Chương 48-50

Chương 48

Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt của Nguyễn Yên ăn một cách khó khăn đến sống không còn gì luyến tiếc thì sắc mặt của anh chuyển đen hơn một chút:

“Khó ăn như vậy sao?”

Anh đã nghiên cứu công thức lâu như vậy, mỗi một bước đều làm vô cùng nghiêm túc, thành quả cũng khá ổn, tại sao lại không thể ăn được?!

Nguyễn Yên gật đầu như giã tỏi: “Anh không tin thì tự nếm thử xem.”

Người đàn ông bưng tô mì của mình lên rồi nếm thử một ngụm nước canh, mùi vị của hoa hồi và lá nguyệt quế nồng nặc xộc vào mũi.

Làm cho người ta thiếu chút nữa thì nghẹt thở.

Vài giây sau anh đặt tô mì xuống rồi nhìn sang chỗ khác và nói một cách thản nhiên:

“…Đúng là rất khó ăn.”

Nguyễn Yên nâng má lên rồi nhỏ giọng nói thầm: “Đầu bếp của nhà hàng này có phải là đã về quê ăn Tết hết rồi hay không, nấu ăn cho chúng ta khó nuốt thế này?”

Chu Mạnh Ngôn khẽ ho một tiếng: “Có lẽ là người ta làm nghiêm túc... Nhưng mà nêm nếm gia vị không được đúng cho lắm thôi.”

“Có thể là như vậy, chỉ có thể ăn được phần rau cải thìa đã được luộc chín này thôi.”

“……”

Chu Mạnh Ngôn bưng hai tô mì lên: “Đừng ăn nữa, để anh đặt nhà hàng khác.”

“Ừm.”

Chu Mạnh Ngôn đi xuống phòng bếp tầng dưới thì nhìn thấy món mì mà anh đã mất hai tiếng đồng hồ để làm, sắc mặt tối tăm lấy điện thoại ra rồi đặt đồ ăn bên ngoài.

***

Vào hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn vẫn trở về nhà cũ làm bạn cùng với Tần Tích và Chu Tư Lễ. Sau Tết Nguyên Tiêu thì hai vị bề trên trong nhà lại bay đi nước Anh.

Điều đầu tiên Nguyễn Yên sẽ phải làm trong năm sau đó là đi phỏng vấn cho vai diễn của một bộ kịch nói.

Nơi tổ chức bộ kịch nói này là đoàn kịch lớn nhất ở Lâm Thành, đoàn kịch Quang Ảnh, năm sau bọn họ sẽ sắp xếp một bộ kịch nói với quy mô lớn, kịch bản đã được phát hành, có tên là [Tĩnh Hồ].

Bối cảnh của bộ kịch nói này là vào thời kỳ Dân Quốc, thông qua câu chuyện xưa của ba thê thϊếp trong một gia tộc nhà tư bản phong kiến, kể về lịch sử thăng trầm của gia tộc này.

Nguyễn Yên chưa từng tiếp xúc với kịch nói Dân Quốc cho nên cô cảm thấy rất hứng thú nên vô cùng quan tâm đ ến thời gian thử vai, những ngày này cuối cùng cũng nhận được thông báo là cô có thể đăng ký thử vai.

Có một số vai diễn nam nữ chính đã được sắp xếp, nhân vật mà Nguyễn Yên muốn thử vai là một nhân vật không có nhiều đất diễn cho lắm nhưng cũng có đủ tính thử thách: cô hầu nhỏ lớn nhất* của dì Hai, Hương Lệ.

*Lớn ở đây là chỉ về cấp bậc. Giống như là đại nha hoàn.

Hương Lệ là một người ngoan ngoãn và biết nghe lời, ngay từ nhỏ đã đi theo bên cạnh dì Hai và cũng là người hầu trung thành nhất thế nhưng dì Hai dần trở nên nhạy cảm và đa nghi trong cuộc đấu tranh trong gia tộc, cuối cùng sau khi biết được lão gia thế mà lại có tình cảm đơn phương đối với Hương Lệ thì sinh không thể luyến* mà mặc cho Hương Lệ đau khổ cầu xin nhưng vẫn đuổi cô ấy ra khỏi nhà.

