Chương 3: Cố chấp

Lục Húc An thoải mái đến da đầu tê dại liền bắt đầu thuận theo máu tươi dưới â* đ** mà vận động, hắn có quy luật thọc vào rút ra, từng chút từng chút thoải mái, dưới thân nữ nhân lại cau mày càng ngày càng khó chịu.

"Aaa...đau..áa..."

tiếng kêu lại càng trở nên thê thảm làm cho Lục Húc An cảm thấy khó chịu vươn tay ở tiểu bạch thỏ phía trên "Chát" một cái tát, thực mau nơi đó liền có một vết hồng rõ ràng, tiếng kêu lại thảm hại hơn…

“…”Lục Húc An không nói gì lại cầm lên qυầи иᏂỏ chính mình vừa mới lấy ra khỏi nhét lại vào miệng Hứa Lương Thu, lấp kín tiếng kêu như gϊếŧ heo của cô chính mình vùi đầu tiếp tục làm. Mấy trăm hạ thọc vào rút ra lúc sau rốt cuộc bắn ra từng luồng đặc sệt vao bên trong người phía dưới

"Ah..Hức...cc"

Nấc lên một cái người dưới thân đều đã hôn mê, sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt còn đọng lại vô cùng đáng thương, tưởng ức hϊếp cô.

Lục Húc An lắc lắc đầu, chính mình vào nhà tắm tẩy rửa đồ vật đang cương cứng phía dưới ý đồ tưới diệt chính mình du͙© vọиɠ.

Chính mình tiểu bảo bối thật là yếu đuối thật sự cần thiết phải dạy dỗ lại, Lục Húc An ngồi trong phòng tắm lòng nảy lên suy nghĩ, về sau cũng nên là như vậy…Biến cô trở thành sủng tuỳ ý thao, tuỳ ý ức hϊếp...

Trở lại phòng Lục Húc An đã ăn mặc chỉnh tề chờ Hứa Lương Thu tỉnh dậy chăm chú hoàng hôn dần buông xuống thật chăm chú cho đến lúc âm thanh từ bụng cô một tiếng kêu lên, tâm trí Lục Húc An đột nhiên quay lại, nên cho tiêu bảo bối ăn cơm a.

Hắn đi vào phòng bếp phát hiện cái gì cũng không có, đành phải đi ra ngoài mua đồ ăn nơi đây là vùng núi phải đi thật xa mới có một vài cửa hàng nhỏ. Chờ đến lúc hắn trở về mang theo bao lớn bao nhỏ đã là 7 giờ nhiều.

Hắn mua thật nhiều đồ ăn, đã tính toán bắt đầu kế hoạch cùng Hứa Lương Thu tại đây cả đời, trên đường trở về lại nhận được điện thoại tới, hắn lạnh mặt không hề nghĩ ngợi trực tiếp dập máy, nhìn đến chiếc túi hồng nhạt bên trên ghế phụ lại tươi cười một cách vừa ý. Thời điểm đi ngang qua cửa hàng bánh kem hắn thấy có rất nhiều những chiếc bánh nhỏ màu hồng nhạt, lại nhớ tới chiếc váy hồng nhạt khi nãy bị cắt qua hẵn là cô sẽ thích màu hồng nhạt đi. Hắn đá cố tình mua, liền tất cả đều mua trở về

Thời điểm Lục Húc An đẩy cửa tiến vào lại thấy cô không còn ở đây nữa, trên giường trống rỗng bốn cái xích sắt nhắc nhở hắn trước khi đi khỏi nhà đã quên buộc lại, hẵn người sẽ không chạy mất đi?

Mang theo sự nghi vấn đi vào phòng vệ sinh, vừa vào tới đã thấy cô súc thành một nắm ôm chân gục đầu co ro ở góc bồn tắm còn đang khụt khịt phát ra tiếng khóc, hoàn toàn không biết sói xám đã trở về đứng ngay phía sau lưng mình.

“Hứa Lương Thu? Em như vậy liền chán ghét tôi đến thế sao?”

Nghe được kia âm trầm giọng nói cô không khỏi run lên một chút, không dám quay đầu lại nhìn xem đang nhìn cô như thế nào,cô không dám nói lời nào, cũng không biết phải nên nói cái gì, bởi vì chính mình thật sự không thích hắn, hắn là cường bạo chính mình...là người xấu!

“Được, xem ra tôi không nên cảm thấy nên ôn nhu với em...”

Thật quá đáng...rõ ràng ban đầu nàng đã vô số lần từ chối loại tình cảm này của hắn sao lại cứ cố chấp..

Hắn đem bánh kem đã mua khi nãy ném đến WC trút giận, sinh khí mà đóng cửa lại thật mạnh bạo. Thật là cảm giác bị người mình thích cận lực theo đuổi chán ghét, thật là quá khổ sở hắn không thể nào đối diện được.

“Ngươi nếu là thích ngây ngốc ở đây, liền ngốc tiếp đi, muốn khóc liền khóc, dù sao cũng không có người nghe thấy, nhưng nếu là muốn chết, người nhà của ngươi cùng ta sẽ chông cùng theo"

Cô thầm nghĩ tên này tâm trí thật sự là có vấn đề...

Lục Húc An tâm phiền ý loạn đi trở về chính mình phòng ngủ, buồn bực mà đấm lên thành giường vài cái

“Đáng chết! Thật con mẹ nó đói bụng!”

Lục Húc An cộp cộp cộp lại đi xuống lầu tìm kiếm thức ăn nhanh vừa mới mua, như thế nào tìm cũng tìm không thấy. Nghĩ nghĩ bỗng nhiên nhớ tới chính mình vừa mới mang theo bánh kem ném vào WC.

