Chương 14: Người Một Nhà

Đến tầng 7, nhóm y tá kia mở cửa lối ra an toàn. Trình Quý Hằng cũng đi theo họ rời khỏi cầu thang.

Phòng bệnh của bà nội Đào Đào nằm ở phía đông cầu thang, phòng 0736.

Bây giờ chưa tới 8 giờ. Trình Quý Hằng nghe Đào Đào nói gần đây bà nội hay ngủ, có lẽ còn chưa thức dậy, nên khi đẩy cửa phòng bệnh hắn cố gắng giữ động tác thật nhẹ nhàng, tránh quấy rầy đến bệnh nhân.

Rèm cửa sổ còn chưa mở, ánh sáng trong phòng bệnh mờ nhạt.

Trong phòng tổng cộng có ba chiếc giường, chiếc giường bên cạnh cửa sổ là của một ông cụ. Ông đã tỉnh ngủ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, khi nghe được tiếng động thì chỉ xoay con ngươi về phía cửa một chút, còn thân thể thì cứng đơ không nhúc nhích được chút nào.

Trình Quý Hằng nghe Đào Đào kể, ông cụ này bị liệt giường nhiều năm rồi. Con cái ông bận rộn công việc nên chỉ có chị hộ lý mỗi ngày đến chăm sóc cho ông.

Ngay lúc này, hộ lý của ông đang ngủ ngon lành trên chiếc giường gấp bên cạnh.

Tình cảnh này khiến Trình Quý Hằng nhớ tới ba hắn, Trình Ngô Xuyên.

Hai tháng trước, Trình Ngô Xuyên đột nhiên ngất xỉu ở nhà. Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu mới phát hiện một khối u não đè lên trung tâm vận động, dẫn đến liệt toàn thân.

Đối mặt với tin tức này, Trình Quý Hằng vừa mừng vừa lo.

Mừng là vì Trình Ngô Xuyên đã bị trừng phạt thích đáng.

Còn lo là vì không có cách nào khiến cho ông ta chịu khổ thêm vài năm nữa.

Trình Ngô Xuyên không nên chết sớm như vậy. Loại người như ông ta chỉ xứng với cuộc sống không bằng chết.

Nhưng cũng không phải không có tin mừng. Khối u trong não Trình Ngô Xuyên nằm ở vị trí khá phức tạp, nguy cơ phẫu thuật quá lớn, xác suất thành công gần như bằng không. Trình Ngô Xuyên không có khả năng bình phục, chỉ có thể nằm trên giường chờ chết.

Bác sĩ xác định tử kỳ của Trình Ngô Xuyên là năm tháng sau. Trình Quý Hằng chỉ mong trên đường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trình Ngô Xuyên nhất định phải sống cho đến khi hắn trở về Đông Phụ.

Trước kia mẹ hắn cũng bị liệt giường. Trình Ngô Xuyên đã dùng cách riêng của ông ta tiễn bà lên đoạn đường cuối cùng.

Hắn không bao giờ quên ánh mắt của mẹ mình trước khi chết.

Trình Ngô Xuyên không chỉ hủy hoại cuộc đời mẹ hắn, mà còn chính tay bóp chết tuổi thơ và lòng nhân từ của hắn.

Cho nên hắn cũng phải dùng cách riêng của mình, chính tay đưa Trình Ngô Xuyên lên đoạn đường cuối cùng, bằng không thật sự có lỗi với “công ơn nuôi dưỡng” nhiều năm của ông ta.

"Cậu là Tiểu Trình phải không?"

Có tiếng nói cắt đứt dòng hồi ức của Trình Quý Hằng.

Hắn sực tỉnh, nhìn về phía bên phải. Là một bà cụ tóc bạc nằm trên giường bệnh.

Vì sức khỏe yếu nên trông bà rất mệt mỏi, nhưng gương mặt lại rất hiền lành, ánh mắt mang ý cười dịu dàng phảng phất sự từ bi của Quan Âm bồ tát.

Trình Quý Hằng lại rơi vào hồi ức, nhớ đến bà nội của mình.

Sau khi mẹ hắn qua đời, hắn sống với bà nội của mình cho đến khi bà mất, cũng là lúc hắn xuất ngoại du học. Năm đó hắn 15 tuổi.