*Nguyên văn là 生无可恋. Có ý nghĩa là khi sinh ra thì vốn đã được định sẵn là sẽ cô độc.

Mặc dù kết cục không được tốt cho lắm nhưng đối với thể loại mới này, Nguyễn Yên vẫn có ý định muốn thử trải nghiệm một chút.

Sau khi nhận được kịch bản thì Nguyễn Yên trước tiên là học thuộc lời thoại. Đến ngày thử vai, Diệp Thanh đi cùng với cô đến nhà sản xuất.

Khi vẫn còn chưa tới lượt Nguyễn Yên thì cô ngồi chờ đợi ở bên ngoài, có một số người đến phỏng vấn thì có người nhận ra cô: “Chị ơi, có phải lúc trước chị đã từng diễn ở câu lạc bộ Hý kịch Tư Ngữ đúng không ạ?”

“Em biết chị sao?”

“Em là sinh viên của Học viện Hý kịch Lâm Thành, lúc trước em đã từng xem chị biểu diễn ‘Romeo và Juliet’ ở trường của bọn em cho nên em có thể nhớ rõ.”

Hai người trò chuyện về buổi phỏng vấn ngày hôm nay, cô gái cảm thấy có chút khó hiểu: “Em nhớ chị diễn kịch nói rất tốt mà, tại sao lại đến đây để phỏng vấn cho vai phụ? Thực lực của chị nên được nhận vai chính.”

“Bởi vì... Đôi mắt của chị có chút vấn đề nên đã không thể diễn kịch nói trong một thời gian dài.”

“A... Không sao đâu, vậy thì chị hãy cố lên nhé, em rất coi trọng chị.”

“Ừm.”

Cửa phòng phỏng vấn mở ra, nhân viên công tác đi ra từ bên trong: “Số mười tám, Nguyễn Yên, đến lượt cô rồi.”

Cô gái nói cố lên và muốn cô đi đến đó càng sớm càng tốt, sau đó Nguyễn Yên được đưa đến phòng phỏng vấn.

Sau khi cửa phòng đóng lại, trong tầm mắt mơ hồ của Nguyễn Yên có thể nhìn thấy ba vị giám khảo phỏng vấn đang ngồi phía trước, cô hít sâu một hơi, cong khóe môi lên rồi chậm rãi đi lên phía trước.

Triệu Nguyệt ngồi ở bên phải buông bút xuống rồi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy gương mặt của cô gái thì sửng sốt ngay lập tức ——

Sao lại là cô ấy?! Vợ của Chu Mạnh Ngôn?!

Nguyễn Yên không nhìn thấy gương mặt của Triệu Nguyệt, cô đưa tờ khai sơ yếu lý lịch ra sau đó cúi người chào hỏi: “Xin chào ba vị giám khảo, tôi là Nguyễn Yên.”

Đạo diễn ngồi ở giữa khoanh tay lại rồi dựa vào lưng ghế, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Xin mời tự giới thiệu.”

Nguyễn Yên gật đầu và bắt đầu giới thiệu bản thân.

Triệu Nguyệt là biên kịch của ‘Tĩnh Hồ’, tầm mắt của cô ta như được khảm vào gương mặt của Nguyễn Yên, nơi đáy mắt ngày càng trở nên sâu thẳm.

Lúc trước cô ta đã từng nghe thấy Trọng Trạm Tĩnh thuận miệng nhắc đến việc Nguyễn Yên đang đóng kịch nói, không nghĩ rằng trên thế giới này lại có sự trùng hợp đến như thế, Nguyễn Yên vậy mà lại đến thử vai trong kịch bản do cô ta viết.

