Chương 17-3

Edit: Witch _ Fair Play Team

Trình Ý Ý lập tức cảm thấy nội tâm hoàn toàn lấp kín. Là cô sai rồi sao?

Lúc trước kỳ thật cô không tin Cố Tây Trạch kết giao nhiều bạn gái như vậy. Tính cách anh trời sinh cao ngạo, nếu như không phải thật sự động tâm tuyệt đối sẽ không cúi người nói chuyện yêu đương.

Một khi bắt đầu yêu đương, anh sẽ nỗi lực đầu tư. Giống như anh làm tất cả mọi chuyện một khi bắt đầu sẽ làm đến tận cùng.

Tuy rằng những tin đồn và ảnh chụp kia đủ để làm cô khó chịu thật lâu, thế nhưng ngay từ đầu đến cuối đều cảm thấy không chân thực. Nếu như Cố Tây Trạch thật sự đang yêu đương với Tống An An, anh nhất định sẽ không im lặng, ngược lại còn thoải mái thừa nhận.

Sáng hôm nay Tống An An phô trương thanh thế càng chứng nghiệm cho suy đoán của cô. Thế nhưng cô sai rồi sao? Cố Tây Trạch đang giúp cô ta nói chuyện?

Lúc trước nhìn nhiều bình luận buồn nôn nhưng cô không khó chịu đến vậy, đến giờ phút này cô cảm thấy trái tim mình bắt đầu chua xót. Đau đến mức cô không thở nổi, làm cho hốc mắt cô phiến hồng, muốn khóc.

- Tại sao tôi không thể xem?

Trình Ý Ý quật cường nhìn anh, không chịu để nước mắt trào xuống. Chính cô cũng cảm thấy mình rất giỏi che giấu, thế nhưng lại không biết ánh mắt mình đã nổi lên sương mù.

Ánh mắt kia cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt cao ráo nhếch lên, hai mí mắt uốn nếp sâu, giống như rũ xuống.

Cô Tây Trạch cho đến giờ mới hiểu rõ tính cách cô, dù cho che giấu tốt, cải trang có tốt đến đâu thì từ ánh mắt của cô đều sẽ tìm ra manh mối.

Tựa như giờ phút này nét mặt cô quật cường không nói đạo lý thế nhưng nội tâm cô đang rất khó chịu.

Anh khẽ thở dài một hơi, lại nghĩ, nội tâm liền mềm dịu vô hạn. Anh tắt thông tin trang báo mạng.

- Ý Ý, đừng xem những tin tức chẳng có chút ý nghĩa nào này - Tôi có bạn gái, nhưng không phải Tống An An.

Nội tâm Trình Ý Ý mãnh liệt nhảy lên, dường như yết hầu bị người ta chặn lại. Là ai? Cô muốn hỏi nhưng một chỗ cũng không nói thành lời.

Bao nhiêu chua xót từ ngày xa cách đến nay nhất thời xông lên đầu. Một khác này thấy anh nhắc lại, cô mơ hồ có dự cảm như thế. Dù cho khoảng cách giữa cô và anh đã bị thời gian kéo ngày càng xa, cách chừng đó năm vạch ra hào rộng, hiểu lầm và oán hận càng thêm sâu hoặc cạn, có thể lưu lại bao nhiêu yêu thương đây?

Gương vỡ khó lại lành. Cô nên sớm biết.

Nước mắt cô không nhịn được mà lăn khỏi khóe mi. Một giây sau, Cố Tây Trạch ngưa đầu hôn lên mi mắt cô. Môi của anh có chút lạnh, thế nhưng lại mềm mài, hôn mất giọt nước mắt của cô còn chưa kịp rơi xuống.

- Tới bây giờ tôi chưa từng đổi bạn gái.

Anh nghe thấy giọng nói của mình đang nói cho cô biết, củng cảm thấy đây là giọng điệu ôn nhu nhất trong đời mình. Vậy nên đừng khóc.

Cách làm người của anh nghiêm cảnh, tính cách nguội lạnh, gương mặt nghiêm túc. Nhưng tận sâu đáy lòng anh lại ấm áp và ẩm ướt nhất, sớm đã bị người ta khai phá và đi vào.

Cô là Trình Ý ý. Thế nhưng anh không chắc chắn cô cũng thương anh. Trình Ý Ý là một tiểu phiến tử giảo hoạt, anh sớm đã biết. Biết lúc bọn họ vẫn đang yêu cuồng nhiệt.

Cô không để lại dấu vết mà dẫn dắt mọi chuyện theo phương hướng có lợi cho bản thân, người đáng ghét nhưng cô vẫn mỉm cười khen ngợi. Cũng có thể cô không phải cô thích anh như vậy, nhưng anh có thể cho cô những thứ của anh mà cô cần.

Yêu và bảo vệ.