Kỳ thật hắn cũng không thích bà nội. Bà là người không biết điểm dừng, luôn dung túng cho đứa con trai thối nát đến tận xương tủy của bà. Năm xưa nếu không phải do bà che giấu, mẹ hắn cũng sẽ không gả vào nhà họ Trình.

Tóm lại người nhà họ Trình không có ai tốt.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, nhờ có bà nội che chở nên hắn mới được bình an lớn lên, bằng không hắn đã sớm bị Bách Lệ Thanh hại chết.

Vì vậy, mặc dù hắn không thích bà nội của mình nhưng cũng không hề ghét bà.

Ngoại trừ mẹ, người hắn hoài niệm nhất chính là bà nội. Đúng rồi, bà già không biết tốt xấu đó cũng có gương mặt từ bi như Quan Âm.

Từ trên người của bà nội Đào Đào tìm thấy hình bóng của bà nội mình, Trình Quý Hằng tự nhiên có một cảm giác thân thiết khó tả.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nảy sinh cảm giác thân thiết với người lạ.

Trước mặt bà cụ chưa từng gặp mặt này, hắn định đóng vai thanh niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuẩn bị sẵn câu mở đầu là: "Chào bà nội, con là Trình Quý Hằng.”

Nhưng với cảm giác thân thiết này, hắn không nỡ lừa gạt bà cụ nữa. Hắn cởi bỏ lớp ngụy trang, mang gương mặt chân thật nhất đối mặt với bà nội Đào Đào. “Phải, Trình Quý Hằng.”

Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn bảng tên dán ở đầu giường: Chu Hàn Mai.

"Hôm qua Đào Đào nói với bà là hôm nay con sẽ đến." Vẻ mặt và giọng nói của Chu Hàn Mai vẫn hiền lành thân thiết, "Không ngờ con lại đến sớm như vậy.”

"Con cũng không ngờ bà lại thức sớm như vậy." Trình Quý Hằng trước kia cũng nói chuyện với mẹ hắn như vậy — thẳng thắn, rõ ràng, tùy ý, tùy hứng.

Hắn đi về phía tủ đầu giường, đặt túi đồ lên tủ, vừa lấy hộp giữ ấm ra vừa nói: "Con mang cháo bát bảo cho bà.”

Khi xưa bà nội hắn bị bệnh nằm viện, mỗi ngày đều ầm ĩ đòi ăn cháo bát bảo. Bệnh tiểu đường đã nghiêm trọng, còn muốn ăn thêm đường, bà già lại ngang ngược không nói lý, "Bà sắp chết rồi mà còn không được nếm chút vị ngọt sao?”

Lúc ấy hắn trả lời: "Yên tâm đi, người như bà Diêm vương sẽ không thu nhận đâu.”

"Nếu vậy sao con không cho bà ăn cháo?"

"Con không cho bà ăn đường."

"Sau khi bà chết đi, con sẽ hối hận, hối hận lúc bà còn sống đã không cho chiều theo ý bà."

"Con sẽ không hối hận."

"Con sẽ nhớ bà."

“Không đâu."

"Hừ, con tốt nhất là nói được làm được, bằng không bà sẽ coi thường con."

"Con nhất định nói được làm được."

Hắn quả thật nói được làm được, không hối hận, cũng không nhớ bà, bởi vì hắn không thể bị bà già đanh đá ngang tàng này coi thường.

Vừa mở nắp hộp giữ ấm, hắn không nhịn được mà nói với bà nội Đào Đào một câu: "Cháo không có thêm đường.”

Chu Hàn Mai không cảm thấy thái độ của Trình Quý Hằng không tốt. Bà nhận ra được hắn quan tâm bà, chỉ là nói chuyện hơi cộc lốc mà thôi, cho nên bà vẫn ôn hòa nói: "Bà bị tiểu đường, không ăn ngọt được.”

Quả nhiên bà nội nhà mình không bằng bà nội người khác.

Xem bà nội của người ta kìa, hiểu chuyện cỡ nào.

Trình Quý Hằng khẽ thở dài, thật lòng khen một câu: "Bà rất biết nghe lời, khá lắm, cứ tiếp tục làm tốt như vậy đi.”

