Chương 37: Vỗ cứ gây rối

Thành phố Y.

Cậu và em họ Phạm Lịch đã ở sân bay đón tiếp, được Thẩm Yến bắt tay, bàn tay được Thẩm Yến nắm muốn rút về theo bản năng.

Thẩm Yến nới lỏng tay, giữ khoảng cách với cô.

Phạm Tư Tư mờ mịt nhìn sang, anh nghe lời khiến người ta hơi khó hiểu.

Phạm Lịch cầm chiếc túi trong tay cô: “Chị——”

Cậu nhìn về phía Thẩm Yến, cô giới thiệu với hai người họ: “Cháu— Cha không yên tâm để cháu về một mình cho nên bảo anh trai đưa cháu về.”

Phạm Tư Tư biết cậu rất ghét Thẩm Lực, cho nên cô cẩn thận nhìn về phía cậu của mình.

Thẩm Yến cảm thấy hơi ngột ngạt, cô vẫn luôn cẩn thận như vậy.

Ở nhà họ Thẩm như thế nào thì ở nhà họ Phạm cũng như thế.

Anh chợt nghĩ đến câu nói kia của cô ——

Chắc chắn anh không biết cảm giác ăn nhờ ở đậu là như thế nào.

Anh không biết, mặc dù Phương Vận có tính kiểm soát mạnh mẽ nhưng chưa từng bạc bẽo về vấn đề tiền bạc, cho dù mấy năm qua anh không làm theo bất kỳ lời nào của bà nhưng bà chưa từng khóa thẻ của anh.

Trong nhận thức của Phương Vận, chắc chắn anh sẽ đi theo con đường mà bà vạch sẵn.

Nhưng thực ra, anh đã bắt đầu lên kế hoạch thoát khỏi sự kiểm soát của bà.

Sự xuất hiện của Phạm Tư Tư chẳng qua chỉ đẩy nhanh việc thoát khỏi sự kiểm soát này mà thôi.

Cậu liếc nhìn Thẩm Yến, không nói gì cả, một câu hỏi cũng không, liền đưa hai người về.

*

Bà và ông ngoại ở dưới lầu nhà cậu.

Thẩm Yến được sắp xếp chỗ ngồi trên sô pha, cánh tay tùy ý đặt sau lưng Phạm Tư Tư, em họ Phạm Vũ Toàn nhìn từ xa, như thể anh ôm chị họ vào trong lòng ngực.

Phạm Vũ Toàn hỏi Phạm Lịch: “Kia là bạn trai của chị ạ?”

Phạm Lịch trợn trắng mắt: “Con trai chồng cũ của dì.”

Phạm Vũ Toàn bị Phạm Lịch quay vòng, có hơi mơ hồ, đến khi phản ứng lại thì đấm cậu nhóc: “Anh trai cùng cha khác mẹ với chị họ.”

Phạm Lịch nhìn dáng vẻ tiên nữ của Phạm Vũ, bĩu môi đầy ghét bỏ.

*

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tống Ngọc Kỳ gọi điện thoại tới muốn hẹn cô đi ăn khuya.

Phạm Vũ Toàn ồn ào đòi đi cùng.

Khi đoàn người đi xuống dưới, Thẩm Yến đi theo sau Phạm Tư Tư, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô với đôi mắt sâu thẳm, trong đầu nghĩ đây chính là cuộc sống trước kia của cô.

Phạm Vũ Toàn nói rất nhiều, Phạm Tư Tư chủ yếu đáp lại bằng nụ cười mỉm, hoặc mím môi khi nói đến điều gì đó hài hước.

Ánh mắt của Thẩm Yến quá nóng bỏng, cô hơi quay đầu lại, phát hiện bóng người khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Thẩm Lịch đuổi theo: “Cha em sợ hai người mới tới không quen đường lên bảo em đi theo.”