Sau lời giới thiệu của Nguyễn Yên thì người đàn ông phía bên trái khẽ nhíu mày:

“Cô không phải là sinh viên chuyên ngành hý kịch hay sao?”

“Vâng, đúng là như vậy.”

“Chúng tôi không có kế hoạch tuyển dụng sinh viên không có chuyên ngành.”

Nguyễn Yên ngẩn ra rồi lập tức nói: “Thưa thầy, mặc dù tôi không phải là dân chuyên ngành nhưng tôi đã từng là diễn viên chính của rất nhiều bộ kịch nói, tôi cũng đã từng ở câu lạc bộ Hý kịch Tư Ngữ cùng với đoàn kịch Tư An.”

Người đàn ông kiểm tra sơ yếu lý lịch của cô rồi nói: “Bảng sơ yếu lý lịch này không tệ.”

Đạo diễn: “Vậy thì hãy diễn mở màn trước đi, diễn một màn khóc trong phân cảnh thứ năm.”

Nếu diễn xuất không tốt thì cũng chẳng còn gì để phải bàn cãi nữa.

Đây là cảnh mà Hương Lệ bị dì Hai đuổi ra khỏi nhà, cũng là phân cảnh thể hiện rõ nhất kỹ năng diễn xuất của cô.

Nguyễn Yên nhập vai vào nhân vật, bắt đầu nói lời kịch, nơi hốc mắt đỏ bừng giống như là nước mắt sẽ lập tức rơi xuống ngay sau đó, sau khi diễn xong thì đạo diễn gật đầu: “Vào trạng thái rất nhanh.”

Phó đạo diễn bắt đầu hỏi một số câu hỏi, bao gồm cả lý do tại sao lại yêu thích nhân vật Hương Lệ và sự hiểu biết của cô đối với nhân vật này. Nguyễn Yên đều trả lời lại từng vấn đề một.

Sau khi đã hỏi xong toàn bộ các câu hỏi, Triệu Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của hai vị giám khảo bên cạnh thì trong lòng cảm thấy không vui, đột nhiên nói ra một chuyện:

“Có vẻ như trong lý lịch của cô lại không hề đề cập đến vấn đề về đôi mắt.”

Nguyễn Yên ngẩn người.

Hai đạo diễn khác cũng sửng sốt: “Có vấn đề gì sao?”

Khi Nguyễn Yên nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt, lúc đầu cô rất kinh ngạc làm sao đối phương có thể biết được, nhưng rồi sau đó cô dần cảm thấy giống như là cô đã từng nghe qua giọng nói này, chỉ là nhất thời không nhớ ra được mà thôi.

Nguyễn Yên vội vàng giải thích, nói rằng bản thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều này, Triệu Nguyệt nghi ngờ: “Nhưng làm thế nào để cô có thể tham gia diễn xuất với tình trạng bị mù một nửa như thế? Cũng giống như là làm thế nào để cô có thể để cho một người khuyết tật lên sân khấu để khiêu vũ đây?”

Sau khi giọng nói của Triệu Nguyệt phát ra, Nguyễn Yên siết chặt lòng bàn tay lại, cô im lặng vài giây rồi mở miệng:

“Thưa ba vị giám khảo, đây không phải là lần đầu tiên tôi tham gia kịch nói với thị lực chỉ mới hồi phục được một nửa như thế. Vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy đoạn diễn ngắn của tôi, tôi rất có tự tin đối với bản thân và cũng đảm bảo phần biểu diễn của tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi đôi mắt, nếu mọi người vẫn cảm thấy không yên tâm, tôi có thể diễn lại thêm một phân đoạn khác nữa được không? Có thể là ngẫu hứng hoặc cũng có thể là do mọi người chỉ định kịch bản cũng đều được cả.”

Triệu Nguyệt khẽ nhíu mày rồi nhìn về phía đạo diễn, người bên kia đặt sơ yếu lý lịch xuống: “Tôi xem trong kịch bản của cô đã từng tham gia ‘Amlet’, cô hãy diễn thử một đoạn xem.”