Chu Hàn Mai bị hắn chọc cười, trong lòng cũng thấy vui vui. Thì ra được người ta khen lại vui vẻ như vậy.

Con người càng lớn tuổi thì càng giống như một đứa trẻ, khao khát được công nhận và khen ngợi.

"Lâu lắm rồi bà không có ăn ngọt." Giọng nói bà cụ còn có chút tự hào.

Trình Quý Hằng cũng bị bà chọc cười, lại khen thêm một câu: “Giỏi lắm.”

Hắn định múc cháo trong hộp giữ ấm vào bát, nhưng tay lại không tiện, đang bối rối thì Chu Hàn Mai lên tiếng: "Bà còn chưa tiêm thuốc, con cứ để bà tự làm. Con ngồi nghỉ một chút đi.”

Bà đưa hai tay ra đón lấy hộp giữ ấm từ trong tay hắn.

Trình Quý Hằng không khách sáo, dù sao việc này hắn thật sự không xong, cho nên cũng không vì vậy mà căng thẳng. Hắn cúi người, dùng tay phải kéo chiếc bàn gấp bên cạnh tủ đầu giường. Hắn đặt bàn lên chiếc giường trống, dựng lên bốn chân bàn, rồi đặt ngay ngắn trước mặt bà nội Đào Đào.

Bà cụ đặt bát cháo lên bàn, Trình Quý Hằng mang đũa, thìa, bánh bao trong túi ra bày trước mặt bà.

Trong khi bà cụ ăn sáng, hắn ngồi chờ trên chiếc giường bên cạnh.

Ngồi không bao lâu, sau lưng hắn đột nhiên có một giọng nữ vang lên đầy kinh ngạc: "Ái chà, cậu là ai đây?”

Hắn quay đầu, thản nhiên nhìn chị hộ lý tuổi trung niên vừa mới tỉnh giấc, trả lời cụt ngủn: "Trình Quý Hằng.”

Chị hộ lý có mái tóc ngắn xoăn màu nâu đồng, dáng người lực lưỡng, vòng eo nảy nở, giọng nói sang sảng, "Trình Quý Hằng là ai?”

Chu Hàn Mai cười, giới thiệu: "Là bạn của Đào Đào nhà chúng tôi.”

Chị hộ lý trố mắt, ánh mắt lóe lên tia tò mò, "Bạn trai hả?”

Chu Hàn Mai lắc đầu, "Không phải, là bạn bình thường.”

Chị hộ lý “ồ, ồ, ồ" ba tiếng liên tiếp, tiếng sau cao hơn trước, ngay sau đó lại trầm giọng: "Haiz, tôi còn tưởng rằng Đào Đào không còn thích bác sĩ Tô nữa chứ.”

Trình Quý Hằng nghe hai người nói chuyện mà mặt không đổi sắc, cho đến khi nhắc tới ba chữ "Bác sĩ Tô" thì ánh mắt hắn xẹt qua tia khinh bỉ.

Chu Hàn Mai gượng cười, "Đào Đào và bác sĩ Tô của chúng ta cũng là bạn bè bình thường.”

Chị hộ lý hạ thấp giọng, trở nên quả quyết hơn, "Không thể nào, giữa hai người có gì đó không bình thường, ánh mắt họ nhìn nhau rất lạ.”

Chu Hàn Mai mím môi cười khổ, giọng nói lộ sự bất đắc dĩ và chua xót sâu sắc, "Cô đừng đoán lung tung, Đào Đào và bác sĩ Tô thật sự chỉ là bạn thôi.”

Tuy nói vậy, nhưng hai đứa nhỏ có thích nhau hay không, bà thật nhìn không ra sao?

Chỉ là bà nhìn thấy quá rõ ràng mà thôi.

Bà muốn đem Đào Đào giao cho Tô Yến, nhưng bà quá hiểu con người của mẹ Tô Yến. Người đàn bà ấy chướng mắt với Đào Đào. Tính cách Đào Đào lại quá mềm mỏng, nếu thật sự đi theo Tô Yến chỉ bị người trong nhà bọn họ ức hϊếp.

Cho nên Tô Yến tuyệt đối không phải là đối tượng tốt.

Nói trắng ra, vẫn là vì điều kiện gia đình bà không tốt, không xứng với Tô Yến.

