Chương 4: Sự lựa chọn

“Tôi sẽ không gả cho anh!”

Cô vô cùng kiên quyết, nhìn anh bằng ánh mắt đầy phòng bị.

“Cô không có quyền từ chối.”

Giọng anh đều đều đến mức không có chút cảm xúc nào.

“Tại sao anh lại muốn cưới tôi? Anh có tình cảm với tôi không?”

Cô bối rối nhìn đôi mắt được bao phủ bởi màn sương lạnh của Tiêu Thần.

Anh không trả lời.

Nhưng cô hiểu ý anh.

“Không được.”

Cô không muốn có một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực như thế.

“Giả vờ ngây thơ gì chứ.” Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Tối qua, không phải tôi đã phá trinh cô rồi sao?”

Cô tức giận hất tay anh ra.

“Tên khốn!”

Có một ý cười thoáng qua trong mắt anh

“Không phải cô chủ động leo lên giường của tôi sao?”

Cô lập tức nghẹn ngào.

Cô sửng sốt một hồi, mới phản bác lại: “Tôi đã nói, tôi đi nhầm phòng.”

“Nhưng mà tôi đã thịt cô rồi.”

Câu nói của anh vừa rõ ràng lại lẳиɠ ɭơ, khiến cô đỏ mặt, nhưng cô không thể bác bỏ.

“Cô phải suy nghĩ rõ ràng, không có tôi, bây giờ cô vẫn đang ở trong tù.”

Cô nghiến răng.

Lúc này, cô nghĩ đến rất nhiều thứ.

Tro cốt bị đổ vào bát thức ăn, Đại Hoàng trung thành, và người mẹ chết thảm ba năm trước.

Mọi thứ đều ràng buộc cô, cô không thể cứ gục ngã thế này được.

“Yêu cầu của anh là gì?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.

“Ngủ cùng tôi, những thứ khác, tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.”

Cô rất muốn tát vào mặt anh, nhưng một giây trước khi động thủ, nghĩ đến thể diện của nhà họ Từ, cô vẫn cay đắng nói:

“Tôi đồng ý với anh.”

Cô nghiến răng.

Tiêu Thần giống như đã nắm chắc phần thắng, sớm đã biết được cô sẽ làm như thế.

“Quản gia, dẫn cô ấy về phòng đi.”

Anh búng ngón tay nói.

Một người đàn ông bước ra từ trong góc khuất, kính cẩn dẫn cô trở lại phòng.

Căn phòng nhỏ, đồ đạc đơn giản, sang trọng nhưng lại có phần khiêm tốn.

So với căn phòng trống trong nhà Từ, căn phòng mới bước vào chưa đầy mười phút này lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

“Cô có vấn đề gì cứ bấm chuông gọi ở cạnh giường.”

Người quản gia Tần này rất tốt bụng và có vẻ dễ gần.

Cô nhanh chóng lấy lại cảm giác thoải mái như thường.

Sau khi ra tù, cô lấy theo những vật dụng hằng ngày của mình bỏ vào một cái túi mang theo bên người.

Chỉ có điện thoại di động, ví và chìa khóa, đó là toàn bộ tài sản của cô.

Cô mở điện thoại lên, mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Tất cả là từ Từ Nhược Văn.

Đây chính là cuộc gọi đầu tiên, trong ký ức của cô, ông ta chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô.

Cô gọi lại.

“Vũ Sơ, con được bảo lãnh rồi à?”

Cô thản nhiên ừ một tiếng.

“Con đang ở đâu? Bố muốn gặp con.”

...

Trong quán cà phê, cô khuấy thìa cà phê một cách chán nản.

Người bố ngồi đối diện vẫn luôn quan sát lời nói và vẻ mặt của cô, do dự hồi lâu mới hỏi:

“Vũ Sơ, con còn nhớ quán này không?”

Cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

“Nhớ, đây là cửa hàng đầu tiên bố đưa con đến.”

Ông ta thực sự muốn chơi con bài tình cảm, không sợ buồn nôn sao?

“Đúng vậy, khi đó con còn nhỏ như vậy, hiện tại đã lớn thành một thiếu nữ ưu tú.”

Nghe vậy, cô cười thầm trong lòng:

“Bố, bố có lời gì cứ nói thẳng đi.”

Thấy cô dường như không có vẻ gì là chán ghét, Từ Nhược Văn dè dặt nói.

“Tiêu Thần thật sự là bạn trai của con?”

Cô biết, mục đích của ông ta chính là cái này

“Cứ cho là vậy đi.”

“Tài sản của cậu ấy hơn một trăm tỷ, con biết mà đúng không?”

Từ Vũ Sơ mỉm cười hờ hững nhìn bố mình, nhưng không trả lời.

Vốn dĩ ông ta mong con gái mình sẽ biết điều một chút, nhưng cô chẳng hề đáp lại lời ông ta, ông ta chỉ đành miễn cưỡng nói tiếng.

“Công ty của bố đang gặp khó khăn nợ nần, con có thể bảo cậu ấy đầu tư vào công ty không?”

Cô nhấp một ngụm cà phê, không có phản ứng.

“Vũ Sơ!”

Từ Nhược Văn rõ ràng đang rất vội.

“Thiếu bao nhiêu?”

“Một tỷ...”

Giọng nói của Từ Nhược Văn ngày càng yếu đi.

Cô phát ra một tiếng hừ lạnh lùng từ cổ họng.

“Bây giờ, sao bố không nói một tỷ đó là do con tham ô nữa?”

Trong lòng cô vốn đã hỗn loạn, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, không có biểu hiện ra ngoài.

“Vũ Sơ, con hãy hiểu khổ tâm của bố.”

“Ồ, khổ tâm?”

Lúc đầu, cô còn tưởng rằng là Từ Tinh Vãn hãm hại cô.

Mãi đến lúc này, cô mới chứng thực được suy nghĩ của mình.

Từ Nhược Văn cũng biết chuyện này, hai bố con họ đã hợp sức lại đưa cô vào bẫy.

Bọn họ cần có người gánh tội.

“Một nửa số tài sản đã đăng ký, ông đã hưởng được thứ gì?”

Sự biến mất của số tiền này không rõ ràng, phải có nội tình bên trong.

“Cũng không phải tại bố, con biết đấy, bây giờ làm ăn không tốt...”

Lại là cái cớ.

Cô siết chặt chiếc thìa trong tay.

Ba năm trước, mẹ cô “bất ngờ” ngã lầu.

Cô phát hiện kịp thời và đưa mẹ đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi cấp cứu, vẫn còn một loạt các phẫu thuật, cô thực sự hết sạch tiền xoay sở.

Cô gọi đi gọi lại cho bố mình.

Ông ta không trả lời.

Lúc đầu, cô có thể tự an ủi mình rằng bố cô đang bận rộn với công việc.

Cuối cùng, bố cô trực tiếp tắt máy.

Cô vội vàng chạy đến công ty của bố, nhưng bị thư ký ngăn lại.

Sau đó, cô trốn trong bóng tối, chính mắt nhìn thấy bố mình ôm một người phụ nữ đi vào khách sạn.

Cô muốn đến ngăn bố mình, nhưng bị nhân viên khách sạn đuổi ra ngoài.

Không có tiền phẫu thuật, mẹ cô chết thảm trong bệnh viện.

Nước mắt cô cạn khô.

Năm đó, cô mười bảy tuổi và là học sinh cuối cấp ba.

Đám tang của mẹ cô, ông ta không đến.

Sau đó, khi cô được đón về nhà, cô đã chất vấn bố mình.

Bố cô chỉ viện một cái cớ qua loa: “Bố rất bận”.

Đây là thái độ cuối cùng của ông ta đối với mẹ cô.

Ngày hôm đó, nỗi tuyệt vọng khi cô gọi điện cho bố hết lần này đến lần khác lại hiện lên trong tâm trí cô.

Cô bẻ đôi chiếc thìa mỏng trên tay.

“Vũ Sơ?”

Từ Nhược Văn ngập ngừng gọi cô.

“Không có số tiền này, công ty sẽ sụp đổ phải không?”

“Ài, bố cũng không còn cách nào...”

“Được, con giúp bố.”

Nói rồi cô uống cạn ly cà phê của mình.

“Thật sao?” Từ Nhược Văn vui mừng khôn xiết: “Bố biết con mãi mãi là con gái ngoan của bố mà!”

“Vậy sao.”

Bàn tay nhỏ mềm mại của cô nắm lấy bàn tay to lớn của bố.

Nhìn thấy nụ cười bình thản trên mặt Từ Vũ Sơ, ông ta có chút sợ hãi.

“Vũ Sơ, đợi công ty vượt qua khó khăn, bố nhất định sẽ bồi thường cho con.”

Cô cụp mi, giấu đi sự giễu cợt trong ánh mắt.

“Nếu muốn bồi thường, bây giờ là được rồi.”

Từ Nhược Văn sững sờ.

Cô con gái này luôn là người hiểu chuyện nhất, trước đây cô sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy, bây giờ là thế nào?

Ông ta đảo mắt.

“Bố sẽ chuyển năm phần trăm cổ phần sang tên của con.”

“Không đủ.”

Lời từ chối thẳng thừng của cô khiến ông ta ngơ ngác.

“Mười phần trăm, không thể hơn được nữa.”

Cô nở một nụ cười.

“Bố, con không muốn cổ phần của bố.”

Từ Nhược Văn thở phào nhẹ nhõm.

“Dù sao thì con cũng đã có năm mươi phần trăm cổ phần rồi.”

Ông ta sững sờ, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Từ Vũ Sơ, con đừng có được voi đòi tiên!”

Cô cắn một nửa chiếc thìa gãy và mỉm cười: “Tại sao cổ phiếu mua bằng tiền của con lại không thể là của con?”

Từ Nhược Văn tức giận đập bàn.

“Con khốn, đây là công ty của tao!”

Nghe ông ta chửi bới, cô cũng không chớp mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng: Nhanh vậy… đã không bình tĩnh được nữa rồi, tiếp theo nên chơi thế nào đây?

“Vậy phải xem ông lựa chọn thế nào, hoặc là giao quyền lợi ra, hoặc là phá sản rồi đi tù?”