Chương 26: Chặt Đứt Tơ Tình

Sau khi cúp điện thoại, Trình Quý Hằng vẫn bồn chồn không yên, trong lòng hỗn loạn giống như vừa trải qua một cơn giông bão.

Hắn không hiểu tại sao mình lại vì quả đào ngốc mà sợ Bách Lệ Thanh?

Hắn chỉ coi cô là trò chơi trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi. Cho dù Bách Lệ Thanh phát hiện ra cô thì sao chứ? Bất quá là mất đi một thú vui, trên cơ bản không thể uy hϊếp được hắn.

Nhưng sự thật lại không phải vậy. Hắn sợ đến toát mồ hôi.

Cô gái ngốc này vốn không phải là đối thủ của Bách Lệ Thanh. Hắn quá rõ thủ đoạn của Bách Lệ Thanh. Nếu Đào Đào rơi vào tay bà ta, nhất định sẽ bị hành hạ đủ kiểu, tra tấn dã man.

Hắn tuyệt đối không để cho Bách Lệ Thanh biết sự tồn tại của Đào Đào, có liều chết cũng phải giấu cô đi.

Ngay sau đó, hắn lại nghĩ đến lời khuyên của Quý Sơ Bạch, "Cậu đừng đối tốt với cô ấy nữa.”

Hắn vẫn không kiềm chế được mình mà chăm sóc cho cô, nhất là sau khi bà nội cô qua đời.

Chỉ cần nghĩ đến quả đào ngốc không có người thân, sống trên đời cô đơn không nơi nương tựa, hắn đau lòng không chịu nổi. Hắn tình nguyện làm chỗ dựa của cô, bảo vệ cô, không để cho cô chịu bất cứ thương tổn nào nữa.

Hắn chưa bao giờ vì ai mà đau lòng như vậy. Cô là ngoại lệ duy nhất.

Có thể nói, sau khi gặp cô bất cứ chuyện hoang đường gì hắn cũng làm.

Hắn thậm chí đã nhầm lẫn Vân Sơn với Đông Phụ, không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là trò chơi.

Sau khi được Quý Sơ Bạch nhắc nhở, hắn dần dần tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng hiểu mình nên dừng lại ngay lập tức, đem hiện thực tách ra khỏi trò chơi này.

Hắn không nên quan tâm đến một trò vui như quả đào ngốc. Vạch rõ ranh giới với cô, đối với cả hai người họ đều là chuyện tốt.

Việc đầu tiên nên dừng, chính là bữa ăn hắn đang chuẩn bị cho cô.

Trình Quý Hằng lập tức thu dọn đống nguyên liệu trên bàn. Hắn tìm một cái túi lớn và nhét hết những thứ ấy vào. Hắn đang định bỏ hết vào thùng rác thì điện thoại di động lại reo lên.

Màn hình sáng lên, cùng lúc bật tin nhắn WeChat.

Quả đào ngốc:【Trưa nay anh làm món gì? Tôi hơi đói.】Kèm theo tin nhắn là hình ảnh thỏ con với biểu cảm ‘chờ mong.’

Bây giờ là 9:45, cô vừa xong tiết học đầu tiên.

Vừa đọc được tin nhắn, Trình Quý Hằng khựng lại. Hắn hơi chần chừ, chân mày nhíu lại, vẻ mặt lộ rõ sự băn khoăn và bối rối.

Nếu hắn không nấu cơm, cô nàng ngốc này chắc sẽ thất vọng lắm.

Trong lòng hắn bắt đầu đấu tranh dữ dội. Là một cuộc đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc.

Hắn không muốn làm cho cô thất vọng. Một lúc sau, lý trí đầu hàng. Hắn xách cái túi trở lại bàn, đồng thời tự an ủi: Một bữa cơm thôi, có là gì đâu, dù sao cũng không có lần thứ hai, coi như làm cho cô vui đi.

Sau bữa ăn này, hắn nhất định sẽ giữ khoảng cách với cô.

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Hắn thở dài rồi lấy hết nguyên liệu trong túi ra. Thịt đùi gà, khoai tây, nấm hương, ớt xanh cùng một ít gia vị. Hắn sẽ làm món "gà hoàng muộn" cho cô.