Đúng lúc này, Trình Quý Hằng bỗng dưng mở miệng: "Đào Đào rất tốt." Ánh mắt hắn kiên quyết nhìn bà, giọng nói cứng rắn, câu sau lại có ý khinh miệt, "Tô Yến chỉ xứng làm bạn bè bình thường của cô ấy.”

Chu Hàn Mai sững sờ, kinh ngạc nhìn Trình Quý Hằng một lúc, rồi bỗng nhiên cười, gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, con nói không sai, Đào Đào chúng ta rất tốt." Bà lại nói đỡ một câu: "Bác sĩ Tô cũng rất tốt, nhưng hai đứa nó chỉ thích hợp làm bạn.”

Bà vừa dứt lời thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tô Yến trong chiếc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới. Vừa rồi còn đang nghị luận người ta, hiện tại chính chủ bỗng dưng xuất hiện, người trong phòng ai cũng có chút xấu hổ – ngoại trừ Trình Quý Hằng. Hắn còn hướng về Tô Yến mỉm cười. Nụ cười vô cùng chân thành, thoạt nhìn rất thân thiện, "Sớm vậy, bác sĩ Tô.”

Tô Yến không ngờ Trình Quý Hằng lại có mặt ở đây. Anh lộ vẻ không vui, "Sao cậu lại đến đây?”

Trình Quý Hằng: "Tôi đến chăm sóc bà nội.”

Hắn chỉ nói "chăm sóc bà nội," lại không nói là bà nội của ai, nghe giống như đây là bà nội của hắn vậy. Câu này hắn nói ra rất tự nhiên, giống như hắn và Đào Đào vốn là người một nhà.

Cuối cùng, hắn còn cười ha hả nói với Chu Hàn Mai: "Đúng không bà nội?”

Chu Hàn Mai gật đầu, giải thích với Tô Yến: "Đúng vậy, cậu ấy tới chăm sóc cho bà, không phải người ngoài.”

Trình Quý Hằng nhìn Tô Yến, vẻ mặt ngây ngô vô tội nhưng ánh mắt lại ẩn hiện sự ngông cuồng kiêu ngạo. Hắn lặp lại một lần nữa: "Tôi không phải người ngoài.”

‘Nhưng anh là người ngoài’ – Tô Yến từ trong ánh mắt hắn đọc được câu nói đó. Hai tay anh không tự chủ được nắm chặt lại, anh phải khống chế lắm mới không đấm thẳng vào mặt hắn.

Trình Quý Hằng hoàn toàn không cho anh cơ hội phản kích, "Sắp tới giờ kiểm tra phòng rồi à? Anh bận rộn như vậy, ở đây giao cho tôi.”

Câu này của hắn có thể nói là khá chu đáo.

Được Trình Quý Hằng nhắc nhở, Chu Hàn Mai mới nhớ đến chuyện buổi sáng kiểm tra phòng, vội nói: "Vô Bệnh à, con mau đi làm công việc của con đi, đừng lo cho bà.”

Tô Yến nhíu mày, cảm giác bất lực ngày càng lớn.

Anh thật sự đã trở thành người ngoài.

Trình Quý Hằng này mưu mô xảo quyệt, lại giỏi đóng kịch, rất dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của người khác. Hắn chỉ nói vài ba câu là đá anh văng ra khỏi cục diện.

Anh rất muốn chọc thủng mặt nạ của hắn, nhưng đôi tay đã bị hắn hoàn toàn trói chặt.

Hít sâu một hơi, Tô Yến miễn cưỡng nói với Chu Hàn Mai: "Kiểm tra phòng xong con lại đến thăm bà." Nói xong, anh quay người rời đi.

Thật ra anh vẫn còn thời gian, nhưng anh thật sự không muốn ở lại đây nhìn Trình Quý Hằng thêm một phút nào nữa. Mắt không thấy, lòng không phiền.

Sự ra đi của Tô Yến giống như một cơn lốc cuốn bay hết sự náo nhiệt trong phòng.

Chị hộ lý cuối cùng cũng bước xuống giường. Tuy rằng dậy muộn, nhưng chị tuyệt đối là một người có trách nhiệm với công việc. Việc đầu tiên nên làm chính là thay túi nướ© ŧıểυ cho ông cụ đang nằm liệt giường, sau đó nhanh chóng lau thân thể cho ông.