Bởi vì Nguyễn Yên vẫn thường xuyên lấy các kịch bản trước đó ra để luyện tập cho nên cô đều có thể diễn đạt được một cách trôi chảy.

Sau khi kết thúc, đạo diễn khẽ nở nụ cười mà trêu chọc: “Tôi thật sự không thể nhìn ra được đôi mắt của cô bị mù một nửa đấy.”

Cuối cùng thì đạo diễn tuyên bố buổi phỏng vấn đã kết thúc nên để cho Nguyễn Yên quay lại chờ thông báo, Nguyễn Yên đi đến phòng nghỉ, nhớ lại giọng nữ vừa nghe được kia thì cuối cùng cũng nhớ ra là ai:

Bạn thân của Trọng Trạm Tĩnh, Triệu Nguyệt, cũng là biên kịch của bộ kịch nói này.

Lúc trước khi cô nhận được kịch bản thì đã nhìn thấy tên của người biên kịch nhưng không ngờ đó lại là cùng một người.

Trong phòng phỏng vấn, Triệu Nguyệt lên tiếng phản đối: “Tôi cảm thấy cô gái này không được, đôi mắt bị mù chính là một vấn đề rất lớn.”

Triệu Nguyệt thật ra là xuất phát từ lòng ích kỷ, cô ta không hy vọng Nguyễn Yên có thể nhận vai diễn này. Chỉ cần nghĩ đến sau khi Nguyễn Yên xuất hiện lại khiến cho bạn thân của mình phải khổ sở như vậy thì cô ta lập tức nảy sinh khó chịu đối với Nguyễn Yên.

Phó đạo diễn vuốt cằm: “Tôi cảm thấy rất không tệ, tuy không phải là xuất thân từ chính quy nhưng rất có tài năng, biểu diễn vừa rồi cũng khá tốt, tôi nhớ rõ hình như là người mà Thôi Tử Mặc đã giới thiệu đến đây, ông Trương, ông cảm thấy thế nào?”

Đạo diễn Trương Tấn hỏi Triệu Nguyệt: “Tại sao cô lại không hài lòng với cô ấy?”

“Tôi...” Triệu Nguyệt dừng một chút: “Tôi chỉ cảm thấy diễn xuất của cô ta cũng chẳng phải đặc biệt xuất sắc gì.”

Phó đạo diễn: “Có điều nếu so sánh với những người trước đó, Nguyễn Yên cũng được xem như là người nổi bật nhất, hơn nữa ngoại hình thuần khiết và sạch sẽ cũng rất phù hợp với nhân vật Hương Lệ.”

Triệu Nguyệt chỉ là biên kịch cho nên cũng không có quyền quyết định cuối cùng, cô ta vẫn muốn thuyết phục thêm một chút thì Trương Tấn đã mở miệng: “Nhìn xem biểu hiện của những người khác đã rồi hẳn quyết định có nên chọn cô gái nhỏ này hay không.”

***

Sau khi Nguyễn Yên về đến nhà, trong lòng vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm, không biết có thử vai thành công hay không.

Mãi cho đến ba ngày sau, đoàn phim bên kia mới gửi đến thông báo, cô đã trúng tuyển nhân vật Hương Lệ này.

Thời gian bắt đầu diễn xuất là vào tháng tư, hiện tại đã là đầu tháng hai, chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, đạo diễn thông báo tuần sau phải đến đoàn phim để diễn tập.

Nguyễn Yên nói tin tức tốt này với Chu Mạnh Ngôn vào buổi tối.

Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như thế, nhìn dáng vẻ vui mừng của cô sau đó hỏi: “Đưa kịch bản cho anh xem thử nào?”

Nguyễn Yên không nghĩ tới anh thế mà lại quan tâm đ ến chuyện này, cô cầm lấy kịch bản trên bàn rồi ngồi ở bên cạnh anh.