*

Tống Ngọc Kỳ đưa Mập đi cùng, còn có Lý Tiên Quân.

Nửa năm không gặp, Mập gầy đi rất nhiều.

Tống Ngọc Kỳ nhìn thẳng về phía Thẩm Yến, hơi xấu hổ nhìn Lý Tiên Quân, cô nàng không biết Phạm Tư Tư có bạn trai.

Còn đặc biệt đưa cô về.

Lý Tiên Quân là chàng trai tương đối đẹp trai mà cô nàng từng gặp, nhưng lại trở nên tầm thường khi ở trước mặt Thẩm Yến.

Phạm Lịch từng gặp Tống Ngọc Kỳ, hiểu rõ ý trong mắt cô nàng, vội vàng giải thích: “Con trai chồng trước của dì em, anh trai của chị em.”

Thẩm Yến cười nhẹ, lịch sự giới thiệu tên của mình.

Phạm Vũ Toàn đột nhiên ghé vào tai Phạm Tư Tư: “Chị, anh chị có bạn gái chưa ạ?”

Phạm Tư Tư sửng sốt, có hay không nhỉ?

Nếu nói có thì sẽ bị hỏi trông như thế nào, nhưng nếu nói không thì sẽ không bị hỏi nhiều.

Cô ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt góc cạnh như dao của Thẩm Yến, anh mặc một chiếc áo gió, tươm tướt, hào hoa, ngũ quan nổi bật trong đám đông.

Phạm Vũ Toàn đẩy cánh tay của cô, hỏi lại.

Phạm Tư Tư lắc đầu nói: “Chưa.”

*

Ở một cái lán ven đường.

Phạm Vũ Toàn ngồi bên cạnh Thẩm Yến, lúc này Phạm Tư Tư mới hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi kia của cô nhóc này.

Một số cảm xúc kỳ lạ lan khắp trái tim.

Cô cúi đầu dùng giấy lau vết dầu mỡ trên mặt bàn, không nói câu nào với Tống Ngọc Kỳ.

Lý Tiên Quân được sắp xếp ngồi bên cạnh cô.

Cô liếc nhìn Thẩm Yến, anh đang trao đổi Wechat với Phạm Vũ Toàn.

Trái tim cô đột nhiên thắt lại, khi Lý Tiên Quân đưa ra đề nghị thêm Wechat, cô do dự một lúc rồi lấy điện thoại ra.

Ai ngờ Thẩm Yến đứng dậy, cầm điện thoại của cô: “Điện thoại của anh vừa mới hết pin, dùng tạm Wechat của em thanh toán nhé, tôi đi mua nước, mọi người muốn uống gì?”

Từng người gọi đồ uống, Phạm Tư Tư muốn uống nước lọc, Thẩm Yến nói: “Mật khẩu là gì, đến đây thanh toán.”

Phạm Tư Tư siết chặt tay, rõ ràng anh biết.

Cố nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cô chậm rãi đứng dậy, đi theo sau anh, đi vào siêu thị nhỏ gần quán nướng.

Cô chớp mắt, nghiêm túc lựa chọn đồ uống cho mọi người.

Thẩm Yến im lặng nhìn cô, âm thanh trong lòng kí©h thí©ɧ, cảm xúc trong mắt khẽ động, anh đột nhiên áp lên môi cô, tùy ý liếʍ láp.

Cô bị nụ hôn đột ngột của anh quấy rầy, giãy giụa, anh ôm chặt eo cô, đầu lưỡi bá đạo xông thẳng vào, quấn ấy cái lưỡi mềm mại của cô.

Anh cắn nhẹ đôi môi mềm mại của cô, khàn giọng nói: “Em thêm Wechat của cậu ta làm gì? Cho cậu ta cơ hội làm lốp xe dự phòng?”

Phạm Tư Tư bị anh nhìn đến mức xấu hổ, đôi mắt trở nên ướŧ áŧ: “Vô cớ gây rối!”