Thật ra hắn không biết nấu ăn. Những nguyên liệu này đều là dựa theo công thức gà hoàng muộn hắn tìm được trên mạng.

Rửa xong mọi thứ, hắn bắt đầu làm theo từng bước trong công thức. Bước đầu tiên là thái rau., cắt khoai tây thành những miếng nhỏ vuông vắn.

Trong thời gian qua, hắn thường đứng bên cạnh Đào Đào nhìn cô làm bếp. Cho dù là rau hay thịt cô đều xử lý gọn gàng trong vài nhát dao, muốn cắt sợi thì ra sợi, muốn cắt lát thì có lát, thoạt nhìn rất đơn giản, cho nên hắn nghĩ cắt rau củ là việc dễ dàng. Không phải cắt là cắt thôi sao? Hình như không cần phải có kỹ thuật.

Nhưng tới khi tự làm hắn mới biết quan sát không bằng thực tập. Củ khoai tây và con dao trong tay hắn dường như có ý thức riêng, chúng hoàn toàn không nghe hắn sai khiến.

Sống 23 năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy đôi tay của mình vụng về như vậy.

Vất vả lắm mới cắt xong khoai tây, kế tiếp là thái nấm hương. Theo công thức, hắn cần phải thái thành những lát mỏng.

Nấm hương mềm hơn khoai tây nhiều, cũng không tròn lẳng như củ khoai, có thể cố định trên thớt để dễ dàng thái mỏng. Nhưng sự thật không dễ như hắn tưởng.

Nấm hương quá mềm và dẻo dai. Lúc dùng dao phải khéo léo, không thể dùng sức quá mạnh, bằng không sẽ khó thái. Hơn nữa phải hết sức cẩn thận, thu ngón tay lại, khớp tay chống lên lưng dao để tránh cắt đứt tay. Việc này đòi hỏi kinh nghiệm và kỹ năng.

Trình Quý Hằng hoàn toàn không có kinh nghiệm nấu ăn. Nhát dao thứ nhất xẻ nấm hương ra làm hai, nhát thứ hai cắt trúng tay mình. Lưỡi dao nghiêng nghiêng, cắt sâu vào ngón giữa của hắn, trong nháy mắt máu tứa ra nhuộm đỏ nấm hương và thớt.

Thật ra hắn cũng không màng đến vết thương nhỏ này. Hắn chỉ thấy phiền vì phải rửa lại thớt và dao.

Thở dài, hắn buông con dao xuống, mở vòi nước rửa sạch tay, rồi vào phòng khách tìm băng cá nhân dán lên vết thương, tránh máu chảy ra lại thấm vào thức ăn.

Sau khi trở lại nhà bếp, hắn mang miếng nấm đẫm máu kia ném đi, rửa sạch dao và thớt, rồi tiếp tục hành trình nấu nướng. Lần này hắn rút kinh nghiệm, chậm rãi khống chế khía cạnh và lực của con dao.

Năm cây nấm hương nhỏ, hắn thái hơn nửa tiếng.

Thái xong nấm rồi mới tới ớt xanh. Lúc rửa ớt hắn không đọc kỹ ghi chú "bỏ hạt ớt xanh" trong công thức. Mãi cho đến khi cắt ớt hắn mới để ý.

Đây là công thức dành cho những người mới học nấu ăn, cho nên phía trên có chỉ cách tách bỏ hạt: ấn cuống ớt xanh vào bên trong một chút, sau đó nhổ ra, mang theo cả hạt ớt đang bám vào cuống.

Trình Quý Hằng thử một chút mới biết mình không khéo léo như vậy, cho nên đành phải bóc bằng tay.

Bóc bằng tay cũng không sao, chỉ là hơi tốn công một chút. Có vài hạt ớt nhỏ lọt vào kẽ băng cá nhân của hắn. Vết thương vốn không đau lắm bây giờ bị dính hạt ớt cay, con mẹ nó thật là đau rát.

Lại nói loại ớt này sao lại cay vậy, làm cho hắn đỏ cả mắt.

Xử lý xong trái ớt, màn cắt rau cuối cùng đã kết thúc. Bấy giờ Trình Quý Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.

Kế tiếp là bật lò. May mà hắn quan sát Đào Đào làm bếp, nên biết trước phải mở van ga, nếu không sẽ không có lửa.