“Em diễn vai nữ số một sao?”

Anh hỏi.

“Không, em là vai nữ số hai…” Cô cười ranh mãnh: “Là cô hầu gái nhỏ.”

Khoé môi của Chu Mạnh Ngôn hơi cong lên, nhìn bảng giới thiệu của nhân vật: “Tên là Hương Lệ sao?”

“Đúng rồi ạ.”

Nguyễn Yên kể đại khái về câu chuyện xưa của nhân vật này sau đó anh lật xem thử kịch bản, tập trung nhìn vào phân đoạn biểu diễn ngắn của cô: “Sao lại thảm hại như thế này?”

Mặc dù không có cảnh diễn phải chạy nhưng lại có một đoạn diễn khóc.

Người đàn ông nhíu mày lại.

“Thật sự là rất thảm hại nhưng mà em lại cảm thấy đây là một vai diễn rất có tính thử thách.”

“Thật sự rất thích sao?”

“Tất nhiên rồi ạ, đây là nhân vật mà em đã chọn mà...”

Chu Mạnh Ngôn vốn dĩ chỉ hy vọng cô đi diễn một nhân vật nhẹ nhàng nhưng nếu Nguyễn Yên thích thì anh cũng không nói thêm cái gì nữa, sau khi nhìn thấy kịch bản cùng với tên của đoàn kịch xong thì cuối cùng đưa kịch bản lại cho cô: “Đừng để bản thân phải chịu quá nhiều mệt mỏi, thân thể là quan trọng nhất.”

“Em biết mà. Sáng hôm nay em đi châm cứu, bác sĩ nói đôi mắt của em đã trở nên tốt hơn nhiều rồi.”

Bây giờ cô chỉ vô cùng hy vọng bản thân có thể nhanh chóng hồi phục thị lực.

Chu Mạnh Ngôn rời khỏi phòng ngủ, sau đó đi đến phòng làm việc, anh lấy điện thoại ra rồi gọi một cuộc cho Giang Thừa:

“Đi tìm hiểu một chút về bộ kịch ‘Tĩnh Hồ’ mà đoàn kịch Quang Ảnh đang lên kế hoạch gần đây.”

***

Đoàn kịch chính thức bắt đầu tập luyện vào ngày thứ hai.

Thì ra địa điểm mà bọn họ quyết định để tập luyện từ trước là ở sân khấu kịch mà bọn họ vẫn thường tập luyện tại đoàn kịch Quang Ảnh, nhưng ở buổi tối trước hôm đó đoàn phim lại thông báo tạm thời là bọn họ đã thuê được một sân khấu kịch lớn hơn nữa.

Ngày hôm sau Nguyễn Yên đi cùng với Diệp Thanh vào sân khấu kịch thì phát hiện ra sân ở nơi này quả nhiên lớn hơn rất nhiều so với nơi diễn tập của bộ ‘Thời gian cùng anh’ lần trước, cơ sở thiết bị cũng tiên tiến hơn.

Vào sáng sớm khi vẫn còn chưa bắt đầu buổi diễn tập, tổ đạo cụ đã vô cùng bận rộn di chuyển đủ loại kiểu dáng vật trang trí trong nhà ở thời kỳ Dân Quốc vào bên trong, các diễn viên đều cảm thấy kinh ngạc: “Lần này đoàn kịch có thể khai thác được chi phí lớn quá, đạo cụ đều là những loại tốt như vậy.”

Nhưng mà vẫn có người lén nói ra chân tướng ——— là bởi vì bộ kịch này lại có thêm một nhà đầu tư nữa, chủ động đưa ra ý muốn góp vốn, siêu cấp hào phóng, không chỉ để cho bọn họ thay đổi một sân khấu kịch khác mà còn thêm đạo cụ cũng như bao cơm cho tất cả các nhân viên công tác.

