Chương 23: Đừng Sợ, Em Còn Có Tôi

Đêm qua bởi vì suy nghĩ quá nhiều, Đào Đào đã thức đến khi trời gần sáng. Sau đó cô ngủ rất sâu, và có một giấc mơ rất kỳ lạ.

Giấc mơ đầy ắp hình ảnh của Trình Quý Hằng.

Mơ thấy hắn cõng cô leo núi, mơ thấy hắn thổi thổi lên tay cô, mơ thấy hắn đóng vai trò hệ thống chơi với cô, còn mơ thấy hai người cùng nhau đứng trước cây Nguyệt lão, treo nút tóc lên cành cây...

Cô hoàn toàn chìm đắm trong giấc mơ đó, giống như con cá trầm mình trong dòng nước.

Tiếng chuông điện thoại di động thúc giục, kéo cô ra khỏi giấc mơ.

Giấc mơ bị gián đoạn, trong lòng cô có chút tiếc nuối. Tiếng chuông đánh vào ý thức của cô, nhưng không thể đánh vào mí mắt của cô. Mí mắt nặng trĩu như bị dán keo, làm thế nào cũng không mở ra được.

Cô vươn tay ra khỏi chăn, mò mẫm bên gối lấy điện thoại di động, cố mở mắt ra xem.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi, cô chợt tỉnh hẳn.

Là Trình Quý Hằng gọi tới.

Lúc đó cô bỗng nhiên xấu hổ, cũng hơi chột dạ. Cô vừa mơ thấy hắn. Trong giấc mơ, hai người còn rất thân mật.

Cảm giác giống như là cô đang lợi dụng hắn vậy.

Hai má cô bất giác nóng lên. Trước khi nghe điện thoại, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới ấn nút nghe. Cô cố giữ giọng bình thường, "Alô.”

Trình Quý Hằng cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh. Đôi mày hắn nhíu chặt lại, cho thấy trong lòng hắn rất lo lắng và bất an.

Bà nội là người thân duy nhất của cô, cho nên tin dữ này hắn không biết phải nói như thế nào.

Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật im lặng như tờ, không gian tràn ngập mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện. Hắn nắm chặt điện thoại di động, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Em tỉnh ngủ chưa?”

Hắn không trực tiếp nói bà nội cô đang ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu, bởi vì hắn biết nói vậy sẽ khiến cho cô ngã quỵ ngay lập tức. Hơn nữa bây giờ cô còn ở nhà một mình, hắn không muốn để cho cô sợ hãi mà không có ai bên cạnh. Cho nên giọng nói của hắn rất tự nhiên, không để lộ chút khẩn trương nào.

Đào Đào trả lời: "Ừm, vừa mới thức dậy thôi.”

Trình Quý Hằng nắm chặt nắm tay, giọng vẫn bình thản, "Dậy rồi thì đến bệnh viện đi, bà nội đang cần em. Nhanh lên nhé.”

Đào Đào nhẹ giọng trả lời: "Được, bây giờ tôi đi ngay..." Nói được nửa chừng, cô chợt nhận ra có gì đó không ổn. Trình Quý Hằng chưa bao giờ hối thúc cô đến bệnh viện, một lần cũng không có. Trái tim cô đột nhiên muốn nhảy ra ngoài. Cô ngồi bật dậy, giọng nói trở nên cao vυ"t, vừa hoảng sợ vừa lo lắng hỏi: "Bà nội có chuyện gì sao?”

Không khí trong hành lang dường như đọng lại, hơi thở Trình Quý Hằng đông cứng. Hắn khựng lại một chút, rồi cố gắng trả lời: "Bà nội có chút không thoải mái, cũng không phải chuyện gì lớn. Bác sĩ Tô đang kiểm tra cho bà.”

Đào Đào tự nhiên cảm thấy khó thở. Cô có dự cảm Trình Quý Hằng đang nói dối.

Tình huống của bà nội nhất định rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức hắn không dám giấu cô, nếu không hắn đã không gọi điện cho cô, cũng không hối thúc cô đến gặp bà nội.

