Chương 38: Tự Trách

Hiện tại trong siêu thị nhỏ có bốn người, duy nhất Trình Quý Hằng là người thừa thãi.

Điều này làm cho hắn choáng váng.

Hắn không thể chấp nhận được, càng không thể tin cô không yêu hắn nữa, bởi vì hắn vẫn còn yêu cô, yêu sâu đậm, yêu còn nhiều hơn bốn năm trước.

Hắn nghĩ không ra, làm sao Tô Yến có thể đi trước hắn một bước mà tìm được cô?

Bốn năm qua hắn không ngừng đi tìm cô. Hắn không ngờ cô lại ở Đông Phụ.

Cô ở cùng một thành phố với hắn, vậy mà tới hôm nay hắn mới gặp lại cô.

Trong bốn năm qua, hắn đã gặp cô rất nhiều lần trong giấc mơ. Hắn mơ về quá khứ, mơ thấy tương lai, cũng mơ đến ngày hai người được đoàn tụ.

Đoàn tụ có nghĩa là mất đi và tìm lại được. Bây giờ giấc mơ của hắn đã trở thành hiện thực, hắn nên hạnh phúc mới phải, nhưng hiện thực này không nằm trong dự liệu của hắn.

Trước tiên, hắn nằm mơ cũng không ngờ cô đã sinh cho hắn một đứa con gái.

Điều thứ hai khiến hắn bất ngờ là Tô Yến cứ như thế mà qua mặt hắn.

Sự hiện diện của con gái khiến hắn bàng hoàng, sau đó là xúc động và mừng rỡ khó nói lên lời.

Còn sự hiện diện của Tô Yến làm cho hắn lo sợ, nhất là sau khi chứng kiến ba người họ thân thiết với nhau như người một nhà. Nỗi sợ hãi này như muốn nhấn chìm hắn.

Hắn rất sợ Tô Yến cướp đi Đào Đào. Hắn không chấp nhận được cô xem hắn như người ngoài, càng không chấp nhận được con gái gọi mình là “chú xấu xa.”

Hắn là cha ruột của con bé. Hắn sẵn sàng dùng cả cuộc đời mình để che chở cho nó. Làm sao hắn có thể là một người chú xấu xa được chứ?

Tất cả mọi chuyện khiến hắn bối rối, không biết bước kế tiếp nên làm gì.

Cô không còn yêu hắn, cũng không tin tưởng hắn.

Cô bây giờ chỉ tin Tô Yến, con gái cũng quấn quýt Tô Yến.

Cho dù hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không thay đổi ý định.

Hắn từng ở trước mặt Tô Yến chiếm ưu thế tuyệt đối, bởi vì hắn có được sự tín nhiệm và tình yêu của cô. Hiện tại hắn không có gì cả.

Ván cờ trước mắt đi nước nào cũng là ngõ cụt. Nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Nếu hắn cứ như vậy mà chịu thua, thì hắn không phải là Trình Quý Hằng.

Quả đào này, hắn muốn. Bốn năm trước là của hắn, bốn năm sau cũng phải là của hắn.

Cả đời này hắn sẽ không buông tay cô ra. Có chết hắn cũng không buông, huống chi bây giờ giữa họ còn có quả đào nhỏ.

Quả đào ngốc và quả đào nhỏ, cả hai đều là của hắn.

Vợ và con của hắn, không thể nào dâng hai tay cho Tô Yến được.

Họ đã gặp lại, chứng tỏ rằng hắn chưa hoàn toàn mất đi cô. Hắn nhất định còn cơ hội.

Tuy trong lòng có lo sợ bất an, nhưng Trình Quý Hằng mau chóng tỉnh táo lại. Chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra lối thoát.

Hắn hít một hơi thật sâu, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Sau khi bình tĩnh lại, lý trí cũng trở về với hắn. Suy đi nghĩ lại mới nhớ con gái vừa rồi gọi Tô Yến là “chú Tô,” chứ không phải là “ba.”

Con gái hắn gọi Tô Yến là chú, có nghĩa là anh ta và Đào Đào chưa chính thức ở bên nhau. Trình Quý Hằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù cô và Tô Yến có ở bên nhau hắn cũng không ngán, đừng nói chi giữa họ chưa thật sự có gì.

