Chương 3: Nhìn đủ rồi thì đi mua cho tôi chai nước

Phạm Tư Tư từng đi xem trận thi đấu bóng rổ với bạn thân.

Bạn thân của cô thích thầm một người trong đội thể thao của trường, hầu như ngày nào cũng đến xem.

Thật ra cô không hiểu cảm giác rung động khi nhìn thấy một chàng trai là như thế nào.

Bạn thân đưa cho chàng trai chai nước mà có thể vui vẻ rất lâu.

Cô thật sự không hiểu nổi.

Sân bóng rổ của trường S tốt hơn nhiều so với trường cũ của cô, con trai mặc đồng phục bóng rổ, đi giày thể thao hàng hiệu, cọ xát với sàn nhựa plastic phát ra tiếng kẽo kẹt.

Phạm Tư Tư không hiểu nhiều về bóng rổ, nhưng động tác ném bóng của Thẩm Yến rất đẹp, có cảm giác bùng nổ.

Với bờ vai rộng, nếu bạn thân Tống Ngọc Kỳ của cô ở đây, chắc chắn sẽ nói những lời tán thưởng này đến lời khen khác.

Eo chó đực mà Tống Ngọc Kỳ nói đến liệu có phải là Thẩm Yến hay không.

Phạm Tư Tư lại đỏ mặt không có lý do.

*

Thẩm Yến chỉ chơi một lúc rồi nói rằng mình có việc phải đi.

Chàng trai nhìn về phía anh một cách ái muội: “Việc gì? Hẹn với con thỏ trắng kia à?”

Con trai luôn thích đặt cho con gái một số biệt danh, con thỏ trắng chính là biệt danh của Phạm Tư Tư.

Thẩm Yến chậm rãi nhíu mày, thật ra anh không hề ghét biệt danh này một chút nào, thậm chí còn cảm thấy rất phù hợp.

Phạm Tư Tư đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo Thẩm Yến, đám con trai đánh giá Phạm Tư Tư, ánh mắt còn có hơi ngưỡng mộ.

Gái đẹp luôn sánh đôi với trai đẹp.

Họ tự ý thức được điều này.

Lúc Từ Văn Lệ chạy tới, trận thi đấu đã kết thúc, cô ta đưa cho Thẩm Yến chai nước khoáng có dán hình trái tim trên đó.

Thẩm Yến không cầm, giọng điệu lãnh đạm: “Cảm ơn, tớ có rồi.”

Giọng điệu xa cách và khách sáo đánh trúng tim Từ Văn Lệ, đây không phải lần đầu cô ta bị từ chối.

Nhưng so với mọi lần thì khiến cô ta xấu hổ hơn.

Chỉ vì Phạm Tư Tư đứng sau anh.

*

Phạm Tư Tư có thể cảm nhận được sự thù địch của cô gái, cô đã quen với điều đó.

Cô đuổi theo Thẩm Yến, nhỏ giọng nói: “Về nhà à?’

“Cô đi mua cho tôi chai nước.”

Anh vừa đi vừa cởϊ áσ bóng rổ, cơ bụng săn chắc, da thịt trắng nõn, thị giác đánh sâu vào trái tim của Phạm Tư Tư.

Trong lúc nhất thời cô đã quên mất việc dời mắt đi.

Thẩm Yến hờ hững quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, da thịt non nớt hồng hào.

Dễ xấu hổ như vậy mà còn nhìn mình chằm chằm.

Khóe môi của anh cong lên: “Nhìn đủ chưa?”

“Hả?” Phạm Tư Tư nghe thấy giọng nói đầy nguy hiểm của anh, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng bừng.

“Nhìn đủ rồi thì mua cho tôi một chai nước.” Anh thay quần áo đồng phục trong cặp sách.

*

Cơ bụng của Thẩm Yến hiện lại trong tâm trí của Phạm Tư Tư, một lúc lâu sau vẫn không biến mất.

Trước kia cô chỉ nhìn cơ bụng ở trên mạng, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy hormone tăng vọt, trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh xấu xa.

Sau khi mua chai nước suối, cô quay lại sân thể dục.

Lúc Thẩm Yến uống nước, yết hầu lên xuống, Thẩm Tư Tư bất giác nuốt nước miếng.

Yết hầu của anh đẹp thật.

“Chú Trương đi đón em gái tôi.” Anh duỗi thẳng chân trên bậc thang, thẳng tắp, thon dài.

Phạm Tư Tư không nhịn được mà liếc nhìn đũng quần của anh, nơi đó tràn ngập sức sống.

Sự im lặng của Phạm Tư Tư nằm trong dự kiến của Thẩm Yến, anh nói tiếp: “Chúng ta đi ăn cơm trước.”

*

Trời sắp tối.

Trường cấp ba S nằm trong khu nội thành, xung quanh đầy đủ tiện ích.

Trong trung tâm mua sắm, rực rỡ sắc màu.

So với trấn nhỏ yên tĩnh, sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố là điều gì đó mới lạ đối với Phạm Tư Tư.

Thẩm Yến chọn một tiệm lẩu.

Cô tưởng rằng anh chỉ ăn lót bụng, ai ngờ anh ăn như bữa tối.

Thẩm Yến nhìn thực đơn, hai mắt híp lại nhìn mắt cô, hàng mi cong vυ"t như cánh bướm, ánh mắt lập lòe đối với những thứ mới lạ xung quanh.

“Gọi cho cô hai món?”

“Tôi không đói bụng.”

Thẩm Yến tự gọi món cho mình, một lúc sau, Thẩm Văn xách một cái túi trên tay, đi tới.

“Anh, em sắp chết đói rồi, đồ ăn chuẩn bị xong chưa?”

Thẩm Văn nhìn về phía Phạm Tư Tư đang im lặng, nhíu mày: “Anh, sao anh không nói với em anh đưa chị ta đi cùng?”

“Sao hôm nay lại tan học muộn vậy?” Giọng nói thâm trầm của Thẩm Yến kèm theo nghiêm khắc, lông mày hơi nhíu lại lộ ra vẻ bất mãn, “Lại đi hẹn hò với cậu ta?”

Chỉ tay vào mình, Thẩm Văn bĩu môi, sao anh trai lại có thể nói chuyện riêng của mình với người ngoài cơ chứ.

Nhỡ đâu Phạm Tư Tư tố cáo với cha, chắc chắn mình sẽ chết.

“Không phải, sắp thi giữa kỳ rồi, giáo viên giảng quá giờ.”

Phạm Tư Tư biết Thẩm Văn chỉ mới là học sinh lớp 9, nghe những gì Thẩm Yến nói, cô bé này yêu sớm.

Nhìn ra sự đề phòng của Thẩm Văn, cô cụp mắt xuống, yên lặng chờ đô ăn được bê lên.