Giống như trên đầu đang treo một con dao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cô rất sợ hãi. Trong lòng cô mờ mịt không yên, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: "Tôi... tôi đến bệnh viện ngay lập tức.”

"Ừm." Trình Quý Hằng lo lắng dặn dò: "Trên đường cẩn thận một chút!”

Con đường cạnh nhà cô rất khó đón taxi, còn đi xe buýt thì quá chậm, vì vậy cô chỉ có thể đạp xe đến bệnh viện. Điều hắn lo lắng nhất chính là trên đường đến bệnh viện sẽ xảy ra chuyện, cho nên hắn không nói hết sự thật cho cô biết.

Thật ra hắn rất muốn về nhà đón cô, nhưng hắn phải chờ bên ngoài phòng phẫu thuật để kịp thời ứng phó với tình huống bất ngờ.

Đào Đào không màng đến gì khác nữa. Cô cúp điện thoại, vội vã thay quần áo, không kịp rửa mặt đã chạy ra khỏi nhà.

Cô thật sự rất sợ. Sợ đến mức không thể thở được. Từ khi bà nội nằm viện tới giờ mỗi ngày cô đều lo sợ bà nội sẽ bỏ lại cô, có điều cô vẫn luôn đè nén nỗi sợ này mà thôi.

Vào giờ phút này, nỗi lo sợ tích tụ trong lòng bấy lâu nay chợt nổ tung.

Từ khi ba mẹ qua đời, bà nội đã trở thành chỗ dựa cuối cùng của cô, là người thân duy nhất của cô trên đời này. Cô không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu bà nội cũng bỏ cô mà đi.

Cô không muốn, và cũng rất sợ trở thành đứa trẻ mồ côi. Cô không muốn sống một mình trên thế gian này. Cô muốn ba mẹ, muốn bà nội.

Còn chưa ra khỏi nhà Đào Đào đã khóc sướt mướt. Cô cố hết sức áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, tránh cho mình khỏi ngã quỵ.

Buổi sáng trên đường xe cộ nối dài. Suốt đường đến bệnh viện, cô hoàn toàn quên mất lời dặn của Trình Quý Hằng, đạp xe rất nhanh, còn nhiều lần vượt đèn đỏ, có lần thiếu chút nữa là bị một chiếc xe hơi đυ.ng phải. May là chiếc xe đó kịp thời đạp phanh, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi đến bệnh viện, cô vội vã dắt xe vào khu vực để xe đạp rồi chạy đến khoa nội trú.

Trước cửa thang máy vẫn còn rất đông người, nên Đào Đào đi cầu thang. Cô một bước đi hai bậc, không cho mình một chút thời gian nào để thở.

Lúc lên tới tầng 7, gương mặt cô trắng bệch, thở không ra hơi, cổ họng cũng nổi lên mùi máu tanh, trong l*иg ngực nghẹn đến mức muốn nổ tung.

Nhưng bà nội lại không ở trong phòng bệnh. Trình Quý Hằng cũng không có ở đây.

Chị hộ lý đang mát xa cho ông cụ bị liệt giường. Nghe tiếng bước chân, chị quay đầu nhìn thấy Đào Đào, vỗ đùi mình một cái, "Ái chà, sao lại đến đây?”

Đào Đào hốt hoảng, "Bà em đâu rồi?”

Chị hộ lý vội nói: "Đang cấp cứu, phòng phẫu thuật ở tầng 10, mau đi đi!”

Hai chữ "cấp cứu" như lưỡi dao nhọn, đâm thẳng vào tim Đào Đào. Cô tối sầm mặt, xoay người bỏ chạy.

Đào Đào đến phòng giải phẫu vừa đúng lúc Trình Quý Hằng đang định gọi điện cho cô. Nhìn thấy cô hắn không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ cô lại tới nhanh như vậy.

Đào Đào chạy bổ về phía Trình Quý Hằng, kinh hãi nhìn hắn, thở hồng hộc hỏi: "Bà nội... bà nội đâu?”

Nhìn gương mặt tái nhợt và ánh mắt đầy lo sợ của cô, Trình Quý Hằng chợt cảm thấy đau, giống như có một mũi kim xuyên vào tim hắn.