Đào Đào không yêu hắn cũng không sao. Hắn nhất định sẽ khiến cô yêu hắn lần nữa.

Bằng mọi cách hắn sẽ cướp lại quả đào ngốc và quả đào nhỏ, rồi sẽ dùng cả đời còn lại của mình để bù đắp cho hai mẹ con cô.

Quyết định xong, hắn nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại. Hắn nhận ra được cô không muốn nhìn thấy hắn, chỉ muốn hắn đi cho khuất mắt.

Không đi mới là ngốc. Chỉ cần biết cô ở siêu thị này là được rồi. Ngày tháng sau này còn dài mà.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể nào bỏ đi như một kẻ phản diện. Trước khi đi hắn phải nói với cô vài lời.

Trình Quý Hằng liếc nhìn con gái trong vòng tay của Tô Yến, cố nuốt sự chua xót trong lòng rồi nói với Đào Đào: “Anh biết bây giờ anh có nói gì em cũng không tin, nhưng anh thật sự không phải đến đây để cướp con. Em yên tâm, con gái mãi mãi là của em, cũng là của anh. Anh sẽ yêu thương nó giống như em.”

Hắn biết bây giờ cô lo lắng nhất là điều gì, cho nên trước khi đi hắn muốn cô được yên lòng. Hắn không muốn cô lúc nào cũng đề phòng hắn.

Nhưng Đào Đào vẫn không tin lời hắn nói. Cô chỉ muốn hắn đi thật nhanh.

Cô từng bị hắn lừa gạt thê thảm. Bây giờ một chữ cô cũng không tin.

Cô vẫn cứng rắn, “Cũng sắp tới giờ đóng cửa rồi. Anh đi đi, đừng quấy nhiễu cuộc sống của tôi và con gái tôi.”

Trình Quý Hằng đã đoán trước cô sẽ không dễ dãi với hắn như trước nữa. Hiện tại thái độ của cô đối với hắn có thể nói là không hề nể mặt.

Điều này hắn đã liệu trước, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Hắn thật sự không chịu nổi khi cô lạnh lùng với hắn như vậy.

Trên lý thuyết hắn nên đi ngay lập tức, nếu không sẽ càng làm cho cô chán ghét. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, biện giải cho mình một câu: “Anh sẽ không làm phiền mẹ con em. Anh chỉ muốn nhìn thấy em và con.”

Đào Đào không muốn nói thêm, “Anh làm con tôi sợ rồi.” Vẻ mặt cô như van xin, “Anh đi nhanh đi.”

Trình Quý Hằng giật mình, nhìn con gái đang được Tô Yến bế trong tay. Con bé bá chặt cổ Tô Yến, nơm nớp nhìn hắn, đôi mắt to đen láy lộ ra vẻ sợ hãi giống như thỏ con tội nghiệp.

Con bé dường như rất sợ hắn.

Ngay lúc đó Trình Quý Hằng thấy mình thật khốn khϊếp.

Hắn bỏ rơi mẹ con cô suốt bốn năm, mặc cho hai người tự sinh tự diệt, rồi đột nhiên xông vào cuộc sống của họ, khiến cho họ phải hoang mang.

Trên đời này không có ai khốn nạn hơn hắn.

Đôi mắt con gái giống như con dao đâm thẳng vào tim hắn. Mặc dù hắn không muốn xa họ, nhưng vì con hắn vẫn phải đi thôi.

Hắn nhìn Đào Đào một lần nữa, không nói một lời nào rời khỏi siêu thị.

Xe hắn đang đậu bên lề đường. Bên ngoài trời vẫn còn mưa.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đi một đoạn đường ngắn ngủi mà hắn gần như ướt sũng, áo sơ mi trắng dán chặt vào người, mái tóc cũng đẫm nước. Sau khi lên xe, nước mưa trên tóc từng giọt từng giọt lăn xuống quai hàm gầy gò của hắn.

Gương mặt hắn bây giờ ướt đẫm. Là vì dầm mưa hay vì khóc, chính hắn cũng không rõ ràng lắm.

Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh của con gái và ánh mắt con nhìn hắn khi nãy.