Trước tiên chiên khoai tây, sau đó xào thịt gà. Đùi gà khi mua đã được cắt sẵn, trước khi thái rau hắn cũng đã ướp theo phương pháp trong công thức, đến khi làm cũng không khác biệt lắm. Hắn theo thứ tự thêm hành, gừng, tỏi, và các loại gia vị khác.

Thật ra ... Trình Quý Hằng vốn không phân biệt được lọ nào chứa gia vị gì, may là trên mỗi cái lọ đều có dán nhãn. Hắn trộn mọi thứ trong một cái bát nhỏ, rồi đổ hết vào nồi. Các bước tiếp theo đơn giản hơn nhiều. Bước cuối cùng là vặn lửa nhỏ xuống và hầm.

Trong thời gian chờ đợi, Trình Quý Hằng vo gạo và thổi cơm. Nấu cơm là dễ nhất, hắn chỉ cần cho gạo và nước vào nồi theo tỷ lệ trong công thức, sau đó nhấn nút. Những việc còn lại giao hết cho nồi cơm điện là được.

Khoảng hai mươi phút sau, nồi gà hầm tỏa ra một mùi thơm lừng hấp dẫn. Qua nắp nồi bằng thủy tinh, Trình Quý Hằng thấy đùi gà rất giống ảnh trong công thức, càng nhìn càng tự hào. Hắn không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một cái và gửi hình cho Đào Đào:【 Tôi có giỏi không? 】

Gửi xong tin nhắn, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Thời gian gửi tin nhắn là 10:30. Chờ mười 15 phút nữa, sau khi tiết học thứ hai của cô kết thúc, hắn mới nhận được hồi âm.

Quả đào ngốc:【Giỏi quá đi!】Phía sau còn kèm theo hình thỏ con đáng yêu với biểu cảm ‘Tuyệt vời!’

Trong giây phút ấy, Trình Quý Hằng cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn. Hắn mỉm cười, thấy nỗ lực vừa rồi của mình hoàn toàn xứng đáng. Khóe mắt và chân mày hắn lộ vẻ kiêu ngạo đắc ý, giống y như đứa trẻ được khen sau khi thi được một trăm điểm.

Nhưng hắn vẫn chưa đắc ý đến nỗi quên mình. Sau 40 phút, dựa theo công thức nấu ăn, hắn vặn lửa lớn cho nước cốt đặc lại, cho ớt xanh vào nồi, đun thêm vài phút nữa là xong.

Vừa mở nắp thì trong nồi bốc lên một mùi thơm nức mũi. Thịt gà hầm vàng ươm trông đặc biệt đẹp mắt. Mặc kệ có ngon hay không, màu sắc và mùi thơm đạt tiêu chuẩn là được rồi.

Trình Quý Hằng cầm đũa gắp một miếng gà nếm thử, trong lòng chỉ có một ý nghĩ - con mẹ nó thật là ngon, ông đây tài thật!

Hắn thấy mình thật có năng khiếu nấu ăn.

Lúc này cơm cũng đã chín. Trình Quý Hằng liếc đồng hồ. Còn nửa tiếng nữa là giờ nghỉ trưa của quả đào ngốc. Hắn vội vàng cho cơm và thức ăn vào hộp giữ ấm đã chuẩn bị sẵn, rồi nhanh chóng ra khỏi cửa.

Khi hắn đến thì Đào Đào còn đang dạy học, vì vậy hắn đứng ngoài hành lang bên cạnh lớp học chờ cô.

Trường học tư vấn này quy mô không nhỏ, chiếm trọn một tầng lầu của tòa nhà văn phòng. Mỗi lớp học được bố trí không khác gì lớp học trong trường phổ cập. Bức tường bên hành lang còn có cửa sổ kính, rất sáng sủa và tạo bầu không khí thích hợp cho việc học hành.

Trình Quý Hằng đợi khoảng chừng 10 phút thì chuông tan học trong hành lang reo lên. Tầng lầu đang yên tịnh trong chớp mắt trở nên ồn ào náo nhiệt. Vài phút sau, cửa các lớp học bật mở, đám học sinh đeo cặp sách lục tục ra ngoài.