Nhưng người đầu tư rất bận rộn, ngoại trừ các đạo diễn ra thì không một ai biết thân phận của người đó.

Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, rốt cuộc thì hiện tại ngành sản xuất kịch nói đang trong tình trạng suy thoái, nếu không phải là một đoàn kịch vô cùng nổi tiếng, trên cơ bản là bỏ tiền ra để đầu tư thua lỗ, hơn nữa lợi ích mang đến lần này lại còn quá tốt như thế, giống như là đưa tiền cho bọn họ vậy, bọn họ đoán người này có lẽ là thật sự am hiểu nghệ thuật hoặc cũng có lẽ là... Kẻ ngốc lắm tiền.

Sau khi tất cả các nhân viên công tác đều đã đến đầy đủ thì tập trung mở cuộc họp để chia sẻ về kịch bản cũng như để làm quen với nhau.

Nhưng thật trùng hợp là cô gái đã tiến đến chào hỏi với Nguyễn Yên ở lần phỏng vấn trước cũng gia nhập vào tổ kịch này.

Cô gái cũng thành công nhận được một vai nhỏ trong cuộc phỏng vấn, sau khi nhìn thấy Nguyễn Yên thì lập tức ngồi vào bên cạnh cô: “Chị ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Sau đó Nguyễn Yên biết được tên của cô ấy là Trang Kỳ, sinh viên năm hai của Học viện Hý kịch Lâm Thành. Nguyễn Yên cùng với cô ấy mặc dù suất diễn không được nhiều cho lắm nhưng có thể tham gia diễn xuất thì cả hai cũng đều vô cùng vui vẻ, hơn nữa sau khi quen biết thì hai người các cô ở tổ kịch cũng có thể làm bạn với nhau.

Nguyễn Yên và Trang Kỳ thấp giọng trò chuyện, trên gương mặt mang theo nụ cười, Triệu Nguyệt ngồi nghiêng ở phía đối diện, ánh mắt dừng ở trên gương mặt của cô mà âm thầm cảm thấy khó chịu.

Thật không nghĩ đến cuối cùng vẫn để cho Nguyễn Yên trúng tuyển.

Sau khi học xong thì mọi người chuẩn bị đi tập luyện, khi Nguyễn Yên đi đến nhà vệ sinh thì nghe được ở phía sau có người đang gọi cô.

Cô dừng bước rồi quay đầu nhìn lại, cảm thấy có ai đó đang đi đến gần mình, giọng nói bình tĩnh:

“Nguyễn Yên, cô còn nhớ tôi chứ?”

Nguyễn Yên sửng sốt rồi gật đầu: “Cô* Triệu Nguyệt…”

*Ở đây xưng hô trong vai vế Thầy - Cô.

Mặc dù vốn dĩ gọi là chị Triệu Nguyệt nhưng ở nơi làm việc thì vẫn nên xưng hô là thầy cô thì sẽ tốt hơn.

“Cô sẽ không để ý đến việc phỏng vấn lần trước đúng không? Về chuyện tôi đã nhắc đến đôi mắt của cô.”

“Sẽ không đâu ạ.”

“Mặc dù cô là bạn của Trạm Tĩnh nhưng tôi vẫn sẽ đối xử bình đẳng với cô trong công việc, tôi sẽ không lựa chọn bao che, cũng là vì tôi không muốn để cho đoàn kịch phải chịu ảnh hưởng.” Đôi mắt lạnh lùng của Triệu Nguyệt dừng ở trên gương mặt của cô rồi sau đó mỉm cười: “Những tình cảm cá nhân kia, tôi sẽ không nhắc lại.”

Nguyễn Yên gật đầu: “Vâng ạ.”

Sau khi Triệu Nguyệt nói xong thì xoay người đi rồi thu lại nụ cười trên gương mặt.

Đây là do Nguyễn Yên tự mình đưa tới cửa.

