Chương 41: Nhát Dao Định Mệnh

Trường mẫu giáo quốc tế Ái Lạc là trường mẫu giáo tốt nhất ở thành phố Đông Phụ, áp dụng mô hình giáo dục quốc tế, với đội ngũ giáo viên mầm non hàng đầu và cơ sở vật chất tân tiến nhất.

Để đảm bảo chất lượng giảng dạy, trường sử dụng hình thức giảng dạy lớp nhỏ, tối đa 15 học sinh mỗi lớp. Các phụ huynh và con cái ở đây đều phải thông qua phỏng vấn trước khi được nhận và nhập học.

Đây là trường mẫu giáo tư thục, học phí một năm lên tới 250.000. Cho dù là vậy, những gia đình giàu có ở Đông Phụ vẫn đua nhau đưa con cái đến đây học.

Mô hình quản lý nội bộ của trường mẫu giáo không khác gì một tập đoàn. Bất kỳ quyết định nào cũng phải thông qua biểu quyết của hội đồng quản trị. Có một ngoại lệ là cổ đông nắm giữ hơn 50% cổ phần trong tay. Cổ đông này có quyền biểu quyết và phủ quyết.

Trình Quý Hằng chính là cổ đông lớn nhất của trường mẫu giáo Ái Lạc, nắm trong tay 60% cổ phần.

Cổ đông lớn nhất trước đây là bà ngoại hắn. Khi còn sống bà già đã đầu tư vào nhiều trường quý tộc tư thục. Sau khi bà qua đời, toàn bộ tài sản dưới tên bà đều để lại cho Trình Quý Hằng. Lúc đó hắn chưa trưởng thành, lại đang ở nước ngoài du học cho nên toàn bộ tài sản của hắn đều do người giám hộ thay hắn xử lý. Người giám hộ đó chính là Trình Ngô Xuyên, cho nên Trình Ngô Xuyên mới có thể trở thành chủ tịch tập đoàn. Đây là chỗ khôn khéo của bà già để đảm bảo trước khi hắn về nước tập đoàn sẽ không rơi vào tay người ngoài, cũng đảm bảo con trai bà sẽ không bị chết đói.

Nhưng cũng vì di chúc này mà Bách Lệ Thanh hết lần này đến lần khác muốn gϊếŧ chết hắn.

Sau khi chính thức tiếp quản các trường học kia, Trình Quý Hằng hầu như không tham gia quản lý cấp cao. Một là vì hắn không hiểu phương thức hoạt động của trường, cho nên không nhúng tay vào, không tham gia bừa bãi, chuyện chuyên môn nên để cho giới chuyên môn xử lý. Hai là vì công việc chính của hắn là ở tập đoàn. Các trường học chỉ cần làm báo cáo cho hắn phê duyệt.

Hắn suýt quên dưới tên mình còn có vài trường tư thục, cho đến khi bà cụ nhắc nhở hắn tìm trường mẫu giáo cho Bánh Sữa Nhỏ.

Sau khi rời khỏi siêu thị hắn lên xe và lập tức gọi điện cho hiệu trưởng trường mẫu giáo Ái Lạc.

Hiệu trưởng nhanh chóng nhận điện thoại, giọng điệu cung kính, "Trình tổng.”

"Hiệu trưởng Vương." Trình Quý Hằng đi thẳng vào vấn đề, "Phiền ông giúp tôi sắp xếp cho một cô bé ba tuổi nhập học.”

Yêu cầu của cổ đông lớn tuyệt đối không thể từ chối. Hiệu trưởng Vương không cần suy nghĩ, "Không thành vấn đề. Cậu hỏi cha mẹ của đứa trẻ xem trong vòng hai ngày có thể mang con gái của họ đến phỏng vấn không?”

Trình Quý Hằng: "Phỏng vấn để làm gì?”

Hiệu trưởng Vương: "Chủ yếu là để quan sát kiến thức cơ bản của cha mẹ và kiểm tra trình độ tiếng Anh của đứa trẻ.”

"À." Trình Quý Hằng không hề nao núng, "Cô bé này hình như chưa biết nói tiếng Anh." Hắn cố ý giải thích thêm, "Vừa tròn ba tuổi, còn nhỏ.”