Con gái hắn nhỏ bé như vậy, vừa trắng vừa mềm như cục bột. Hắn thật muốn ôm nó vào lòng, nghe nó gọi một tiếng ba.

Nhưng con bé không hề biết hắn là ba của nó, thậm chí còn rất sợ hắn, coi hắn là người xấu. So với trước đây hắn càng thêm hối hận, càng trách mình vì sao không trở về sớm hơn.

Hắn không những bỏ rơi con gái mình, mà còn bỏ lỡ ba năm đầu tiên quý giá nhất của nó.

Những đứa trẻ khác có ba bên cạnh, con gái hắn thì không.

Hắn không dám tưởng tượng một mình cô làm sao mới có thể vượt qua bốn năm nay.

Khi cô mang thai không có hắn ở bên cạnh. Khi sinh con cũng không có hắn, và khi nuôi con cũng vậy.

Những khi cô cần hắn nhất, hắn lại không có mặt.

Tại sao cô phải tha thứ cho hắn chứ?

Hắn đã phạm lỗi lầm không thể nào tha thứ được.

Nhưng hắn vẫn mong cô trở về bên hắn một lần nữa. Hắn chấp nhận tất cả trừng phạt, chỉ là không chấp nhận việc cô bỏ mặc hắn.

Thế giới của hắn vốn là bóng tối lạnh lẽo. Cô vừa xuất hiện đã mang lại cho hắn ánh sáng và sự ấm áp. Hắn nhận ra thế gian này không tệ như hắn tưởng, đời cũng không quá bất công khi để cho hắn gặp được cô.

Cô đã dạy cho hắn biết tình yêu là gì, làm thế nào để yêu.

Cô chính là niềm tin của hắn.

Hắn sống trong mùa đông giá rét. Tình yêu của cô là hơi ấm duy nhất của hắn, là điều kiện sinh tồn của hắn, cho nên hắn không thể tiếp nhận sự thật là cô không còn yêu hắn nữa.

Siêu thị Đào Tử tắt đèn. Hắn ngồi một mình trong chiếc xe tối mờ, ngẩn người nhìn về hướng đó.

Đào Đào ôm con gái đi ra, Tô Yến theo sát bên cạnh cầm ô che cho hai mẹ con.

Đúng là hình mẫu một nhà ba người.

Vào lúc này Trình Quý Hằng hoài nghi chính mình. Hắn thật sự đang quấy nhiễu cuộc sống của cô sao?

Có lẽ hắn không nên xuất hiện trong cuộc đời cô.

Hiện tại không nên, bốn năm trước cũng không nên, để cô không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Mưa càng lúc càng lớn, trời bắt đầu có sấm sét.

Bầu trời đen kịt như bị đổ mực.

Vì chăm sóc cho đứa trẻ và cũng vì an toàn, Tô Yến mua cho Bánh Sữa Nhỏ chiếc ghế ngồi ô tô cho trẻ em.

Bánh Sữa Nhỏ bình thường rất ngoan, một mình ngồi trên ghế ô tô cũng không có vấn đề gì. Nhưng hôm nay sấm sét làm con bé hoảng sợ. Nó bám chặt lấy cổ mẹ không buông, nói cái gì cũng không muốn ngồi trên ghế, khăng khăng bắt mẹ phải ôm.

Đào Đào bất đắc dĩ ôm con vào lòng.

Chờ Tô Yến thắt dây an toàn, chuẩn bị lái xe, Đào Đào mới nói với anh: "Thôi chúng ta về nhà đi. Trời mưa lớn quá, hẹn lại hôm khác nhé.”

Chỉ là một bữa bít tết mà thôi, hôm khác cũng được, Tô Yến không có ý kiến gì. Anh biết tâm tình của cô bây giờ không tốt lắm, cho nên rất thông cảm, ôn hòa đáp: "Được, chờ ngày nào đẹp trời chúng ta sẽ đi.”

Đào Đào rất cảm kích. Cô mỉm cười với anh, rồi cúi đầu nói với con gái: “Cục cưng, chúng ta về nhà trước được không? Đợi trời hết mưa rồi mình đi ăn bít tết.”

Bánh Sữa Nhỏ rất nghe lời mẹ, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ." Nhưng nó vẫn không cam lòng, nói thêm: “Hết mưa phải dẫn con đi, không được gạt con!”