Trình Quý Hằng đứng ngoài cửa lớp học của Đào Đào. Đầu tiên ra khỏi lớp là hai nữ sinh nhỏ. Hai cô bé này nhìn thấy hắn liền dừng lại, rồi quay về phía Đào Đào đang đứng sau bục giảng, gọi to: "Cô giáo Đào ơi, bạn trai cô tới rồi!”

Một cô bé tinh mắt hơn, nói thêm: "Đến đưa cơm cho cô!”

Hai cô bé này là đôi bạn thân, lúc trước học tiết 6 giờ chiều. Sau kỳ nghỉ hè, một cô đã chuyển qua lớp học buổi sáng. Cô bé kia vì muốn học cùng bạn nên cũng chuyển theo.

Trình Quý Hằng tối nào cũng tới đón Đào Đào tan tầm, cho nên hai cô bé này biết mặt hắn. Hai cô đã sớm nhận định người anh trai này là người yêu của cô giáo Đào. Chỉ có người đẹp như vậy mới xứng với cô giáo của các cô.

Các bạn học trong lớp học buổi sáng chưa bao giờ nghe nói cô giáo Đào có bạn trai. Bây giờ bị hai cô bé này phát sóng, cả lớp sôi nổi hẳn lên. Nhiều học sinh ùa nhau chen trước cửa sổ và cửa ra vào, tò mò đánh giá Trình Quý Hằng.

Trình Quý Hằng không hề tránh né, mặc kệ cho bọn họ bàn tán. Ánh mắt hắn lướt qua đỉnh đầu đám học sinh, dõi về phía Đào Đào đang đứng trên bục giảng.

Đào Đào không ngờ mình lại rơi vào tình huống này. Cô xấu hổ không dám nhìn Trình Quý Hằng, cúi đầu giả vờ thu dọn đồ đạc. Trông cô có vẻ thản nhiên, nhưng gương mặt đỏ tận mang tai đã tố cáo cô.

Sau khi thỏa mãn sự tò mò, đám học sinh lần lượt ra về. Trình Quý Hằng chờ cho đến khi học sinh cuối cùng ra khỏi lớp mới đi vào.

Đào Đào cứ giả vờ không thấy hắn. Rõ ràng chỉ có hai quyển giáo án và hai xấp bài thi, vậy mà cô thu dọn mãi vẫn chưa xong.

Trình Quý Hằng đi tới bên cạnh cô, dịu giọng nói: "Ăn cơm đi.”

Đào Đào vẫn đỏ mặt cúi đầu, lí nhí nói: "Được.”

Bộ dáng thẹn thùng của cô, thoạt nhìn vừa ngọt vừa mềm mại, thật làm cho người ta muốn cắn một miếng. Trình Quý Hằng nhịn không được muốn trêu cô. Hắn biết mà còn cố ý hỏi: "Em xấu hổ sao?”

Mặt Đào Đào càng nóng, có chết cũng không thừa nhận: "Tôi không có!”

Rõ ràng là có.

Trình Quý Hằng giả vờ an ủi, "Em đừng nghĩ nhiều, hai chúng ta đã sớm định là vợ chồng rồi. Chút chuyện nhỏ này đâu cần phải xấu hổ.”

Đào Đào vừa thẹn vừa giận: "Anh đừng có nói bậy!”

Trình Quý Hằng nhướng mày, "Em lại muốn trốn nợ à? Cơ thể của tôi đã bị em sờ không sót môt chỗ nào. Bây giờ em còn muốn bỏ rơi tôi?”

Mặt Đào Đào đỏ như gấc, nhưng cô sự thật không thể cãi. Vì vậy cô nói lảng sang chuyện khác: "Tôi đói bụng rồi, ăn cơm đi.”

Trình Quý Hằng không trêu cô nữa, "Ăn ở đâu?”

"Ở đây cũng được." Lớp học này chính là văn phòng của Đào Đào. Cô dạy học, phê bài, soạn bài tập, ăn cơm, nghỉ ngơi đều là ở đây.

Cô đi tới dãy bàn cuối, mở cửa sổ cho thoáng, sau đó xoay chiếc ghế ngược lại, vỗ vỗ cái bàn sát cửa sổ, nói với Trình Quý Hằng: "Chúng ta ngồi đây ăn.”

Trình Quý Hằng đặt túi xách lên bàn, lấy ra hộp giữ ấm và bát đũa.