Tuy không thể không nể mặt cổ đông lớn, hiệu trưởng Vương vẫn có chút khó xử, “Cậu cũng biết tiêu chuẩn tuyển sinh của trường chúng ta xưa nay rất cao.”

Trình Quý Hằng: “Nó là con gái tôi.”

Nói cách khác: Ông biết mình nên làm gì rồi chứ.

Hiệu trưởng Vương: “...”

Một người thành công cần nắm vững một kỹ năng cơ bản, đó chính là tùy cơ ứng biến. Hiệu trưởng Vương nhanh như chớp đổi giọng: "Phỏng vấn chỉ là một quy trình. Không biết tiếng Anh cũng không sao cả, trường có giảng dạy song ngữ.”

Trình Quý Hằng nghiêm túc hỏi: “Nếu con bé không theo kịp các môn học thì sao? Có làm cho nó mất tự tin không?”

Hiệu trưởng Vương: "Không sao, có thể tìm giáo viên nước ngoài dạy kèm. Tôi sẽ dặn giáo viên ngày thường nên khuyến khích và khen ngợi nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không có tình trạng đả kích sự tự tin của đứa trẻ. Ngoại trừ con lai và người nước ngoài, những đứa trẻ ba tuổi trình độ tiếng Anh có tốt đến đâu chứ? Trình tổng hãy yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề, tôi xin bảo đảm!”

Trình Quý Hằng thấy nhẹ lòng hơn, "Được, vậy làm phiền ông.”

Hiệu trưởng Vương vồn vã: "Không phiền, không phiền, tuyệt đối không phiền chút nào. Ngày 1 tháng 9 sẽ có báo cáo, đến lúc đó Trình tổng và phu nhân đưa con đến trường là được.”

Trình Quý Hằng: "Được rồi, cảm ơn.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng làm được một việc cho con gái mình. Tuy chỉ là một cú điện thoại, nhưng vẫn tốt hơn so với bốn năm không làm gì của hắn.

Giải quyết xong vấn đề trường mẫu giáo, hắn lấy một chiếc điện thoại di động khác từ ngăn tủ ở giữa ghế lái và ghế phụ.

Điện thoại di động này hắn mua nửa tháng trước. Thẻ điện thoại di động cũng đăng ký nửa tháng trước, cùng với tài khoản WeChat mới.

Tuy rằng tài khoản này không có bạn bè, nhưng mỗi ngày hắn vẫn gửi lời mời kết bạn, đăng vài ‘Khoảnh khắc’ kèm với hình ảnh và văn bản, tất cả đều liên quan đến quảng cáo bánh trung thu.

Quý Sơ Bạch đã cho hắn số điện thoại di động của Đào Đào. Có vết xe đổ từ bốn năm trước, Trình Quý Hằng đem số điện thoại của cô lưu lại, còn nhớ kỹ trong lòng.

Sau khi mở WeChat trên điện thoại mới, hắn nhanh chóng bấm nút cộng ở góc trên bên phải, sau đó chọn ‘Thêm bạn bè.’

Giao diện tìm kiếm bật lên, hắn đánh số điện thoại di động của Đào Đào, sau đó gửi lời yêu cầu kết bạn.

Bước kế tiếp là chờ người bên kia xác nhận.

......

Đào Đào đóng học phí cho con gái xong bèn chuẩn bị trở về siêu thị. Cô vừa bước ra khỏi cổng trường thì nhận được điện thoại của Tô Yến.

Tô Yến nhờ bạn ở nước ngoài mua cho Bánh Sữa Nhỏ một bộ đồ chơi và một thùng đồ ăn vặt. Mấy ngày nay anh quá bận rộn nên không có thời gian mang qua, vì vậy gọi điện hỏi Đào Đào có thể đến lấy hay không.

Từ trường mẫu giáo đi xe buýt đến trường y cũng chỉ qua có bốn trạm. Đi một chuyến cũng không có gì bất tiện, huống chi còn có quà cho Bánh Sữa Nhỏ. Đào Đào lập tức nhận lời.

Xe buýt giờ này không có người, Đào Đào lên xe là có chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, cô lập tức lấy điện thoại di động ra mở WeChat, định gửi tin nhắn cho ông bà cụ biết cô đi trường y một chuyến để lấy quà cho Bánh Sữa Nhỏ. Vừa mới mở WeChat cô nhìn thấy lời yêu cầu kết bạn.