Đau lòng vì một người, cảm giác này hắn đã quên đi từ lâu.

Lần này hắn không giấu cô nữa, "Còn đang cấp cứu." Để cho cô yên tâm, hắn lại nói thêm: "Bác sĩ Tô là người phụ trách phẫu thuật. Người em tin tưởng nhất không phải là bác sĩ Tô sao? Anh ta là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, vì vậy bà nội chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Có nằm mơ hắn cũng không thể tưởng tượng mình nói ra những lời này. Vì muốn cho quả đào ngốc yên lòng, hắn phải ngậm đắng nuốt cay, đem Tô Yến tâng bốc đến tận mây xanh.

Nhưng đối với Đào Đào mà nói, những lời này chẳng khác gì nước đổ lá khoai. Cô tin Tô Yến, nhưng càng sợ mất đi bà nội.

Trong lòng cô như có đập nước bị vỡ, cảm giác sợ hãi tuôn trào như thác lũ, nhấn chìm cô mất rồi. Trước mắt cô chỉ có mờ mịt, cô thật sự sụp đổ, khóc đến đau lòng.

Giờ phút này, Trình Quý Hằng dường như chứng kiến lớp vỏ cứng rắn của cô vỡ vụn, để lộ sự yếu ớt mỏng manh bên trong. Mất đi áo giáp, cô biến thành một cô bé dễ bị tổn thương.

Trái tim hắn co thắt lại, đó là cảm giác mà hắn chưa từng trải qua kể từ ngày mẹ hắn qua đời. Hắn luôn cho rằng trái tim mình đã chai cứng từ lâu, không còn cảm động với bất cứ ai. Nhưng quả đào ngốc vẫn luôn là ngoại lệ.

Dường như có một bàn tay nào đó âm thầm bóc hết lớp vẩy chung quanh trái tim chai cứng của hắn. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì trái tim đã bắt đầu có cảm giác, còn biết đau nữa.

Trong lòng hắn đột nhiên có một cái gì đó thôi thúc, muốn bảo vệ cô cả đời.

Đây là một điềm xấu. Hắn cố gạt bỏ ý nghĩ đó đi, nhưng vô ích thôi. Lý trí không khống chế đuợc hành động. Hắn còn chưa ý thức được mình đang làm gì thì hai tay đã dang ra, mang cô ôm chặt vào l*иg ngực.

Hắn muốn làm áo giáp của cô, che mưa che nắng cho cô suốt đời.

Trong vòng tay của hắn, cô không cần phải mạnh mẽ và dũng cảm, có thể mãi mãi là một cô bé ngây thơ ngốc nghếch.

"Đừng sợ, còn có tôi." Một tay hắn ôm eo cô, một tay phủ lên gáy cô, áp má cô kề sát vào ngực mình. Hắn cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt vừa dịu dàng lại kiên quyết, trân trọng hứa với cô: "Tôi sẽ mãi mãi ở bên em, đời này cũng sẽ không rời xa em.”

Hắn không biết mình đang nói gì, nhưng một khi đã nói ra rồi thì không thể lấy lại được nữa.

Còn cô thì giống như đang trên một con thuyền phiêu bạt giữa biển cả mênh mông. Bỗng dưng mây đen ùn ùn kéo đến, mặt biển sôi sục mãnh liệt, sóng lớn ngất trời. Người ngồi trên thuyền nhỏ sợ nhất chính là bị sóng dữ đánh chìm bất cứ lúc nào, mang cô chôn thân dưới biển sâu, làm mồi cho cá. Điều cô mong đợi nhất là có ai đó cứu cô, cứu cô khỏi sự cô đơn và khủng hoảng, đừng để cô bị sóng biển nuốt chửng.

Trừ khi nào không còn ràng buộc, chẳng có ai chấp nhận cái chết hay cuộc sống cô độc cả.

Trước mắt Đào Đào, Trình Quý Hằng là người đã cứu cô. Vòng tay của hắn rất an toàn, không có sóng gió, cũng không có sự cô độc và sợ hãi, vào lúc này mang lại cho cô cảm giác ổn định và bình yên.

Hắn nói sẽ ở bên cô suốt đời.

Cô không tự chủ được ôm chặt eo hắn, trốn vào trong l*иg ngực hắn.

Nếu như có thể trốn cả đời thì hay biết mấy, như vậy cô cũng không cần đối mặt với hiện thực.

Nếu có thể khiến cho thời gian dừng lại thì tốt rồi, như vậy cô vĩnh viễn sẽ không nhận được kết quả phẫu thuật. Mặc dù cô mong chờ kết quả tốt, nhưng càng sợ tin dữ hơn.

Cô lại nhớ đến khoảnh khắc nhận được tin ba mẹ qua đời. Khi đó cô hoảng sợ cỡ nào, giống như bị ấn dưới cái máy chém, chưa kịp phản ứng thì sợi dây thừng treo đao đã rơi xuống. Lưỡi đao sắc bén cắm phập vào cổ cô, đau đớn truyền khắp toàn thân, làm cho cô say xẩm mặt mày, mất hết ý thức.

Bà nội đã truyền cho cô sự can đảm, cũng cho cô một chỗ nương tựa.

Lúc ấy bà nội cũng đau khổ không kém gì cô, nhưng bà lại nén bi thương, ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ nói: "Đừng sợ, con còn có bà nội, bà nội không bỏ con đâu. Bà sẽ luôn ở bên con, nhìn con lớn lên, nhìn con sau này lập gia đình.”

Nhưng cô vừa trưởng thành, còn chưa lập gia đình thì bà nội lại ngã bệnh.

Trước khi học tiểu học, tối nào cô cũng ngủ chung với bà nội. Buổi tối cô thường gặp ác mộng, khi tỉnh dậy là sợ hãi khóc ầm lên. Bà nội đã ôm thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thì thầm an ủi cô.

Bà nội tin thần bái phật, trên người luôn có một mùi nhang nhàn nhạt. Mùi hương đó làm cho cô thấy thoải mái, và cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi ba mẹ qua đời, để nuôi cô ăn học, bà nội đã đến nhà máy sản xuất đồ chơi làm việc của một công nhân thấp hèn. Bà đóng gói đồ chơi, mức lương chỉ có bảy nhân dân tệ một giờ. Làm việc từ sáng đến tối, một ngày cũng kiếm được vài chục tệ.

Bà cũng nhận những công việc như dọn dẹp, nhặt rác và bán ve chai trên đường phố, còn thức đêm khâu đệm giày, buổi tối bày bán ở vỉa hè.

Người bà giống như làm bằng sắt, gánh chịu tất cả khổ cực trên đời để nuôi cô khôn lớn.

Cô còn nhớ rõ ngày mình nhận được thư báo nhập học của Đại học Đông Phụ. Bà nội xúc động đến mức cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, bà liền đi chùa bái tạ thần phật.

Trong khoảng thời gian cô chuẩn bị thi vào đại học, bà nội ngày nào cũng đến chùa Vân Trung thắp hương.

Nửa đời trước, bà dành những năm tháng tốt đẹp nhất cho con cái của mình. Nửa đời sau, thay vì được nghỉ ngơi, bà lại phải lo cho cháu gái.

Điều Đào Đào sợ nhất chính là đời này không có cách nào báo đáp công ân dưỡng dục của bà nội.

Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật vừa dài vừa im ắng. Đèn sợi đốt trên trần nhà tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Không gian tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

Không biết là vì sợ hay vì lạnh mà cả người Đào Đào run lên. Cô mặc áo ngắn tay, trên cánh tay trắng nõn đã nổi lên lớp da gà. Cô ôm chặt lấy Trình Quý Hằng, tham lam tìm kiếm hơi ấm trên cơ thể hắn.

Trình Quý Hằng cũng ôm cô, giọng hắn vừa ôn tồn vừa kiên nhẫn, không ngừng xoa dịu cảm xúc của cô.

Hắn không ngờ mình lại có thể dịu dàng đến như vậy.

Như trải qua một thế kỷ dài, đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Không khí trong hành lang chợt đọng lại, Đào Đào lại cảm thấy khó thở.

Cô cứng ngắc rời khỏi vòng tay Trình Quý Hằng, sững người nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Cánh cửa màu xanh nhạt từ từ mở, Tô Yến bước ra từ trong phòng giải phẫu. Ánh sáng trắng lạnh trên trần nhà soi xuống gương mặt anh, phản chiếu vẻ mệt mỏi khó có thể che dấu. Còn có nỗi buồn.

Anh đã trải qua vô số ca phẫu thuật, mỗi một ca phẫu thuật là một lần chiến đấu với tử thần. Lúc ban đầu anh rất hăng hái. Nếu thắng thì anh vui vẻ tự hào, còn nếu thua thì anh buồn rầu và mất tự tin. Qua một thời gian dài, lòng anh đã tê dại rồi. Anh vẫn cố hết sức mình chiến đấu, nhưng không còn coi nặng chuyện thắng hay thua nữa.

Bây giờ nếu thắng, anh sẽ chúc mừng bệnh nhân vượt qua cửa ải này, còn thua thì anh sẽ an ủi gia đình. Anh không để chuyện thắng thua này định đoạt giá trị của bản thân nữa.

Nhưng lần này thì khác.

Anh rất buồn. Cho dù anh dốc hết toàn lực cũng không thể cứu được bà nội.

Anh cảm thấy mình rất vô dụng, không làm được gì cho cô, thậm chí không thể cứu người thân duy nhất của cô. Anh cũng không biết mình nên mở miệng như thế nào nữa.

Thông báo và phân tích kết quả phẫu thuật là trách nhiệm nghề nghiệp của anh. Anh có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ phản ứng nào của gia đình bệnh nhân.

Chỉ có lần này, anh làm không được.

Anh quen biết cô từ nhỏ, biết rõ trong lòng cô thương bà nội đến nhường nào. Nhiều lần anh muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng, anh khàn giọng nói với cô: "Xin lỗi.”

Một tiếng xin lỗi ngắn gọn, nhưng chứa đựng quá nhiều cảm xúc.

Đào Đào như hóa đá, trái tim trong nháy mắt rơi xuống vực thẳm.

Cô nhớ đến tối hôm qua khi rời khỏi bệnh viện, bà nội nhẹ giọng nói với cô một câu: "Đào Tử, tạm biệt." Bà ngừng một chút, sau đó nói thêm một câu: "Hãy chăm sóc bản thân thật tốt." Còn nói với Trình Quý Hằng: "Con thay bà chăm sóc cho nó nhé.”

Lúc đó cô không nghĩ nhiều, cũng trả lời như mọi khi, còn vẫy tay với bà, "Bà nội yên tâm đi, con biết tự lo cho mình." Cô còn nói: “Mai con đến thăm bà.”

Bà nội không nói gì, chỉ mỉm cười. Nụ cười rất hiền lành, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa bi thương không xóa được.

Có lẽ lúc đó bà nội đã có linh cảm là sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Gốc cây cổ thụ luôn che mưa che gió cho cô đã đổ xuống.

Trước mắt cô tối sầm lại, thế giới của cô như bị đảo ngược. Một làn sóng lớn ập đến làm lật thuyền của cô. Nước biển lạnh giá cuốn lấy cô từ đầu đến chân, tràn ngập vào mũi cô, làm cho cô không thở được, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.

Khi cô sắp chết đuối trong sóng biển cuồn cuộn, Trình Quý Hằng bỗng nhiên nâng hai má cô lên.

"Nhìn tôi này." Giọng hắn cứng rắn như ra lệnh, ánh mắt đen láy sâu thẳm, buộc cô phải nghe lời, "Nhìn tôi!”

Từng chữ của hắn rất rõ rệt, rất có sức xoáy vào lòng người.

Giống như bị tiêm một phát vào tay, ánh mắt đờ đẫn của Đào Đào dần dần tỉnh táo lại.

Trình Quý Hằng nhìn sâu vào mắt cô: "Đừng sợ, em còn có tôi. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi vẫn luôn ở bên em, suốt đời này sẽ không rời xa em.”

Trước mắt Đào Đào lại trở nên mơ hồ. Cô một lần nữa vùi mặt vào l*иg ngực hắn, khóc nức nở.