Lúc này Đào Đào mới thấy ngón giữa tay trái của hắn được băng lại, bên ngoài lớp băng còn dính máu.

Nhìn là biết vết thương không nhỏ.

Lúc ấy, dường như tay cô cũng đau theo. "Anh cắt trúng tay à?”

"Không sao." Trình Quý Hằng thật sự không màng đến vết thương này.

Đào Đào không tin, "Đã chảy máu như vậy rồi mà còn nói không sao?”

Trình Quý Hằng cúi đầu nhìn, chợt nhớ là mình chưa thay băng trước khi rời khỏi nhà.

Trong túi Đào Đào còn có băng dự bị. Cô lập tức đi về phía bục giảng, mở túi xách lấy băng, rồi ra lệnh cho Trình Quý Hằng: "Đưa tay cho tôi.”

Trình Quý Hằng thấy không có gì đáng lo, chỉ là đứt tay mà thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt xót xa của cô, hắn liền ngoan ngoãn làm theo.

Đào Đào nhẹ nhàng lột miếng băng trên ngón tay hắn, nhìn thấy vết thương rất sâu, lại còn nhuốm đầy máu.

Cô nhíu mày, đau lòng hỏi: "Có muốn đến bệnh viện xem không?”

Trình Quý Hằng nghiêm túc: "Em biết bác sĩ sẽ nói gì không?”

Đào Đào: "Nói gì?”

Trình Quý Hằng: "Chờ hai ngày nữa hẵng đến.”

Đào Đào: "..."

Hắn chịu đau giỏi như vậy sao? Tại sao từ trước tới giờ cô không hề phát hiện?

Bạch liên hoa hắn biết chịu đựng, cũng là chuyện tốt. Nhưng cô vẫn thấy đau lòng, "Có đau lắm không?”

Đau chứ, bị dao cứa vào tay thì ít nhiều gì cũng đau. Nhưng chút đau đớn này đối với Trình Quý Hằng không là gì cả. Hắn chịu được.

Nhưng... hắn sẽ không nói vậy. Nói ra sẽ không còn thú vị.

Hắn nhíu mày, mím chặt môi ra vẻ kiên cường, "Không đau, thật sự không đau. Em không cần lo lắng cho tôi.”

Nhưng vẻ mặt của hắn rõ ràng là đang chịu đựng. Đào Đào thấy hắn rất đau, chỉ là giả vờ mạnh mẽ để che giấu mà thôi.

Trình Quý Hằng: “Em không cần lo, băng lại là được rồi.”

Đào Đào lập tức lấy băng quấn cho hắn, động tác của cô rất nhẹ, tránh làm cho hắn đau hơn. Băng bó xong, cô không cho hắn động đến ngón tay, tự mình dọn cơm lên bàn.

Vừa mở nắp hộp thì một mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi Đào Đào. Món gà hoàng muộn bên trong còn nóng hổi, trông hấp dẫn vô cùng.

Đào Đào không ngờ Trình Quý Hằng lại có tài nấu ăn như vậy. Cô kinh ngạc thốt lên: "Oa!”

Trình Quý Hằng nhướng mày, "Lợi hại không?”

Trông hắn háo hức như một cậu bé đang chờ lời khen của người lớn. Đào Đào nhịn cười, gật đầu thật mạnh, "Lợi hại! Quá tuyệt luôn!”

Trình Quý Hằng cười đắc ý.

Xúc cơm xong, hai người bắt đầu ăn. Đào Đào gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, Trình Quý Hằng ngồi đối diện nôn nóng hỏi: "Có ngon không?”

Hắn nhìn cô tràn đầy chờ mong, thiếu chút nữa là đem bốn chữ “mau khen tôi đi" viết lên mặt.

Đào Đào cũng rất ủng hộ hắn. Cô gật gật đầu, tấm tắc: "Đặc biệt ngon! Còn ngon hơn ở ngoài tiệm!”

Cuối cùng thì Trình Quý Hằng cũng hài lòng. Trong lòng hắn rất tự hào, nhưng ngoài miệng thì giả vờ khiêm tốn, "Cũng không phải đặc biệt ngon, còn có vài chỗ cần cải thiện.”

Đào Đào không nhịn được cười ra tiếng.