【’Ông Hòa cung cấp bánh trung thu" yêu cầu kết bạn với bạn】

Nhìn thấy biệt danh của đối phương, Đào Đào không khỏi giật mình. Buổi sáng có người tới tìm cô bán bánh trung thu, bây giờ còn có nhà cung cấp bánh trung thu yêu cầu làm bạn WeChat của cô, cái này không phải quá trùng hợp sao?

Đây không phải là lừa đảo chứ? Nếu là lừa đảo thì tại sao lại đưa tiền trước chứ không phải lấy tiền? Hay là cô suy nghĩ nhiều rồi?

Cân nhắc một lúc, Đào Đào quyết định tìm hiểu sự tình, chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương.

Ông Hòa dường như đang chờ câu trả lời của cô. Cô vừa xác nhận xong thì đối phương đã gửi tin nhắn:【Xin chào!】

Đào Đào không trả lời ngay mà xem vòng bạn bè của đối phương trước. Sắp đến tết Trung thu, nếu thật sự là một nhà cung cấp thì chắc chắn sẽ có quảng cáo trong vòng bạn bè.

Quả thật là như vậy. Người này ngày nào cũng có quảng cáo. Sau khi cô bấm vào vòng bạn bè của ông ta, trên màn hình có đầy hình ảnh bánh trung thu, ngay cả bìa vòng bạn bè cũng là bánh trung thu, còn có địa chỉ công ty, số điện thoại liên lạc, ngay cả chữ ký cũng là "Cung cấp bánh trung thu thương hiệu lớn, nhà sản xuất bán hàng trực tiếp, đảm bảo chất lượng, giả một tặng mười, hợp tác xin vui lòng liên hệ: 158XXXXXX01."

Không giống như giả mạo chút nào.

Điểm đáng ngờ nhất là vòng bạn bè của ông ta quá ít, chỉ có từ nửa tháng trước.

Nghĩ đi nghĩ lại, Đào Đào đáp lời:【Xin chào. 】

Ông Hòa cung cấp bánh trung thu:【Bạn có phải là chủ của siêu thị Đào Tử không? 】

Đào Đào cảm thấy kỳ quái:【Bạn làm sao biết được thông tin liên lạc của tôi? 】

Ông Hòa cung cấp bánh trung thu:【Vừa rồi có đến siêu thị của bạn, ông bà nội của con gái bạn nói bạn ra ngoài rồi. Tôi xin họ thông tin liên lạc với bạn. 】

Hóa ra là như vậy.

Trước tết Trung thu, nhân viên bán hàng tận cửa là chuyện thường, hơn nữa bây giờ trong siêu thị quả thật có hai ông bà cụ vào đứa trẻ. Tuy ông ta hiểu lầm họ là ông bà nội của Bánh Sữa Nhỏ, nhưng miêu tả chính xác. Ông Hòa thật sự có ghé qua siêu thị của cô.

Đào Đào đã tin tám phần, còn lại hai phần nghi hoặc. Tại sao vòng bạn bè chỉ có ngắn ngủi nửa tháng?

Đối phương hình như đoán được suy nghĩ của cô, tin nhắn tiếp theo chính là:【 Sắp tới Trung thu rồi, bạn có định mua bánh Trung thu không? Nếu có xin bạn liên lạc với tôi. Tôi chỉ mới vào làm việc nửa tháng, vẫn còn trong thời gian thử việc, cần phải vượt qua thành tích hàng tháng. Hy vọng bạn có thể ủng hộ! 】

Thì ra là nhân viên mới, chẳng trách gì sốt sắng như vậy, còn chịu khó dầm sương dãi nắng.

Cuối cùng hai phần nghi hoặc của cô cũng được giải trừ. Suy nghĩ một chút, Đào Đào trả lời: 【Vậy buổi chiều chúng ta liên lạc lại đi. Bây giờ tôi phải đi bệnh viện một chuyến, không có thời gian bàn chuyện làm ăn. 】

Ông Hòa cung cấp bánh trung thu:【Ok! Cảm ơn bạn tin tưởng và hỗ trợ. Tôi chờ câu trả lời của bạn! 】

Lời nhắn này có vẻ rất tích cực và vui vẻ, nhưng trên thực tế người gửi không vui nổi, không vui chút nào.