Nếu thật sự yêu một người, dù cho biết cô có nhiều khuyết điểm hơn nữa, phát hiện cô không hoàn mỹ hơn nữa thì yêu thương vẫn không thể phai mờ. Anh chỉ có thể dẫn dắt cô, tha thứ cho cô. Thậm chí đôi khi... Còn bị cô đồng hóa, cảm thấy cô không phạm lỗi hết thảy đều là hợp tình hợp lý.

Nhịn không được mà muốn cho cô hết thảy. Trình Ý Ý cứ như thế bị anh chiều cho hư rồi, càng ngày càng không kiêng kị.

Nhưng anh bi ai phát hiện, bản thân không có cách nào khác. Một người kiêu ngạo muốn bộc bạch cõi lòng cần dũng khí rất lớn, điều này có nghĩ là anh nguyện móc trái tim dâng lên, mặc cho người xử trí.

Lần đầu tiên Trình Ý Ý giẫm lên nó rời khỏi Đế Đô.

Đây là lần thứ hai.

***

Ngày hôm sau Trình Ý Ý vừa rời giường thì trên mạng những tin đồn nhảm nhí kia đã được xóa sạch sẽ. Về hình ảnh của Trình Ý Ý, lúc đầu còn có người đào bới lên bối cảnh này cũng biết mất không còn một móng.

Cẩn thận xem lại, chuyện xấu về Cố Tây Trạch và Tống An An cũng bị xóa rất nhiều. Còn một chút chuyện xưa sót lại. Những fans hâm mộ Tống An An không cam lòng mà kêu gào.

Tuy rằng nhớ đến Cố Tây Trạch thay Tống An An nói lời kia còn không thoải mái, thế nhưng nghĩ thêm nữa cũng lại thấy cả tâm hồn và thể xác đều viên mãn.

Anh chưa từng kết giao bạn gái khác.

Trình Ý Ý mỉm cười lộ ra hàm răng, mái tóc dắt ra sau tai xõa trên vai, bắt đầu thu dọn quần áo.

Miệng vết thương đã cắt chỉ, hôm nay đã có thể xuất viện. Trình Ý Ý đã thu dọn xong quần áo, không muốn ở trong phòng bệnh chờ nên một mình đi làm thủ tục xuất viện.

Càng ngày càng gần ngày cuối nă, những người trong sảnh khám bệnh thật nhiệu, tiếng trách móc ầm ĩ, lại chen lấy.

Trình Ý Ý cầm thẻ ATM và biên lại chậm rãi xếp hàng chờ, cúi đầu không đếm xia đến, lôi điện thoại ra nghịch. Lúc này một giọng nói vang lên:

- Quả nhiên là cô, tôi biết hôm nay cô còn ở chỗ này.

Giọng nói này rất quen thuộc, hôm qua cô vừa mới nghe qua. Trình Ý Ý ngẩng đầu, phát hiện trước mắt là cô gái nhỏ hôm qua nhận nhầm cô là Tống An An. Tuổi cô nhóc không lớn, chừng mười bốn mười lăm tuổi, đeo ba lô còn mang đồng phục học sinh. Mái lô kẹp trên trán, vẻ mặt đầy căm phẫn:

- Cô là kẻ thứ ba trong chuyện tình An An chúng tôi?

Giọng nói của con nhóc rất lớn, làm mọi người xung quanh đều chú ý đến, xôn xao nhìn qua.

- Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, lại chen chân vào tình cảm người khác sao, có biết xấu hổ không?

Trình Ý Ý nhíu mày, cô bé kia tuổi còn nhỏ, cô cũng không muốn so đo thế nên chỉ có thể nén lại sự không vui, từng câu từng chữ nói cho con nhóc biết:

- Em không biết chân tướng sự tình thì đừng lên tiếng đòi quyền lợi. Tống An An và Cố Tây Trạch cũng không phải quan hệ yêu đương.

- Cái gì mà tôi không biết? Tất cả mọi người đều biết rõ, An An là ban gái Cố Tây Trạch, hồ ly tinh như cô vừa ý đàn ông của An An, vừa đẹp trai vừa có tiền.

Quả thật Trình Ý Ý tức giận đến mức bật cười, cũng không muốn nói chuyện với nữ sinh não tàn nhưu thế nữa, cô quả nhiên là điên rồi. Trực tiếp xoay người, không nhìn con bé kia nữa, cũng không thèm để ý.

Ánh mắt đám người chung quanh như đao nhọn, Trình ý Ý miễn cưởng nén khẩu khí giữ phogn độ.

- Cô cũng biết mất mặt hả? Lúc làm tiểu tam sao không biết?

Cô gái nhỏ kia dương dương đắc ý cười rộ lên, lại phát hiện Trình Ý Ý không hề nhìn mình thì lập tức thẹn quá hóa giận.

- Vì sao không nói gì? Chột dạ sao?

Trình Ý Ý kìm nén bực bội.

- Hồ ly tinh.

Cô gái kia nói đi nói lại, phát hiện Trình Ý Ý không thèm để ý rốt cuộc tức giận tiến lên đẩy Trình Ý Ý một cái.