Chỉ có ở bên cạnh Trình Quý Hằng cô mới thật sự vui vẻ. Hắn cho cô cảm giác thoải mái, không cần phải lo nghĩ nhiều.

Nếu Tô Yến là mặt trăng soi sáng đường đi cho cô, thì Trình Quý Hằng chính là mặt trời rực rỡ, vừa chiếu sáng vừa sưởi ấm cuộc đời cô.

Mặt trăng rất đẹp, nhưng nó không phù hợp với cô.

Cái cô cần là mặt trời.

Đào Đào cười tươi như hoa, khiến Trình Quý Hằng không tự chủ được mà cười theo.

Hắn thích ngắm cô cười và sẵn sàng làm tất cả để có được nụ cười của cô.

Chỉ cần cô cười, hắn sẽ thấy rất mãn nguyện.

Nhưng... hắn phải dứt bỏ ý tưởng điên rồ này đi. Hắn phải buộc mình trở nên lý trí. Cô chỉ là trò chơi nhất thời, không cần quá để ý như vậy.

Hắn nghiêm mặt, đổi sang giọng lạnh nhạt: "Em từ từ thưởng thức đi. Chỉ một lần này thôi, không có lần thứ hai.”

Đào Đào khó hiểu, "Tại sao?”

Trình Quý Hằng: "Tôi học nấu ăn để sau này nấu cho vợ tương lai. Hôm nay mượn em thử trước.”

Giọng điệu của hắn rất xa lạ, giống như đang phân rõ ranh giới với cô. Đào Đào chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.

Trình Quý Hằng vốn không định trở mặt vào lúc này, nhưng đã đến nước này rồi, phóng lao thì phải theo lao thôi. Huống chi hắn đã quyết định, ăn xong bữa cơm này thì không còn liên quan tới cô nữa, coi như là một đao chặt đứt tơ tình.

Hắn không thích dây dưa. Đây chỉ là một trò vui mà thôi, cần gì phải kéo dài.

Hắn cố giữ vẻ mặt thờ ơ, trong giọng nói còn có chút giễu cợt, "Em tưởng là tôi sẽ theo em cả đời sao?”

Đào Đào nghẹt thở, đôi mắt cô dần mờ mịt và hoang mang. Cô thật sự cho rằng hắn sẽ ở bên cạnh cô suốt đời.

Trình Quý Hằng thấy rõ nỗi sợ hãi trong cô, cực kỳ giống một con thỏ trắng bị hù dọa.

Trái tim hắn bắt đầu đau, giống như có con dao từng chút từng chút khoét trái tim hắn, đau đớn không chịu được. Hắn nắm chặt hai tay bên hông, cố hết sức mình để duy trì vẻ mặt lạnh lùng xa cách, "Xem ra có chút chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng. Vào lúc bà nội em qua đời, tôi cảm thấy em rất đáng thương, sợ em nghĩ quẩn, vì vậy tôi mới nói là ở bên em suốt đời. Tôi chỉ muốn an ủi em mà thôi, nhưng không nghĩ rằng em cho đó là thật. Em có phải ngốc không? Tôi và em quen nhau bao lâu, làm sao có thể hứa hẹn cả đời? Nói như vậy mà em cũng tin.”

Lời nói của hắn rất tàn nhẫn. Mỗi một chữ dường như có gai, đâm cho trái tim Đào Đào rớm máu.

Mắt Đào Đào đỏ hoe. Cô cảm thấy vừa uất ức vừa hụt hẫng. Hắn vừa rồi còn tốt với cô, tại sao bỗng dưng lại biến thành như thế này?

Bây giờ hắn tỏ rõ thái độ của mình, giống như rất chán ghét cô vậy.

Trái tim Trình Quý Hằng càng đau hơn, nắm tay hắn không tự chủ được mà run lên. Hắn tự nhủ không thể mềm lòng, nhếch môi cười chế giễu, "Không phải em thích tôi chứ?”

Đào Đào chỉ thấy vẻ khinh thường và đùa cợt của hắn. Trong lòng cô tràn đầy cay đắng và chua xót.

Phải, cô thích hắn.

Cô tưởng hắn cũng thích cô, cho rằng hắn vĩnh viễn sẽ không rời xa cô, sẽ mãi mãi là chỗ dựa của cô.

Nhưng bây giờ cô mới hiểu, chỉ có mình cô nghĩ như vậy thôi.