Trình Quý Hằng nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình di động. Gương mặt vốn khoái trá bỗng trở nên phiền não.

Mặc dù cô không nói mình đi bệnh viện nào, nhưng hắn có thể đoán được. Chắc chắn là trường y khoa.

Khả năng cô đi khám bệnh không lớn, bởi vì vừa rồi bà cụ kia nói cô đi đóng học phí cho con gái xong sẽ trở về ngay. Nhưng hiện tại cô lại không về, chứng tỏ đến trường y là việc đột xuất.

Câu hỏi mấu chốt là: vì sao lại đến trường y?

Trong đầu hắn gào thét, là vì Tô Yến!

Nghĩ tới hôm nay là Thất Tịch, tâm tình Trình Quý Hằng càng thêm âu sầu ảm đạm, còn rất chua xót.

Chỉ là một ngày lễ vô vị thôi mà, có gì hay đâu? Nếu Thất Tịch thật sự là một ngày tốt lành, thì ngày hôm sau Ngưu Lang Chức Nữ không đến nỗi phải chia cách. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là lễ này không nên ăn mừng. Những cặp đôi nào ăn mừng hôm nay thì sẽ chia tay hôm sau.

Hắn không ngừng an ủi bản thân, nhưng trong lòng càng lúc càng chua, còn chua hơn ăn cả trăm quả chanh.

Kết thúc cuộc trò chuyện WeChat không quá mười lăm giây, hắn đã đưa ra một quyết định ... đi trường y một chuyến.

Không có lý do gì cả, chỉ muốn đi thôi.

.....

Tòa nhà khoa ngoại trú của trường y rất hoành tráng, dòng người ra vào không ngừng. Sảnh chính có hai thang máy chật ních người. Người xếp hàng trước thang máy đông không kém gì rạp hát vào mùng một Tết.

Khoa Tim mạch ở tầng 6.

Đào Đào ôm túi xách và điện thoại di động chen vào đám đông. Rất lâu sau cô mới lên tới tầng 6.

Vừa xuống xe buýt cô đã gửi WeChat cho Tô Yến, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời cô. Chắc anh còn đang khám bệnh cho bệnh nhân nên không xem điện thoại di động, nếu không anh nhất định sẽ gọi lại cho cô.

Cô không gọi điện thoại cho anh nữa, cũng không muốn quấy rầy công việc của anh. Cô ngồi xuống băng ghế bên cạnh bàn phân khoa chờ anh.

Bên cạnh cô có hai bà cụ đang trò chuyện.

Có lẽ vì ở đây ồn ào nên hai người nghe không rõ, cũng có lẽ vì lớn tuổi bị lãng tai, cho nên họ nói chuyện rất lớn tiếng. Đào Đào tuy không cố tình nhưng vẫn nghe không sót một chữ nào.

Một trong hai bà cụ có thân hình béo phì, giọng nói vang như sấm: "Bác sĩ trước khi phẫu thuật đều đã nói rõ tình huống với con trai bà cụ kia rồi. Thuyên tắc phải làm kịp thời, nhưng không thể đảm bảo thành công 100%. Còn nói rõ nếu thất bại sẽ có nguy cơ tử vong, bởi vì sức khỏe của bà cụ vốn không tốt lắm.

Các bác sĩ cũng không đề nghị giải phẫu, để cho gia đình tự lựa chọn. Nếu không giải phẫu sẽ dùng phương pháp điều trị bảo tồn.

Lúc ấy con trai bà ta cũng hiểu mà. Chính cậu ta lựa chọn giải phẫu cho mẹ, ký vào đơn chấp nhận phẫu thuật, kết quả phẫu thuật thất bại, con trai bà ta lại trở mặt không nhận người. Cậu ta mắng bác sĩ coi thường mạng người, muốn bệnh viện bồi thường tiền, còn uy hϊếp nếu không đền tiền sẽ gϊếŧ bác sĩ.”

Bà cụ thứ hai gầy gò, nhưng giọng nói khá sắc bén. Bà kinh ngạc thốt lên: "Chuyện này xảy ra từ khi nào?”

Bà cụ béo phì: "Mới đây thôi. Vừa rồi cậu ta ở phòng bác sĩ làm ầm ĩ. Còn bóp cổ, đập vỡ kính của bác sĩ. Thật giống như người điên, tới ba người bảo vệ mới kéo cậu ta đi được.”