Sức lực của những con nhóc thời kỳ dậy thì rất lớn, Trình Ý Ý không đề phòng theo bản năng đưa tay giữ người bên cạnh để giữ thăng bằng, một người phụ nữ trung niên chừng ba mươi bốn mươi tuổi lại nhẹ nhàng tránh qua.

Bà ta nghe được Trình Ý Ý phá hoại tình cảm người ta. Thế nên tránh xong còn phủi phủi vạt áo mà Trình Ý Ý chạm đến. Thảm rồi... Vừa mới cắt chỉ thôi lại muốn đập đầu rồi...

Trình Ý Ý nhắm mắt, cũng không ngã xuống như trong tưởng tượng. Có người đỡ cô.

Côn Nam nâng Trình Ý Ý dậy, chuyện đầu tiên chính là trả thù đẩy con nhóc kia vài kia. Con bé kia bị người đàn ông trưởng thành đẩy lùi về phía sau.

Người đàn ông này tróc nhuộm màu bạc, hùng thần ác sát, không giống người tốt. Cậu ta khống chế lực đạo, không đến mức làm con bé kia ngã sấp xuống lại đủ để nó e ngại mà muốn khóc rống lên.

Côn Nam cũng mặc kệ cái gì là phong độ thân sĩ, vừa đẩy vừa mở miệng đe dọa.

- Còn dám đẩy người? Không biết đó là người bệnh sao? Tôi cũng đẩy cô hai cái thử xem.

Rốt cuộc nước mắt con bé kia không nhịn được mà rơi xuống:

- Không dám, tôi không đẩy...

Lúc này Côn Nam mới dừng ty, vỗ vỗ lòng bàn tay, quay người nhìn về phía người phụ nữ trung niên vừa rồi cố ý tránh Trình Ý Ý.

- Dì, tôi nhìn dì là trưởng bối hiện tại sẽ không đẩy dì. Nhưng chuyện khác tôi cần phải tính toán với dì.

Côn Nam vóc dáng cao lớn, từng bước đến gần, làm người phụ nữ trung niên kia sợ hãi lùi về sau mấy bước.

Cậu ta kéo Trình Ý Ý đến trước mặt, xoay người giật lấy chiếc mũ của cô, chỉ vào vải gạt cho bà ta nhì:

- Ngươi biết đây là gì không? Nghe người khác nói gió chính là mưa. Đừng nói cô ấy là chính nhi bát kinh chính cung nương nương, coi như cô ấy không phải thì nếu như hôm nay đầu cô ấy tiếp tục bị thương bà cũng không bồi thường nổi.

Dứt lời, cậu ta lại chỉ sang con bé kia:

- Bạn nhỏ, cô tới đây.

Con nhóc kia nhút nhát đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

- Tới đây.

Côn Nam thiếu kiên nhẫn, con bé kia sợ đến toàn thân rin rẩy, vác theo ba lô chậm rãi bước đến trước mặt Côn Nam.

- Nhìn cho kỹ.

Côn Nam đội mũ lên cho Trình Ý Ý, sau đó nâng mặt cô lên:

- Bạn gái Cố Tây Trạch chỉ có một người duy nhất. Nghe có hiểu không?

Con nhóc kia nước mắt long lanh gật đầu như gà mổ thóc.

- Cô nói Tống An An kia là ai toi không biết, nếu như người hâm mộ của cô ta dám giội nước bẩn lên người khác, tôi sẽ tính sổ cô ta thay cho các người. Hiểu không?

- Đã...

Rốt cuộc con bé kia hông nhịn được nữa mà bật khóc.

- Ồn ào quá.

Con Nam không kiên nhẫn trừng mắt với con nhỏ kia. Con bé đó lập tức nín bặt.

- Nhanh đến trường đi, đừng để tôi gặp lại cô.

Cô nhóc kia nhanh như chớp chạy đi, Trình Ý Ý thiếu chút nữa bật cười.

- Hả giận không?

Côn Nam nhìn cô chớp chớp con mắt, giơ tay lên.

- Hả giận.

Trình Ý Ý hét lên, cũng đưa tay ra đạp.

- Đưa biên lai cho tôi, cậu đến ghế ngồi nghỉ đi.

Trình Ý Ý thuận theo đưa biên lại cho cậu ta, bước ra khỏi đám người. Hả giận thì hả giận rồi.

Nhưng cô có thể thay đổi được một người, hai người thế nhưng lại không thay đổi được suy nghĩ của mọi người.

Lúc này điện thoại lại rung lên hai cái. Trình Ý Ý cầm điện thoại lên, vừa ngồi xuống ghế dài vừa xem tin nhắn. Lại là tin nhắn từ tổ chức chương trình "thiên tài trời sinh".

"Trình Ý Ý tiểu thư, xin cô hãy nghiêm túc cân nhắc lần tham gia khiêu chiến này. Chương trình chúng tôi vô cùng ưu tú, tỉ lệ xem rất cao, cũng vô cùng thú vị. Chúng tôi tin rằng, cô có năng lực đạt chức vô địch."