Đào Đào buồn cười, "Biết rồi!”

Bánh Sữa Nhỏ không nói gì nữa. Nó nhíu mày, có vẻ rất bối rối.

Nhìn bộ dạng suy tư của nó, Đào Đào phì cười, rất hiểu ý hỏi: “Con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?”

Bánh Sữa Nhỏ nhấc cái đầu nhỏ lên nhìn mẹ, tò mò hỏi: "Chú xấu xa đó là ai? Sao chú lại khóc? Tại sao chú không đi?”

Giọng nói trẻ con non nớt và trong trẻo, nhưng mỗi một chữ đều giống như một cái búa nặng, tàn nhẫn đập vào tim Đào Đào.

Từ khi gặp lại Trình Quý Hằng, cô lo lắng con gái sẽ hỏi những câu tương tự. Cô không biết nên trả lời nó như thế nào.

Cô có nên nói thật với con hay không? Nói rằng người chú dọa nó sợ chính là ba nó?

Sự thật khác xa với câu chuyện cổ tích trong lòng con bé. Nó sẽ thất vọng, hay là thấy hiếu kỳ với người ba này? Cả hai cô đều không muốn.

Ba của Bánh Sữa Nhỏ không phải là người tốt, vì vậy cô không muốn cho con biết sự thật. Nhưng sớm muộn gì con gái cũng sẽ trưởng thành, sẽ hiểu chuyện. Nó có quyền biết ba của nó là ai.

Người như Trình Quý Hằng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho dù cô không nói gì thì hắn cũng sẽ chủ động nói cho con gái biết. Cô có muốn che giấu cũng không thể nào giấu quá lâu.

Suy nghĩ hồi lâu cô vẫn chưa quyết định được, chỉ có thể trả lời: "Mẹ cũng không biết.”

Mỗi khi Tô Yến đưa hai mẹ con về nhà anh luôn dừng chân ở dưới lầu chứ chưa bao giờ lên lầu. Đào Đào cũng không mời anh lên nhà chơi.

Hôm nay trời mưa to, Tô Yến đậu xe rồi xuống trước, cầm ô vòng qua ghế phụ, chờ Đào Đào ôm con xuống xe. Anh che mưa đưa hai mẹ con đến tận cửa.

Tuy rằng sự hiện diện của Trình Quý Hằng khiến hai người họ bất an, nhưng Tô Yến vẫn không phá vỡ quy tắc. Anh chỉ đi tới cửa trước của lầu dưới và dừng lại ở đó.

Anh hiểu phụ nữ nuôi con không phải dễ, làm mẹ đơn thân phải chịu đựng nhiều lời đồn đãi khắc nghiệt gấp trăm lần người bình thường. Cho nên mặc dù hai người quen nhau từ nhỏ, anh vẫn giữ khoảng cách với cô trước khi hai người xác định quan hệ. Anh tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Đào Đào biết mình nên mời Tô Yến lên nhà ăn cơm tối. Đó là điều hợp tình hợp lý.

Nhưng cô cần phải suy nghĩ về môi trường phát triển của con gái mình. Nếu hàng xóm nhìn thấy cô mang một người đàn ông về nhà, họ chắc chắn sẽ chỉ trỏ mẹ con cô. Cô không mong con gái sau này phải nghe những lời đồn không hay về mẹ mình từ miệng người khác.

Tuy đã đi vào trong hành lang, nhưng Tô Yến vẫn không đóng ô, chỉ để nghiêng sang một bên. Giọng anh trầm ấm: “Em mau lên lầu đi. Con bé chắc đói lắm rồi.”

Đào Đào khẽ gật đầu: "Ừm.”

Đối với Tô Yến cô rất cảm kích, cũng rất áy náy. Cảm kích anh đã tôn trọng và thông cảm cho cô như vậy. Còn áy náy là vì mình lại thất hẹn với anh.

Cô đã cho anh leo cây nhiều lần lắm rồi.

Cho nên cô cũng không lên nhà ngay mà lại hứa với anh: “Để hôm khác em mời anh đi ăn bít tết, tuyệt đối không cho anh leo cây nữa!”

Tô Yến phì cười, "Được, anh chờ.”

"Vậy em đi nhé." Đào Đào nói với con bé trong vòng tay cô, “Chào chú Tô đi con.”

Bánh Sữa Nhỏ rất nghe lời, vẫy vẫy tay nói: “Chào chú.”

Tô Yến giơ tay cọ nhẹ lên cái mũi nhỏ của nó, cười nói: "Tạm biệt.”

Đào Đào đứng nhìn Tô Yến lái xe về rồi mới ôm con lên lầu.

Sau khi về đến nhà cô đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa tối cho con. Còn Bánh Sữa Nhỏ thì ngoan ngoãn ngồi xem phim hoạt hình trong phòng khách.

Cơm nước xong cô bắt đầu dọn dẹp, làm vệ sinh, rồi đi đổ rác.

Trước khi ra khỏi cửa, cô dặn dò con gái ở nhà một mình phải chú ý đến an toàn, ai gõ cửa cũng không được mở. Sau đó cô cầm chìa khóa và xách bao rác xuống lầu.

Vừa mới đi xuống lầu một, còn chưa ra ngoài đường thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trình Quý Hằng lẳng lặng đứng trong màn mưa, nhìn cô không chớp mắt.

Hắn đã theo họ tới đây.

Hắn không cam lòng nhường cô cho Tô Yến.

Đào Đào không ngờ hắn lại xuất hiện dưới nhà cô. Cô hơi giật mình, bước chân khựng lại nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Cô xem như không nhìn thấy hắn, căng ô đi tới bãi rác bên ngoài chung cư.

Hắn đứng trên con đường mà cô phải đi qua. Cô cố ý đi xa hơn một chút để tránh chạm mặt với hắn, nhưng hắn lại lao tới bên cạnh cô, nắm chặt cổ tay cô.

"Đào Tử..." Ánh mắt Trình Quý Hằng thật ảm đạm. Hắn khàn giọng cầu xin, “Em đừng yêu Tô Yến, có được không?”

Vừa rồi, hắn thấy cô nhìn Tô Yến bằng ánh mắt lấp lánh như sao. Cô cũng từng nhìn hắn như vậy, nhưng bây giờ đôi mắt nhìn hắn không còn ánh sao nữa rồi. Chỉ có sự phẳng lặng như mặt nước hồ thu.

Cô thật sự hết yêu hắn rồi.

Điều này làm cho hắn sợ hãi vô cùng.

Hắn siết chặt cổ tay cô, làm Đào Đào không thể nào thoát được. Cô bất lực thở dài, lạnh mặt nhìn hắn, “Buông tay ra.”

Trình Quý Hằng nhất quyết không buông. Hắn khắc chế ham muốn ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: "Là anh có lỗi với em. Anh không đáng được em tha thứ, nhưng xin em đừng bỏ anh có được không? Anh xin em ... Chỉ cần em trở về bên anh, có phạt anh thế nào anh cũng chịu.”

Đào Đào không thể nhịn được nữa, "Tôi không bao giờ tin anh nữa, đời này cũng sẽ không.”

Trình Quý Hằng vội nói: “Anh không có gạt em. Lần này anh thật sự không có gạt em!”

"Đã không còn quan trọng nữa.” Đào Đào nhẫn tâm nói, “Bây giờ tôi chỉ mong anh buông tha cho tôi. Anh đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi không cần anh đến đây quấy rối cuộc sống của mẹ con tôi.”

Trình Quý Hằng: “Con bé cũng là con anh!”

Đào Đào nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Anh chỉ có đứa con này thôi sao?”

Trình Quý Hằng sững sờ, đầu óc hắn mờ mịt.

Đào Đào: “Không phải anh có rất nhiều đàn bà bên ngoài sao?”

Hắn là con nhà giàu, được cái mã đẹp trai, biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt con gái người ta, còn giỏi đóng kịch lợi dụng lòng thương hại của người khác. Không phải có rất nhiều cô gái vì hắn mà điên đảo sao? Trong số đó thiếu gì người sẵn sàng sinh con cho hắn.

Là do cô quá ngốc mới đi tin tưởng lời hắn nói, còn tình nguyện đem cả trái tim và thân thể này trao cho hắn.

Nhưng cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa.

"Anh không có đứa con này thì vẫn còn đứa khác. Còn tôi chỉ có mỗi đứa con gái này thôi. Ngoài nó ra tôi cái gì cũng không có." Lần này cô rất quyết đoán, cũng lạnh lùng xa cách, "Số tiền đó tôi sẽ trả lại cho anh. Cảm ơn anh lúc trước đã thay tôi đóng tiền phẫu thuật cho bà nội.”

Trình Quý Hằng nghe tới câu cuối mới hiểu được ý của cô. Tô Yến đã đem chuyện tiền phẫu thuật nói cho cô biết.

Những lời nói dối của hắn đã bị vạch trần.

Cô bây giờ không những không tin hắn, mà còn coi hắn là kẻ lừa gạt thích đùa bỡn phụ nữ.

“Anh chỉ có em thôi!" Hắn bối rối nhìn cô, vội vàng giải thích: “Anh thật sự chỉ có mỗi mình em!”

Đào Đào một chữ cũng không tin. Cô sẽ không bao giờ tin bất cứ điều gì hắn nói nữa.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Bị cắn một lần cũng đủ cho cô nhớ cả đời.

Giọng nói cô không có một chút cảm xúc nào, "Buông tay tôi ra được không? Con gái tôi còn đang ở nhà một mình.”

Trình Quý Hằng cảm nhận sâu sắc sự bất lực của mình. Hắn phải làm gì với cô đây?

Cục diện này là do chính tay hắn gây ra, hắn có thể trách được ai.

Hắn cũng không yên tâm để con gái ở nhà một mình, nhưng trước khi buông cô ra, hắn không nhịn được hỏi một câu: “Em có yêu anh ta không?”

Hắn không dám nghe nhưng lại muốn nghe câu trả lời của cô.

Đào Đào biết hắn đang nói tới Tô Yến. Thật ra tình cảm của cô đối với Tô Yến chưa thể gọi là yêu.

Chỉ là thích.

Cô thích sự dịu dàng của anh, sự chu đáo của anh, sự chững chạc của anh.

Và còn cảm kích anh.

Cảm kích anh đã không chê bai cô, cảm kích anh làm cho con gái cô vui vẻ, cảm kích anh quan tâm đến nó.

Sau khi có con, cô yêu thích ai cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cảm xúc của con gái.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cái thời yêu đương lãng mạn của cô cũng đã qua rồi. Bây giờ cô chỉ mong có một cuộc sống ổn định, cho con cô lớn lên trong một môi trường hạnh phúc và lành mạnh.

Bánh Sữa Nhỏ rất thích Tô Yến. Anh cũng rất tốt với Bánh Sữa Nhỏ, cho nên cô muốn thử bồi đắp tình cảm với anh.

Kể từ khi có anh, Bánh Sữa Nhỏ không hỏi cô về ba nó nữa. Sau hai lần đến bệnh viện con bé cũng không nhắc tới ba.

Con bé rất sợ tiêm, nhìn thấy y tá sẽ khóc run lên. Lần truyền dịch đó, Tô Yến đã ôm con bé vào lòng dỗ dành thật lâu. Anh rất kiên nhẫn và dịu dàng với Bánh Sữa Nhỏ. Đối với cô như vậy cũng đủ rồi.

Vì vậy, câu trả lời của cô là: “Yêu.”

Một chữ đơn giản đã làm cho trái tim Trình Quý Hằng tan nát.

Chứng đau tim của hắn lại tái phát. Giống như có một đôi tay xé toạc tấm lòng hắn, đau đến nghẹt thở.

Hắn sững người. Đào Đào thừa dịp này giật tay mình ra khỏi tay hắn. Cô mang rác đổ đi rồi trở về chung cư, không hề quay đầu lại.

Từ nay trở đi, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến người đàn ông này.

Hắn chỉ lừa dối cô, và cô sẽ không bị lừa nữa.

Trình Quý Hằng đứng chết lặng dưới mưa, như người mất hồn nhìn cô gái hắn yêu nhất càng lúc càng xa hắn, nhưng lại bó tay không làm gì được.

Bởi vì cô đã yêu người khác và không còn thuộc về hắn nữa.

Cô không muốn hắn nữa.