Bà cụ gầy hậm hực: “Người này thật sự là vô lý mà!”

Đào Đào rất đồng tình với bà cụ gầy. Bác sĩ người ta đã làm tất cả những việc cần làm, trước khi phẫu thuật đã phân tích lợi hại, lại không có buộc ai ký giấy chấp nhận phẫu thuật. Phẫu thuật không có gì là chắc chắn, làm sao có thể trách bác sĩ coi thường mạng người đây?

Bà cụ gầy lại hỏi: "Là bác sĩ nào mà xui xẻo vậy?”

Bà cụ béo phì: "Là anh chàng bác sĩ đẹp trai đeo kính. Tên là gì nhỉ? Tô Nguyện?”

Tô Yến?

Đào Đào vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Đúng lúc này, cô nhìn thấy Tô Yến.

Khu chờ đợi và khu khám bệnh được phân ra làm hai bên. Tô Yến vừa từ khu khám bệnh đi ra, Đào Đào định gọi anh nhưng ngay sau đó cô nghe một tiếng thét chói tai đầy khủng hoảng. Vào lúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen giống như một con trâu điên xông ra khỏi đám người lao về phía Tô Yến, trong tay cầm con dao sáng loáng.

Anh ta chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Tô Yến.

Tô Yến vốn không có cơ hội tránh né. Một khắc đó, trái tim Đào Đào như nhảy đến cổ họng.

Nhưng trước khi người đàn ông kia ra tay, Tô Yến đột nhiên bị đẩy sang một bên. Trong tích tắc, con dao trong tay người đàn ông đâm vào bụng một người khác.

Đào Đào nhìn thấy rõ ràng, người đẩy Tô Yến ra là Trình Quý Hằng.

Ban đầu Trình Quý Hằng cũng không thấy đau, chỉ thấy lưỡi dao rất lạnh. Một dao này cũng không ảnh hưởng đến năng lực phản ứng của hắn. Hắn vung tay lên cho người đàn ông kia một quyền, chuẩn xác đánh vào thái dương của anh ta, lập tức hạ gục đối phương.

Một quyền này như dùng hết sức lực bình sinh của hắn. Đánh xong hắn cảm thấy suy yếu chưa từng có, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

Thân dao đã cắm gần hết vào thân thể hắn, chỉ có chuôi dao lộ ra bên ngoài.

Một nửa cơ thể hắn đã nhuộm một màu đỏ.

Loang lổ trên áo sơ mi trắng là một màu đỏ chói mắt.

Giây phút ấy đầu óc Đào Đào trống rỗng, cô đứng bật dậy, liều lĩnh chạy về phía Trình Quý Hằng.

Cô nghe tiếng hét thất thanh. Dường như đó là tiếng hét của cô.

Thế giới lúc này hỗn loạn, nhưng cũng rất yên tĩnh.

Mọi vật xung quanh cô đều trở nên hư ảo, ngoại trừ Trình Quý Hằng.

Cô giống như một con thú bị thương, hung hăng đẩy đám người ra, điên cuồng lao tới bên hắn, nhưng khi đứng bên cạnh hắn, cô lại không biết mình nên làm gì. Cô không dám chạm vào hắn, không dám đỡ hắn, thậm chí không nói được một lời.

Ngay từ lúc đó, cô không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy trước mắt mình ướt đẫm.

Cô muốn hỏi tại sao. Hắn có bị điên không? Tại sao lại đỡ một nhát dao cho Tô Yến?

"Em khóc cái gì?” Mặt Trình Quý Hằng đã tái nhợt như tờ giấy, đôi môi không còn chút máu, giọng nói thều thào. Nhưng hắn vẫn mỉm cười với cô, yếu ớt trấn an cô, “Anh không sao.”

Đào Đào nói không nên lời, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở mơ hồ.

Trình Quý Hằng biết cô muốn hỏi gì, nhưng hắn sắp đứng không vững nữa rồi. Trước khi ngã xuống, hắn dùng hết hơi thở cuối cùng để trả lời câu hỏi của cô: "Bởi vì em yêu anh ta.”

Hắn ghét Tô Yến vì cô yêu anh ta.

Nhưng cũng chính vì cô yêu Tô Yến nên hắn mới liều mạng cứu anh.

Chỉ cần là người cô yêu, hắn sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ.