Chương 6: Lọt vào khách sạn

“Buông tôi ra!”

Cô đẩy mạnh ông ta ra.

Lão già dê này thân thể yếu ớt, bị cô đẩy mạnh một cái lập tức ngã xuống đất.

Sếp Chu lộ vẻ tức giận.

Từ Vũ Sơ giật mình, vội đỡ ông ta dậy.

“Sếp Chu...”

Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán cô.

Thân phận này của sếp Chu rất là quý giá, cô không thể đắc tội được.

Chỉ cần ông ta có thể ký hợp đồng hợp tác này, cô nhất định có thể nắm chắc cả nhà họ Từ trong tay, hơn nữa người trong công ty cũng sẽ tâm phục khẩu phục.

Nhưng cô không ngờ, người này lại là một lão già dê.

Cô lén lút nhổ nước bọt vào ông ta, nhưng vẫn phải dìu ông ta dậy.

Sếp Chu té ngã, cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp quyến rũ mê người của Từ Vũ Sơ, ông ta như bị cướp mất linh hồn.

Cảm nhận được ánh mắt đang rạo rực đó, cô chỉ biết cúi đầu siết chặt tay.

“Sếp Chu, ông xem hợp đồng này…” Cô nghiến răng, vẫn không chịu từ bỏ.

“Chuyện làm ăn không cần phải vội, chi bằng chúng ta đi tìm một phòng trong khách sạn, từ từ nói chuyện, thế nào?”

Tâm trạng của cô càng lúc càng tệ, ánh mắt tối sầm, lạnh lùng nói:

“Sếp Chu đã không có thành ý như thế, tôi đành phải cáo từ.”

Tuy không dễ gì mới hẹn được ông ta ra ngoài, để ông ta đi như vậy quả thật rất đáng tiếc, nhưng nếu không đi, thì cô không thể thoát được.

Từ Vũ Sơ cầm túi xách lên rồi vội vã đi ra ngoài.

Nhưng “cạch” một tiếng, cửa phòng riêng bị đóng lại.

Cô ngẩng đầu, căng thẳng nhìn nét mặt biếи ŧɦái của ông Chu.

Ông ta tình cờ chặn ngang cửa.

“Hiếm khi tới một lần, đi vội như vậy làm gì?”

Cô nhìn sắc mặt ông ta thay đổi, tim đập thình thịch.

“Uống một ly rồi đi, nếu không là cô đang xem thường tôi.”

Ông Chu lắc lắc chiếc cốc thủy tinh trong tay đưa về phía cô.

Cho dù cô có ngu đến mấy cũng biết được ly rượu này tám chín phần có vấn đề.

“Tôi hơi say rồi, để hôm khác uống vậy!”

Ông Chu đứng chặn ngay trước mặt cô.

“Uống đi, bằng không hôm nay cô đừng hòng đi!”

Cô buộc mình phải bình tĩnh, lại lùi về sau một bước: “Ông Chu, ông bao dung rộng lượng, hà tất phải làm khó người khác như thế?”

Ông Chu lộ ra một nụ cười dâʍ đãиɠ bá đạo, nhe ra một hàm răng vàng ố: “Ông đây chính là thích làm khó người khác.”

Nói xong, ông ta trực tiếp nhéo mũi cô, nốc cạn ly rượu.

Từ Vũ Sơ kiên quyết chống cự.

Nhưng cô đâu mạnh mẽ như sức của đàn ông, chống cự một hồi cũng không còn sức lực nữa.

Mùi rượu nồng nặc khiến cô ho dữ dội.

Ngay sau đó, toàn thân cô trở nên nóng bừng, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi.

“Chết tiệt!”

Trùng hợp thay, mấy đêm trước cô mới nếm thử loại thuốc này, hôm nay lại uống một lần nữa.

Cô nhận thức rõ về hậu quả.

Hai tay cô chạm đến eo.

Điện thoại ở trong túi, cô bấm bừa bãi trên màn hình, đầu óc đã mất khả năng suy nghĩ.

Cuối cùng, bàn tay nhỏ bé của cô mềm nhũn, điện thoại rơi xuống đất.

Ông Chu đi tới, bắt đầu ôm lấy cô.

Tốn công hết nửa buổi cuối cùng cũng ôm được người đẹp vào lòng.

Ông ta vội vã đi ra ngoài, bấm thang máy, đi lên căn phòng phía trên đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.

Dọc theo đường đi cũng có không ít người nhìn thấy, đều là ánh mắt kinh ngạc và khinh thường.

Nhưng cả người ông ta đều là những thứ đắt tiền, không ai dám tiến tới hỏi.

Ngay sau đó, ông ta quăng cô xuống giường, rồi điên cuồng hôn hít.

Từ Vũ Sơ cảm nhận được một trận kinh tởm buồn nôn.

Nhiệt độ sinh lý tăng cao càng khiến cô thêm khó chịu.

Cô sắp nôn.

Đột nhiên, cô cảm thấy cả người nhẹ tênh.

Dưới ánh mắt mơ hồ, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là ai?

Một lát sau, cô cảm thấy cả người mình lại được người ta bế lên.

