh có thể cho tôi biết người đó là ai không?”

“Cái này, hay là cô tự đi hỏi anh ta đi!”

Sau khi hoàn tất các thủ tục bảo lãnh và được ra tù, cô vẫn như đang trong giấc mơ.

Ngồi trong xe ngẩn ngơ nhìn những hàng cây san sát bên ngoài, cô thoải mái hít thở bầu không khí tự do.