Chỉ có một mình cô đa tình.

Mắt Đào Đào cay xè, cô nhanh chóng cụp mi. Khoảnh khắc đó, Trình Quý Hằng nhìn thấy hai giọt nước mắt lăn dài xuống má cô, giống như hai mũi kim đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn không muốn cô phải khóc, nhưng hắn phải dứt khoát với cô.

Cô quá ngốc nghếch, không thể theo hắn về Đông Phụ được. Ít ra cũng phải chờ hắn giải quyết Bách Lệ Thanh trước đã. Trong thời gian này, hắn tuyệt đối không để cho Bách Lệ Thanh biết sự tồn tại của cô.

Cho nên hắn phải tách rời Vân Sơn với Đông Phụ, phân rõ đâu là hiện thực, đâu là trò chơi.

Hắn cười khẽ, hững hờ ngả người lên lưng ghế, lạnh lùng nói: "Tôi không thích em, cũng không có khả năng thích một cô gái ngốc như em." Dừng lại một chút, hắn tuyên bố, "Ngày mai tôi sẽ đi.”

Hắn không nói dối. Hắn đã quyết định như vậy rồi.

Đã phân rõ ranh giới thì không cần phải ở nhà cô nữa.

Huống chi cô chỉ là một trò chơi, mà hắn cũng không phải là người thiếu quyết đoán.

Nhưng nếu hắn thật sự quyết đoán thì đã ra đi từ trước rồi, đi từ sáng nay, đi trước khi nấu bữa cơm này, đi không một lời từ giã. Hắn vốn không cần mang cơm cho cô, cũng không cần

nói với cô một tiếng.

Đối với Đào Đào mà nói, những lời phũ phàng trước đó cũng không kinh động bằng câu hắn sẽ bỏ đi.

Giây phút đó cô vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Đầu óc cô trống rỗng. Cô chỉ biết ngước mắt ngây ngốc nhìn Trình Quý Hằng.

Cô cho rằng hắn nói không ở bên cô là ám chỉ một tương lai xa xôi. Cô không ngờ ngày mai hắn sẽ đi.

Cô không thể tiếp nhận điều này. Cô không muốn bị bỏ rơi một lần nữa.

Khi hắn ôm cô vào lòng, nói với cô "Đừng sợ, em còn có tôi", cô không kiềm chế được mà yêu hắn mất rồi.

Bây giờ cô không thể xa hắn.

"Anh có thể… có thể không đi, được không?" Đôi mắt đẫm lệ của cô nhìn hắn, giọng nói cô nghẹn ngào, "Xin anh đừng đi.”

Giống như có một cánh tay đang siết chặt cổ hắn, Trình Quý Hằng cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa rồi. Hắn lảng tránh ánh mắt của cô, tàn nhẫn nói: "Không được." Hít một hơi thật sâu, hắn lại nói: "Tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Tôi không thích loại người ngốc nghếch đa tình như em.”

Hắn đứng dậy, ném chìa khóa xe đạp của cô lên bàn, "Ngày mai tôi sẽ trả lại chìa khóa nhà cho em." Nói xong câu đó hắn xoay người bỏ đi.

Trên móc chìa khóa có treo một quả đào nho nhỏ. Khi bị ném đi, quả đào nhỏ nằm lắc lư trên mặt bàn, trông thật đáng thương.

Đào Đào nhìn chằm chằm vào quả đào ấy, nước mắt không ngừng rơi.

Trong lòng cô tự hiểu, hắn sẽ không bao giờ đến đón cô tan tầm nữa.

......

Khi bước ra khỏi lớp học Trình Quý Hằng không quay đầu lại nữa. Hắn không cho phép mình quay đầu.

Quả đào ngốc kia nhất định đang khóc. Nếu như hắn quay đầu lại nhìn hắn sẽ đau lòng, sẽ một lần nữa trở về bên cạnh cô.

Vì vậy hắn không thể quay lại. Hắn phải cắt đứt mọi quan hệ với cô.

Thế giới của hắn đầy âm mưu cạm bẫy, không thể liên lụy đến cô.

Mặt trời giữa trưa gay gắt và chói chang, khiến người phơi nắng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Trình Quý Hằng cũng không biết mình đang đi đâu. Dưới ánh nắng như thiêu đốt, hắn lang thang một mình khắp đường phố Vân Sơn.