Cô bất giác nắm lấy vạt áo của anh ta.

Đôi mắt người đàn ông lạnh lùng.

Cô vẫn đang trong trạng thái ý thức hỗn loạn, hiển nhiên không biết người đó là ai, nhưng cô lại lõα ɭồ quyến rũ anh.

Việc này khiến anh rất không vui.

Một lát sau, cô bị anh ném xuống nước.

Dòng nước lạnh buốt làm cô tỉnh táo ngay lập tức.

“A!”

Cô cố gắng ngồi dậy khỏi mặt nước, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng.

“Tỉnh rồi chứ?”

Giọng nói cũng lạnh như băng.

“Tiêu… Thần, sao anh lại ở đây?”

Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ kia, đầu óc choáng váng, nhất thời vẫn còn mơ màng.

Tiêu Thần không trả lời.

Vừa rồi, điện thoại của anh nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ.

Đối phương hồi lâu không nói chuyện, anh vốn định cúp máy.

Tuy nhiên, trong điện thoại lại nhắc đến ba từ “Từ Vũ Sơ”, nên anh mới đặc biệt lưu ý. Nếu như lúc đó anh cúp máy, thì bây giờ, có lẽ cô đang vui vẻ dưới thân người khác rồi?

Anh đang rất tức giận.

Sau khi ngâm mình trong nước một lúc, Từ Vũ Sơ cuối cùng cũng bình tĩnh.

“Đến chỗ này làm gì?”

Tiêu Thần đột nhiên lên tiếng.

Cô lẩm bẩm giống như một đứa trẻ đã phạm lỗi: “Nói chuyện làm ăn.”

Anh dùng sức siết chặt cổ tay cô.

“Cô đã có hôn ước với tôi rồi, còn dám đến khách sạn với người đàn ông khác?”

Anh quá gần, khiến hơi thở của cô hỗn loạn, suy nghĩ cũng rối loạn.

“Tôi cần mối làm ăn này để có được Từ thị.”

Nước mắt cô lăn dài.

Từ Nhược Văn nhờ cô đi cầu xin Tiêu Thần, nhưng cô không muốn, cô muốn có được thứ mình muốn bằng chính năng lực của mình.

Nhưng cô thực sự đánh giá quá cao bản thân rồi.

“Không được khóc!”

Cô vội vàng lau nước mắt.

“Biết bản thân sai ở chỗ nào chưa?”

Cô ngây người nhìn anh.

“Cô tưởng cô không dùng thân xác thì có thể lấy được sự tín nhiệm của một ông chủ doanh nghiệp trong khoảng thời gian ngắn như thế à?”

Anh nhìn xuống cô.

Nghe vậy, Từ Vũ Sơ như được một đòn cảnh tỉnh, cô mới dần dần ngộ ra.

Kinh nghiệm và mối quan hệ ít ỏi của cô căn bản không đủ để cô đạt được những thành tựu to lớn trong một khoảng thời gian ngắn.

Để thành công, cô phải bắt đầu từ nơi khác.

“Một tỷ, anh có thể cho tôi mượn được không?”

Cô khàn giọng hỏi anh, trong lòng mang theo một tia hi vọng mong manh.

“Cô không đáng giá một tỷ.”

Anh trả lời cô một cách thẳng thừng.

“Tôi có thể thế chấp Từ thị cho anh.” Cô cầu xin.

“Tôi không cần.”

Cô nhìn anh đầy tuyệt vọng.

Tiêu Thần hơi nghiêng người, khuôn mặt động lòng người đó càng lúc càng gần cô.

“Đàm phán với tôi, ngay cả suy nghĩ cơ bản nhất cô cũng không biết.”

Cô khẽ run lên.

“Anh muốn cái gì?”

Anh khẽ gật đầu, cuối cùng cũng vào quỹ đạo.

“Sinh con cho tôi, tôi sẽ cho cô mượn một tỷ.”

Đứa con?

Sắc mặt cô đột nhiên trở nên rất nhợt nhạt.

Hôn ước giữa hai người đã là rất vô lý rồi, lẽ nào còn phải sinh con, muốn để cô chịu khổ sao?

“Chuyện gì cũng được ngoại trừ sinh con, điều kiện này tôi không thể đồng ý.”

Tiêu Thần trông có vẻ mất kiên nhẫn.

“Cô phải suy nghĩ cho kỹ, ngoại trừ sinh con, cô còn có thể cho tôi cái gì?”

Cô tự nhéo mình, hận bản thân vô dụng, cô có thể bán đứng bản thân thế nào cũng được, nhưng không thể lấy con mình ra làm món hàng hoặc vật cá cược.

“Tôi không đồng ý.”

“Vậy thì tôi cũng không có nghĩa vụ giúp cô.”

Nói xong, Tiêu Thần trực tiếp bế cô ra khỏi bồn tắm.

Cô ướt sũng khắp người, không ngừng run rẩy.

Anh ném cho cô một chiếc khăn tắm, quấn cô từ đầu đến chân rồi dẫn cô ra khỏi khách sạn.

Gió lạnh thổi qua, cô nhìn biệt thự trước mặt, có cảm giác như về nhà của mình...