Chương 49

Bởi vì Nguyễn Yên đóng nhân vật là một cô hầu gái nên khi vai nữ số hai có suất diễn, đa số thời gian cô đều đứng ở phía sau vai nữ số hai, ngẫu nhiên sẽ có động tác cúi người bưng trà rót nước.

Khi vẫn còn chưa bắt đầu chính thức dàn dựng kịch, Nguyễn Yên đã diễn qua một chút cùng với diễn viên đóng vai dì Hai là Yến Đan Thu.

Yến Đan Thu vừa hoàn thành cảnh quay với người đóng vai nữ thứ nhất, sau khi Nguyễn Yên tiến đến chào hỏi, vai nữ thứ nhất mỉm cười và trêu chọc: “Đan Thu, khó trách lão gia chẳng còn hứng thú đối với cô, bởi vì Hương Lệ quá xinh đẹp.”

Yến Đan Thu nghe được lời này thì trong lòng như bị đâm vào một nhát, liếc mắt nhìn Nguyễn Yên, sau khi biết được lời nói của người kia chính là sự thật thì trong lòng càng thêm khó chịu: “Dĩ nhiên là xinh đẹp rồi, không xinh đẹp thì làm sao có thể quyến rũ lão gia được?”

Trong lúc đang đối diễn* thì có những diễn viên khác đi vào trong phòng nghỉ, thừa dịp vẫn còn chưa bắt đầu tập luyện thì mọi người tụ tập lại trò chuyện với nhau, có người nhìn thấy Nguyễn Yên nên thuận miệng hỏi cô tại sao không cầm kịch bản, Nguyễn Yên giải thích rằng bản thân hiện tại không thể nhìn thấy được kịch bản.

*diễn với nhau, ở đây dùng từ đối diễn sẽ hợp lý hơn nên mình sẽ để như vậy nhé.

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi biết Nguyễn Yên bị mù một nửa, không nghĩ tới Trương Tấn từ trước đến nay vẫn luôn là một người khắc khe trong việc lựa chọn diễn viên thế mà lại để cho một người như thế vào trong đoàn kịch.

“Đạo diễn Trương lần này nhìn mặt mà chọn người sao?” Có người bật cười.

“Đạo diễn Trương sao có thể là người nông cạn như thế chứ.”

Nguyễn Yên nghe thấy mọi người đứng trước mặt cô bàn luận, cô có thể lờ mờ nghe ra ý của bọn họ đang nói là gì, là đang chế giễu cô vì có ngoại hình xinh đẹp nhưng lại chẳng có năng lực, có điều cô cũng không phản bác, thứ nhất là không muốn gây chuyện, thứ hai là cô không cần phải chứng minh bất cứ điều gì trước mặt bọn họ cả.

Bởi vì Nguyễn Yên trông xinh đẹp nên cho dù chỉ là diễn một vai phụ nhỏ, ngồi ở giữa một đám người thì vẫn luôn thu hút sự chú ý của mọi người, có người nhìn thấy trên tay của Nguyễn Yên thì bỗng nhiên kinh ngạc: “Ôi này, Nguyễn Yên, cô kết hôn rồi sao?”

Nguyễn Yên sửng sốt rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Sao Tiểu Nhã biết được thế?”

“Các cậu nhìn chiếc nhẫn trên tay của cô ấy kìa.”

Tất cả mọi người đều nhìn qua thì ngay lập tức chú ý đến trọng lượng của viên kim cương trên chiếc nhẫn cưới: “Wow, Nguyễn Yên cô còn trẻ như thế mà đã kết hôn rồi à.”

“Chiếc nhẫn này thật xinh đẹp, là của nhãn hiệu nào thế?”

Nguyễn Yên: “Tôi cũng không biết nữa…” Lúc trước Chu Mạnh Ngôn trực tiếp đưa nhẫn cho cô, chỉ nghe thấy giá cả có bảy con số.

