Chương 46: Da mặt cô ấy mỏng, hay suy nghĩ linh tinh

Bữa cơm tất niên của nhà họ Thẩm ăn ở nhà họ Phương.

Lục Đình Hạo cũng ở đó.

Ánh mắt của hắn vẫn trắng trợn, nóng bỏng như cũ, thấy Phạm Tư Tư và Thẩm Yến đi gần nhau, hắn hỏi cô: “Lần trước không muốn đi leo núi với anh có phải bởi vì Thẩm Yến không?”

Phạm Tư Tư ngừng đưa kẹo cho hắn, nhìn về phía Thẩm Yến đứng cách đó không xa, cô không nói gì.

Cô không thể giải thích được những cảm xúc dâng trào trong lòng cô vào lúc này, cô thực sự hy vọng có ai đó biết quan hệ giữa cô và Thẩm Yến.

Như vậy không cần phải áp lực nữa.

Khóe miệng của Lục Đình Hạo nhếch lên, bóc vỏ kẹo, nhét vào trong miệng cô, ánh mắt ái muội: “Buổi tối ngày hôm đó anh nhìn thấy em ấy đi vào phòng của em.”

Thẩm Yến nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm, còn ánh mắt của cô lại dịu dàng.

Yết hầu của Lục Đình Hạo chuyển động, hơi nóng truyền qua bụng, phía dưới có sự thay đổi kỳ diệu.

Hắn trọng dục, hẹn hò với nhiều cô gái, chơi qua vô số phụ nữ.

Cô cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ.

Có một cô gái dịu dàng giống như cô, khi học cấp ba hắn từng hẹn hò với cô gái đó, chẳng qua tuổi trẻ không hiểu biết, không nghiêm túc quý trọng cô gái kia.

Nghe nói sau khi lên đại học thì có bạn trai, đến bây giờ đã yêu nhau rất nhiều năm.

Không hiểu sao mà hắn lại chồng khuôn mặt của cô gái kia với khuôn mặt cô.

Thẩm Yến đi tới, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Lục Đình Hạo, gọi anh họ.

Lục Đình Hạo nhìn Thẩm Yến, trong ấn tượng của hắn, Thẩm Yến chưa từng quan tâm đến con gái, khó trách dì lại lo lắng như vậy.

Không phải không có lý do, là do biểu hiện của Thẩm Yến quá rõ ràng.

“Thẩm Yến, lâu rồi không chơi cờ, chúng ta làm một ván đi.”

Lục Đình Hạo chỉ vào Thẩm Văn với Phạm Tư Tư, mỉm cười: “Tư Tư và Thẩm Văn chờ một lúc nhé.”

Ánh mắt của Thẩm Yến tối sầm, khóe môi nhếch lên dần hạ xuống, nhưng giọng điệu khi nói chuyện với Phạm Tư Tư lại rất dịu dàng: “Đi đi, lát nữa anh sẽ tìm em.”

*

Thư phòng.

Sau khi bài trí trong ván cờ, Lục Đình Hạo lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Yến: “Nếu em đã hiểu mẹ em rồi thì đừng tiếp xúc gần với em ấy quá, tình yêu chân chính không nên bị hủy hoại, tổn thương.’

Thẩm Yến bình tĩnh đặt quân cờ xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Anh yêu sớm từ năm cấp hai, nhưng lại nhận ra ý nghĩa của tình yêu chân chính.”

Lục Đình Hạo nhướng mày: “Em vẫn còn quá trẻ.”

Thẩm Yến đặt quân cờ xuống, gật đầu, cười thành tiếng: “Từ khi nào mà giữa chúng ta lại nói chuyện đánh đố như vậy?”

“Ngày hôm đó em đi vào phòng em ấy, cố ý để anh nhìn thấy đúng không?” Lục Đình Hạo nhìn anh, cố gắng nhìn thấy cảm xúc của anh.

Ai ngờ khóe miệng của Thẩm Yến lại nở một nụ cười nhẹ: “Quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy cũng chỉ để cánh cáo em rằng cô ấy là em gái ruột của em, chúng em không thể phát sinh quan hệ.”

Cơ thể Lục Đình Hạo sững người tại chỗ, động tác di chuyển quân cờ đột ngột dừng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đặt quân cờ xuống.

“Em chơi kí©h thí©ɧ như vậy, không sợ anh nói với mẹ em à?”

Thẩm Yến ngước mắt: “Anh biết từ lâu rồi, nếu muốn nói thì làm gì phải nhịn đến bây giờ.”

Đôi mắt của Lục Đình Hạo thâm thúy, nhìn anh: “Lạ thật, sao em có thể thích——”

Thích em gái có quan hệ huyết thống với mình.

Trong ba đứa cháu trai nhà họ Phương, người ưu tú nhất là Thẩm Yến, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, tính cách ổn định, được tiến cử vào đại học B.

Với sự xuất sắc của anh, trong trường có đủ loại con gái, ai lại không thích một người đẹp trai, học giỏi, còn biết giữ mình trong sạch.

Lục Đình Hạo không nghĩ ra, mặc dù lần đầu tiên gặp cô gái nhỏ, hắn từng có chút rung rinh, nhưng đó chỉ là phản ứng bình thường mà thôi.

Mỗi lần nhìn thấy gái xinh thì hắn sẽ bị thu hút, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ muốn lên giường.

Thẩm Yến thì khác, anh chưa từng chơi đùa con gái.

Năm cấp hai, khi có người viết thư tình cho anh, ngay cả nhận anh cũng không nhận, từ chối trực tiếp trước mặt.

Dì luôn lo lắng anh quá thẳng thắn, sợ rằng sau này khó kiếm được vợ.

Anh không phải thẳng nam, chỉ là suy nghĩ không viết lên mặt, nhìn cách anh che chở cho Phạm Tư Tư, hắn biết chắc chắn anh đã làm nhiều chuyện phá vỡ nguyên tắc của mình vì cô gái đó.

Thẩm Yến ăn quân tượng của hắn, đôi môi mỏng mấp máy: “Anh thua rồi.”

Từ Tĩnh đến giục ra ăn cơm, Lục Đình Hạo thu dọn đồ, Thẩm Yến đóng hộp cờ lại, đột nhiên nói: “Em thích cô ấy.”

Lục Đình Hạo sững sờ một lúc.

Nghe thấy anh nói tiếp: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi em, đừng hỏi cô ấy, da mặt cô ấy mỏng, hay suy nghĩ linh tinh.”