Chương 37: Tự phẩm hóa kiếp

Thứ làm cho tôi cảm giác kinh hãi chính là, đỉnh đầu của lão trưởng tộc có một vết thương hướng xuống dưới đã khâu lại, nhìn giống như một con rết. Bắt đầu từ đỉnh đầu, thẳng đứng xẹt qua mi tâm, sống mũi, miệng, cổ, rồi ẩn vào trong thọ y.

Kỹ thuật khâu rất chuyên nghiệp, sợi chỉ màu đen rất chói mắt. Điều này chứng tỏ là thân xác của lão tộc trưởng đã bị một loại vũ khí vô cùng sắc bén bổ làm hai mà cực kỳ đối xứng.

Trước mắt cũng chỉ là dùng thủ pháp khâu lại, đem hai mảnh thi thể khâu lại với nhau, sau đó giống như Tam Gia, bị tà lực câu hồn trở về đặt vào trong thi thể. Bản thân tộc trưởng cũng không nhớ rõ những chuyện mình đã gặp, ông ta vẫn cho rằng mình còn sống.

Nói cách kháctrong đại sảnh toàn bộ là những người đã chết!

"Tiểu Quy, ngươi sửng sốt cái gì vậy, mau lại đây ngồi, tìm ta có việc gì sao?" Tộc trưởng nửa người ngồi đậy trong quan tài, không thấy rằng tiếp khách trong linh đường là không thích hợp, có thể trong mắt ông ấy khung cảnh nỡi đây vô cùng bình thường, cho nên ngữ điệu vô cùng bình thường.

Tôi rất muốn đâm ông ta một kiếm gỗ đào, nhưng làm như vậy s khiến tổn thưởng quỷ hồn của Lão tổn thương lên chỉ có nhịn xuống.

Theo lời của tộc trưởng thì từ trên trần nhà liền có tiền giấy trắng bay xuống, rất nhanh đã phủ một lớp trên mặt đất.

Có rất nhiều tiền giấy rơi vào những ngọn lến nhưng cháy dù một chút cũng không có mà trực tiếp xuyên qua những ngọn lến rơi xuông mặt đất, con lật qua lật lại theo âm phong không biết từ đâu mà đến.

"Mau qua đây ngồi đi." Những người chết đang dựa vào ách tường đồng loạt lên tiếng, thanh âm của bọn họ rất ôn hòa nhưng rơi vào trong tai lại lộ ra hàn ý quỷ dị vô tận.

Nơi này tà môn đến mức làm cho người tôi không muốn ở lại thêm một giây.

Ai đó từ từ đi ra, ôm một cái ghế thái sư đến trước quan tài đen rồi đặt xuống, quay đầu ý bảo tôi đi qua ngồi, ánh mắt đối diện với tôi. Hắn có khuốn mặt và đôi rắn giống như con rắn, chính là biểu ca tôi Phương Mãng.

Tôi vừa đối điện với ánh mắt anh ta đã ngẩn ra, bởi vì ánh mắt của Phương Mãng vô cùng linh động, chỉ trong chốc loát đã biểu lộ những cảm xúc phức tạp như lo lắng cùng sợ hãi nhưng cũng cực kỳ ẩn nhẫn.

Phương Mãng vẫn tỏ ra rất bình thường, nhưng xung quanh anh ta toàn là người đã chết, chắc hẳn là sắp phát điên rồi, trước mắt ánh mắt này hướng về phía tôi, ẩn đấu trong đó là ý tứ muốn cầu viện.

Xem ra, cả căn nhà này chỉ còn mỗi Phương Mãng còn sống, vậy tôi phải cứu anh ta ra ngoài.

Về phần lão tộc trưởng? Bọn họ đều đã chết hết cả rồi, trước mắt là chỉ là chết đi sống lại, mang theo hay không mang đều không có tác dụng.

Đáy lòng thở dài, tôi đón ánh mắt từ hòa của tộc trưởng chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế thái sư Phương Mãng bày ra, cùng tộc trưởng chỉ có khoảng cách hai thước càng thấy rõ ràng hơn.

Tộc trưởng mặt trắng như tờ giấy, làn da cứng ngắc, hắn không có biến thành cương thi đã là quá may mắn, loại tình huống trước mắt này chờ tà khí tán loạn liền khôi phục bình thường, khi đó âm hồn của tộc trưởng có thể thuận lợi đi hoàng tuyền địa phủ báo danh.

Nghĩ đến việc tộc trưởng chiếu cố cả nhà chúng tôi, ánh mắt tôi lại có chút nóng lên.

Sợ bị đối phương nhìn ra dị thường, vội vàng khống chế được cảm xúc, báo cáo với tộc trưởng chuyện đoàn du lịch len lén lẻn vào kim phòng phạm vào cấm kỵ thần bảo vệ.

"Đáng chết!" Tộc trưởng còn chưa tỏ thái độ, đám người chết đứng dựa vào tường đồng loạt phát ra tiếng mắng chửi giận dữ.

Nếu bọn Khương Miểu và Quảng Phác ở đây thì sợ rằng có thể bọn họ sẽ bị những người Phương gia đang tức giận này bóp chết hay không?

Tộc trưởng trong quan tài không đưng dậy mà nhúi chặt mày, trầm mặc hơn mười giây rồi giơ hay tay lên ra hiệu cho tộc nhân dừng tiếng mắng chửi lại.

"Tiểu Quy, cấm kỵ kim ốc đã bị tác động, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không phải là không giải được." Lời nói của lão tộc trưởng làm cho tôi cảm giác tinh thần chấn động.