“D*..! Bỏ đi, lão tử không ăn!”

Lục Húc An nhàm chán lại uống qua nước có ga, muốn ngủ lại ngủ không được, đêm đã khuya, bên ngoài đen như mực có biết tiếng kêu, hắn đã uống sạch thật nhiều bình nước có ga, theo hệ tiêu hoá cùng tiết niệu hệ thống “Công lao” hiện tại hắn thật muốn đi WC, chỉ xuyên cái quần cộc hắn lảo đảo lắc lư đi vào WC gạt gạt thanh chốt cửa, Thật c** m* n* … Cửa mở không ra…

** Ven: Ủa nhớ lúc đầu ông na9 u ám lắm mà ta sao khúc này vô tri vậy :)))

“Hứa Lương Thu!!!” Hắn ngao một giọng nói đem người đang thiu thiu ngủ bên trong bừng tỉnh, tiếng khóc lại lần nữa phá tan yết hầu không ngừng phát ra tới truyền đến tai Lục Húc An, khóc đến nỗi như không nín được a....

“Hứa Lương Thu ngươi giữ cửa?...Mau mở ra nhanh lên!”

“Ô ô ô… Tôi là không tự sát liền muốn ngủ…”

“…Ngươi mở cửa ra nhanh lên muốn đi WC!”

Bên trong người dường như chưa nghe rõ tưởng bên ngoài đang cáu gắt lại càng hoảng loạn khóc...

"Tha cho tôi...tôi thật sự không muốn...tha...tha...Hức..ccc"

“HỨA LƯƠNG THU... ta nói đây mau mở cửa ra, lão tử cần đi vệ sinh !”

“Hả...sao sao cơ…”

Không lẽ cả căn biệt thự này chỉ có một nhà vệ sinh sao...ngơ ngẩn vài giây, cô vội vàng tiến đến tở ra chốt cửa

Xong rồi xong rồi lần này không biết phải nói chuyện với nhau như nào, Lục Húc An một chân đá văng con đường thẳng đi đến bồn cầu cởϊ qυầи giải toả, ra đến cửa lại tiện tay đem tiểu ngốc tử trong góc túm ra tới ném đến lại trên giường lớn.

“Hứa Lương Thu, tôi hỏi lại em một lần cuối cùng, rốt cuộc em có thích tôi hay không ?”

“Không thích!” ...Hai chữ lạnh lùng như cũ làm tim hắn trầm xuống

“Vì cái gì?”

“Bởi vì tôi hận cậu.”

Nghe đến lời này trong tâm Lục Húc An thật đau, giống một phen thanh đao cắm ở hắn trong lòng, rút ra… Lại cắm ngược lại… Một cảm giác khó chịu lại nảy lên trong lòng, đồng thời cũng nghĩ đến nếu không chiếm được nàng vậy liền mang đi hủy diệt.

“Hứa Lương Thu, ngươi biết không, cho dù sau này có chuyện gì phát sinh đều là ngươi tự tìm.”

Lời hắn từ tốn nói ra, không có lớn tiếng quát tháo nhưng lại làm cô trở nên lo lắng. Giống như sắp tới hắn sẽ làm ra rất nhiều chuyện đồϊ ҍạϊ với cô..thật không nghĩ...cô thật sự không muốn.

Hắn đi đến phía sau ngăn tủ lấy ra màu đỏ dây thừng, đối với Hứa Lương Thu đang ngồi trên giường cười cười, nụ cười như đến từ địa ngục lộ ra hai chiếc răng nanh làm cô thật sự sợ hãi, thật đáng sợ…

Lục Húc An túm lấy đôi tay không an phận của cô đem trói lại luồn hai vòng quanh ngực trông hắn có vẻ đắc ý ngắm nhìn cặp ngực của cô như lớn thêm một vòng, cuối cùng ở phần giữa hai chân nơi hoa viên bí mật bị hắn xiết lại bằng một nốt thắt dây thừng...thật vừa mắt

Hắn liếʍ nhẹ khoé môi trông thật vừa ý với tác phẩm của mình, thật đẹp...Mặc cho Hứa Lương Thu đang không ngừng kêu to ở phía dưới, Lục Húc An cư nhiên bỏ ngoài tai không quên móc di động ra chụp mấy tấm ảnh, dùng giá ba chân đem camera canh góc tốt nhất, cầm roi da hồng nhạt đi đến bên Hứa Lương Thu trước mặt.

“Nghe đây, ta hiện tại đều không nghĩ cách cầu ngươi kêu ta là lão công, hiện tại ta đây đều là chủ nhân của ngươi, đã rõ sao?”

Lục Húc An phất phất trên tay roi da ngầm uy hϊếp trực tiếp đến cô, mà cô tâm lại sợ hãi tấm hình trong tay hắn khi nãy sẽ bị phát tán tới đám bạn học của cô đành phải ngoan ngoãn cam chịu. Cắn răng gạt bỏ tự tôn chính mình kêu...

“Chủ nhân…”

Lục Húc An có chút cao hứng, nhướng mày

“Ngươi biết không nghe theo ta sẽ nhận hậu quả thế nào sao.”

“Nhưng là nếu ngươi nói ngươi yêu ta…”

Chưa kịp nói hết lời, người phía dưới đã cắt lời hắn

“ không cần phải nói, không yêu chính là không yêu .”

Chậc đúng là cô đây thật sự cứng đầu...biết sao giờ hắn có lặp lại bao nhiêu lần thì câu trả lời cũng có thế.

"Ashii...." Hắn thở ra một cái mang theo ý cười nhưng lại như không cười

“Ngươi thật là làm tốt

Cái hắn thực sự muốn không chỉ là thân thể cô hắn thật sự...thật sự muốn chiếm được tâm của cô...