Làm xong việc chị mới đi rửa mặt, sau đó cầm bình thủy đi ra ngoài lấy nước.

Trong góc chỉ còn lại một chiếc bình thủy bằng thép, trên nắp có dán hình quả đào màu hồng. Trên bình còn có mấy chữ "0736 Chu Hàn Mai" viết bằng bút mực màu đen. Nét chữ gọn gàng thanh tú, nhìn là biết ai viết ngay.

Bà nội Đào Đào vừa ăn xong bữa sáng, Trình Quý Hằng muốn rót cho bà một ly nước, nhưng khi cầm bình thủy lên thì mới phát hiện bên trong trống không. Hắn nói với bà: "Con đi lấy chút nước." Sau đó xách bình rời khỏi phòng bệnh.

Phòng 0736 nằm ở phía đông của tầng 7, còn phòng nước thì ở phía tây.

Trình Quý Hằng cầm bình thủy đi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được phòng nước.

Phòng nước không lớn, bên trong chỉ có một chiếc máy lọc nước.

Lúc này không có nhiều người tới lấy nước nóng, xếp hàng trước Trình Quý Hằng chỉ có chị hộ lý khi nãy. Hắn đi vào thì chị vừa lấy nước xong, đang chuẩn bị về phòng.

Trước khi đi chị tốt bụng nhắc nhở Trình Quý Hằng: "Máy hết nước nóng rồi. Cậu chờ đèn báo nhé. Đèn chuyển sang màu xanh là lấy nước được rồi."

Bây giờ đèn vẫn còn đỏ. Trình Quý Hằng đành đứng đó chờ. Đèn còn chưa xanh thì Tô Yến đã bước vào phòng, tay anh cầm ly nước màu lam đậm.

Nhìn thấy Trình Quý Hằng, sắc mặt anh tối sầm, quay phắt người bỏ đi, thiếu chút nữa đυ.ng phải một cô gái đang đi vào.

Cô gái tuổi ngoài đôi mươi, môi đỏ tóc đen, dáng người cao cao, mặc áo sơ mi trắng và quần sọt màu sẫm trông thật gợi cảm.

Vừa nhìn thấy Tô Yến đôi mắt cô lập tức sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Sao anh lại ở đây? Em tìm anh hơn nửa ngày rồi.”

Tô Yến hơi nhíu mày, "Có việc gì sao?”

"Đương nhiên có, không có việc thì tìm anh làm gì." Cô gái mở ba lô, lấy ra hai vé xem phim, nhét vào túi áo blouse của Tô Yến, "Mời anh xem phim mới, tựa là ‘Cội nguồn’, chủ nhật này lúc 4 giờ chiều, rạp chiếu phim Vạn Đạt, không gặp không về.”

Giọng điệu cô nàng cương quyết, không cho Tô Yến cơ hội từ chối. Nói xong cô quay người đi mất.

Tô Yến vừa mệt mỏi vừa bất đắc dĩ, lấy hai tấm vé xem phim trong túi ra rồi thở dài.

Đèn LED từ đỏ chuyển sang xanh, Trình Quý Hằng đặt bình thủy dưới vòi nước, cười cười nói: "Là con gái viện trưởng à?”

Tô Yến xoay người nhìn hắn chằm chặp, mặt anh tái mét.

Trình Quý Hằng cười lạnh, nhìn Tô Yến với đôi mắt khinh thường, "Anh muốn vào đại học Y tế Đông Phụ, nhưng Đào Đào không giúp được gì. Suy cho cùng, anh vẫn chê gia cảnh cô ấy không tốt.”

Tô Yến nhìn thẳng vào mắt Trình Quý Hằng, gằn từng chữ: "Tôi chưa bao giờ chê bai cô ấy.”

Trình Quý Hằng: "Nhưng mẹ anh coi thường cô ấy, mà anh cũng không từ chối cành ô liu của con gái viện trưởng.”

Lời nói của hắn như một con dao, đâm thẳng vào tim Tô Yến.

Ánh mắt kiên định của Tô Yến lại một lần nữa xuất hiện vết nứt.