Hắn chưa từng thấy khổ sở như bây giờ. Ngoại trừ khimẹ hắn qua đời, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực.

Hắn dự định ngày mai trở về Đông Phụ, nhưng chỉ cần nghĩ đến rời xa quả đào ngốc, trong lòng hắn lại rối bời.

Ngay lúc này hắn mới nhận ra một điều… hắn không muốn xa cô chút nào.

Hồi lâu sau, hắn cảm thấy lòng bàn tay trái mình ươn ướt. Mở tay ra hắn mới thấy vết cắt kia đã rỉ máu. Vừa rồi lúc nói chuyện với cô hắn đã nắm chặt đấm tay, máu không chỉ thấm qua lớp băng cô vừa quấn mà còn nhuộm đỏ cả lòng bàn tay hắn.

Đúng lúc đi ngang qua thùng rác, hắn liền xé băng xuống ném đi.

Hắn không cần sự quan tâm của quả đào ngốc.

Hắn không cần gì cả.

Chỉ là vui chơi mà thôi. Không có cô, hắn vẫn có thể sống thật tốt.

Hắn nhiều lần tự ép mình không nghĩ tới cô nữa, nhưng vẫn không khống chế được trái tim. Cô như đã mọc rễ trong lòng hắn.

Hắn càng không muốn nghĩ thì lại càng nghĩ đến nhiều hơn.

Cả người giống như mất hồn vậy.

Hắn lang thang ngoài đường cho đến khi mặt trời sắp lặn.

Cuối cùng hắn cũng tìm được cho mình một cái cớ để về nhà - chuẩn bị hành lý.

Thật ra hắn chẳng có đồ đạc gì để mang theo, cùng lắm là mấy bộ quần áo rẻ tiền, sau khi trở về Đông Phụ hắn cũng sẽ không mặc.

Nhưng hắn vẫn về nhà giả vờ thu dọn hành lý, sau đó chờ cô về.

Hắn cũng không rõ vì sao mình không bỏ đi ngay. Dù sao những lời nên nói đều đã nói xong, lập tức ra đi mới là quyết định sáng suốt nhất.

Nhưng hắn làm không được. Hắn muốn nhìn thấy cô một lần nữa.

Tất cả những chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, hôm nay hắn đã làm hết rồi.

Hắn đợi từ 6 giờ tới 9:30 cô vẫn chưa về.

Tám giờ tan học, theo lẽ thường thì cô đã về lúc 8:30 rồi, muộn nhất cũng không quá 9 giờ.

Mới qua 9 giờ, hắn bắt đầu sốt ruột. Nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, hắn cau mày, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy một giây dài như một năm.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, hắn càng thêm căng thẳng, bất an, lo lắng... Hắn chưa từng lo lắng cho ai như vậy, lo đến mức suy nghĩ lung tung.

Trễ thế này rồi, cô không xảy ra chuyện gì trên đường chứ?

Cô có gặp nguy hiểm không?

Cô có làm chuyện thiếu suy nghĩ không?

Những lo lắng này giống như áp suất tích tụ trong núi lửa, khi đạt đến đỉnh điểm thì nham thạch sẽ phun trào. Trình Quý Hằng rốt cuộc ngồi không yên, hốt hoảng chạy ra khỏi cửa.

Trong hành lang rất tối, nhưng nỗi sợ hãi bóng tối không to lớn bằng nỗi lo lắng cho cô. Ngay cả đèn pin hắn cũng quên bật, một bước ba bậc lao xuống cầu thang, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – nhất định phải tìm được cô.

Nhưng khi hắn ra tới cổng thì nhìn thấy cô... và Tô Yến.

Tô Yến đưa cô về nhà.

Hắn rất hiểu cô, biết rõ cô sẽ không chủ động đi tìm Tô Yến. Chỉ có thể là Tô Yến đến tìm cô.

Tô Yến còn yêu cô. Chỉ cần hắn bỏ đi, Tô Yến nhất định sẽ thay thế hắn ở bên cô.

Như vậy cũng tốt, ít ra quả đào ngốc sẽ không thấy cô đơn.

Nhưng hắn không thể chấp nhận chuyện cô ở bên cạnh người đàn ông khác.