"Làm thế nào để hóa giải?" Tôi vội vàng truy vấn

"Chỉ cần tế tự là được, khi thần bảo vệ của thôn nổi giận chỉ cần dùng dang lên ba mươi sau mon tế vật cộng với người vi phạm cấm kỵ sám hối thì có thể được thần bảo vệ tha thứ.

Nhưng phải nhanh chóng làm, trong vòng ba ngày phỉa hoàn thành nghi thức hiến tế này, một khi vượt quá thời hạn thì sẽ muộn, oán niệm thần bảo vệ sẽ đầu độc cả Hạnh Thần Thôn, những người bạn học của ngươi cũng sẽ không giữ được tính mạng.

"Ba mươi sáu kiện tế vậy là những cái gì vậy?" Tôi hỏi một câu vô cùng quan trọng.

"Ngươi hãy nghe cho kỹ, bao gồm Trâu, Dê, Trai, Cá, Nến Thơm, Tiền giấy, rượi chay, hoa quả điểm tâm, đồ ăn,.. Mười hai món này là bình thường nhất, bình thường khi tế tự thì ai cũng sẽ dùng, nhưng những thứ sau mới quan trọng.

Một đôi bình sứ thanh hoa, một món đồ đồng, một đôi gương đồng, một đôi đèn l*иg đỏ, một đôi đèn l*иg trắng bằng giấy, một đôi kiệu đen trắng, một chiếc thuyền du thuyền giấy.

Huyết dịch của mười người trộn lẫn trong một cái bình gỗ tính một kiện, mười con rết dài hơn nửa thước nghiền nát sau đó đặt trong chén sứ tính một kiện, mười độc hạt tử trói móc một chỗ tính một kiện..., cuối cùng, cần một hai người một nam một nữ." Tộc trưởng vừa nói tôi vừa ghi nhớ.

Dựa vào trí nhớ vượt xa người bình thường lên tôi có thể dễ dàng nhớ kỹ ba mươi sáu kiện tế tự vật phẩm, tuy rằng vật tế tự đều cực kỳ kỳ quái nhưng tôi còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng nghe thứ cuối cùng, đột nhiên đứng dậy.

"Cái này không thể được." Âm lượng của tôi tăng lên.

"Đứa nhỏ này sao lại nóng nảy như vậy? Không phải ta vẫn chưa nói xong sao? " Tộc trưởng bất đắc dĩ nhìn tôi.

Tôi chớp chớp mắt một cái ý thức được mình thất thố, nhưng vẫn quật cường đứng ở nơi đó ngưng thanh nói: "Người sống lấy ra làm tế tự, điều này ai nghe cũng không thể đồng ý?"

"Ai nói với ngươi là người sống, người giấy là được rồi, hiểu chưa? Tuy nhiên cần phải sử dụng máu người để cho họ một cái gì đó, hãy nhớ rằng, sử dụng máu của người đàn ông để cho người phụ nữ một cái gì đó và ngược lại, và nam giới và phụ nữ không được vượt quá hai mươi tuổi, quá tuổi là vô ích." Tộc trưởng giải thích như vậy tôi đã thoải mái.

"Đồ đồng hay gì đó, sản xuất công nghệ hiện đại có thể sử dụng không? Đừng nói với tôi muốn đồ đồng cổ vậy sẽ không thể lấy được." Tôi nói một mối quan tâm khác.

"Những vật phẩm tế tự trên bất luận niên đại xa gần đều có thể sử dụng, đương nhiên phải bỏ ra chút tiền mua, càng đáng giá hiệu quả càng tốt để cho những bạn học có tiền của ngươi bỏ ra là được." Tộc trưởng xoa huyệt thái dương, hiển nhiên cảm thấy tôi quá vụng về.

"Cái này dễ nói, tôi nghĩ biện pháp chuẩn bị chỉnh tề, dẫn người phạm sai lầm đến kim phòng tiến hành tế tự, hy vọng có tác dụng." Tôi gật đầu.

"Hài tử nhất định phải mau chóng, ta lo lắng không kịp nữa." Tộc trưởng phân phó một tiếng, bỗng nhiên mí mắt hắn lật nghiêng, hướng về phía sau liền ngã xuống

Thời hạn chết mà sống lại cứ như vậy đột ngột hết.

"Huỵch huỵch!" Phía sau liên tiếp không ngừng vang lên tiếng ngã xuống đất.

Tôi kinh hãi nhìn về phía sau, chỉ thấy bọn Tam gia gia lần lượt ngã xuống, sau đó thì tốc độ mắt người có thể thấy được trên mặt và trên người bọn họ huyết nhục thối rữa, lộ ra một bộ hài cốt.

"Aaaa!" Phương Mãng ngồi xổm bên kia hét chói tai, trong thanh âm rất là hoảng sợ.

Tôi quay đầu lại không để ý tới Phương Mãng, mà là nâng nấp quan tài từ một bên qua đậy lên quan tài, lão tộc trưởng nhắm mắt lại, nhìn rất là an tường.

Tôi có một cảm giác chính là người Phương gia chết đi sống lại, chính là chờ tôi tới đây đem biện pháp phá giải cấm kỵ kim ốc nói ra, sau khi bọn họ làm xong nhiệm vụ này liền quy nhập địa phủ.

Trong lúc nhất thời khóe mắt nóng lên, tôi vội vàng dùng tay áo lau sạch, cố gắng khôi phục bình tĩnh.