Trình Quý Hằng giống như một con quái vật biết nhìn thấu lòng người. Hắn mang hết những vết nứt trong lòng anh ra phơi bày một cách không thương tiếc.

Anh lại một lần nữa thể nghiệm được điểm đáng sợ nhất của Trình Quý Hằng.

Sự bình tĩnh và tự chủ của Tô Yến bị đánh tan, anh mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt. Trình Quý Hằng rất thưởng thức phản ứng của anh bây giờ. Hắn thích nhìn ý chí của đối phương sụp đổ.

Hắn còn thích tra tấn đối phương, cho nên rất hiếm khi dùng chiêu thức một đao đoạt mạng. Hắn muốn đem mũi đao từng tấc từng tấc khoét vào tim kẻ địch.

Hắn nào chịu buông tha cho Tô Yến nhanh như vậy, ngược lại thờ ơ nói: "Anh muốn dựa hơi của viện trưởng vào Đại học Y tế Đông Phụ, lại muốn tiếp tục hưởng thụ sự ái mộ của Đào Đào, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tô Yến, anh thật hèn hạ.”

Hơi thở của Tô Yến trở nên gấp gáp. Tâm lý vững vàng và tính tự chủ của một bác sĩ trong chốc lát sụp đổ không còn gì. Anh căm tức nhìn Trình Quý Hằng, nghiến răng hỏi: "Cậu có tư cách gì mà nói tôi hèn hạ?”

Trình Quý Hằng: "Tôi quả thật không phải là người tốt, điều này tôi thừa nhận. Còn anh thì sao? Anh có dám thừa nhận không?”

Tô Yến nhíu chặt mày, không biết nên trả lời như thế nào.

Trình Quý Hằng thay hắn trả lời: "Anh không dám. Tôi là kẻ xấu, anh là kẻ đạo đức giả. Đem ra so sánh, tôi có tư cách nói chuyện hơn anh nhiều." Đương nhiên hắn còn chưa nói hết.

Quả đào ngốc kia bị mù rồi nên mới đi thích anh ta. Nhưng hắn chắc chắn sẽ giúp cô chữa khỏi căn bệnh này.

Lấy nước nóng xong, hắn bình thản tắt vòi nước, đậy nắp bình, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên hình quả đào dán trên nắp.

Hắn hướng về Tô Yến gật đầu, cười khiêm tốn, "Tôi đi trước.”

Cửa sổ phòng nước không có rèm che, hắn đứng dưới ánh mặt trời, thân hình cao ráo, gương mặt tuấn tú, nước da sáng lạnh, áo thun trắng tinh không nhuốm chút bụi trần, thoạt nhìn trong sáng như thiên sứ hạ phàm.

Mới đây hắn còn là một con ác quỷ tàn khốc, trong nháy mắt lại biến thành thiên sứ thân thiện.

Tô Yến hoàn toàn bị bại dưới tay hắn. Anh chỉ biết nhìn đăm đăm về phía trước, lên tiếng cầu xin: "Cậu buông tha cho cô ấy, có được không?”

Trình Quý Hằng này mạnh bạo lại đáng sợ, Đào Đào vốn không phải là đối thủ của hắn.

Hắn sẽ nuốt chửng Đào Đào lúc nào không hay.

Tô Yến bây giờ không dám làm gì, chỉ có thể cầu xin hắn tha cho Đào Đào.

Ánh mắt Trình Quý Hằng lãnh đạm, không hề bị lung lay, "Anh thấy mình có tư cách nói ra những lời này sao?”

Quả đào này là của hắn. Chuyện giữa hai người họ, không cần kẻ khác khua tay múa chân.

Cuối cùng, hắn lạnh lùng cảnh cáo Tô Yến: "Sau này tránh xa cô ấy ra.”

Một vài phút sau, hắn trở lại phòng bệnh. Chị hộ lý đang xoa bóp cho ông cụ. Bà nội Đào Đào đã ngủ thϊếp đi.

Hắn rót cho bà một ly nước nóng và đặt nó lên tủ đầu giường. Sau đó hắn lấy điện thoại ra, đặt hai vé xem phim vào 2 giờ chiều chủ nhật.

Đến hơn 7 giờ tối, hắn rời bệnh viện đi đón quả đào ngốc tan tầm.