Yến Đan Thu nhớ đến mấy ngày hôm trước chính bản thân mình cùng với vị hôn phu bởi vì muốn một chiếc nhẫn một vạn tệ*, đối phương không muốn mua nên đã ồn ào đến túi bụi, giờ phút này so sánh với chiếc nhẫn trên tay của Nguyễn Yên thì trong lòng càng cảm thấy chua xót hơn.

*Một vạn bằng mười nghìn.

“Nguyễn Yên, chồng cô làm nghề gì thế?” Mọi người đều để lộ ra ánh mắt ghen tị cùng với giễu cợt.

“Ừm... Chỉ là mở một công ty mà thôi.”

“Vậy chắc là rất có tiền đúng không?”

Nguyễn Yên khẽ nở nụ cười, cũng không nói quá chi tiết.

Qua một lúc sau thì có người đến thông báo buổi tập luyện đã bắt đầu, Nguyễn Yên đi ra khỏi phòng nghỉ, Yến Đan Thu cùng với những người khác đi ở phía sau thì có người cảm khái Nguyễn Yên tuổi còn trẻ mà đã trở thành phu nhân nhà giàu còn các cô thì vẫn còn phải bôn ba khắp nơi nhưng vẫn chưa mua được nhà.

“Các cậu có nhìn thấy túi xách cùng với quần áo bình thường mà Nguyễn Yên thường diện đồ hay không? Tất cả đều là hàng hiệu... lên đến mấy chục vạn, thật sự quá xa xỉ.”

“Thật sự đúng là như thế, cô gái đó lấy được một nhà thật tốt, tôi thì cưới phải một ông chồng nghèo kiết xác, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng khó khăn.

“Chúng ta mặc dù là diễn viên phụ nhưng lại có số mệnh của một diễn viên chính.”

Yến Đan Thu nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Nguyễn Yên, nơi đáy lòng trở nên vô cùng chua xót.

***

Theo từng ngày tập luyện, thời gian lặng lẽ trôi về phía trước cho đến ngày mười bốn tháng hai.

Bởi vì Nguyễn Yên quá bận rộn cho nên hoàn toàn không thể nhớ ra hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân.

Đoàn kịch nghỉ ngơi vào lúc giữa trưa, Nguyễn Yên cùng với Diệp Thanh tìm một nơi yên tĩnh để đối diễn, hôm nay là tuồng kịch cuối cùng của Nguyễn Yên, sau khi biết được dì Hai sẽ đuổi cô ra khỏi nhà thì cô đau khổ cầu xin được ở lại.

Trong lúc đang diễn thì Nguyễn Yên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chu Mạnh Ngôn.

Anh hỏi cô đang làm gì, Nguyễn Yên nói rằng cô đang chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều.

“Buổi chiều khi nào em sẽ tập luyện?” Người đàn ông hỏi.

“Em không biết nữa, chắc là năm giờ.” Nguyễn Yên hỏi: “Có chuyện gì hay sao ạ?”

Chu Mạnh Ngôn nhớ đến đêm nay đã đặt nhà hàng cho Nguyễn Yên, cũng đã được sắp xếp hết tất cả, cuối cùng nói:

“Không có gì đâu, tối nay đừng có lên lịch gì hết nhé.”

“Vâng?”

“Anh sẽ đến đón em.”

Nguyễn Yên hỏi nguyên nhân nhưng mà đối phương không nói, để cô tập luyện diễn kịch nói rồi sau đó cúp máy.

Nguyễn Yên vẫn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì trợ lý của đạo diễn đã đi tới và thông báo với cô: “Nguyễn Yên, chúng tôi phải tạm thời thay đổi kịch bản, cô lại đây một chút.”

Sửa kịch bản sao?

Cô cảm thấy nghi hoặc mà đi theo thì nhìn thấy Triệu Nguyệt cùng với Yến Đan Thu và còn có các vị đạo diễn đang ngồi cùng nhau.

Triệu Nguyệt nói rằng vốn dĩ phân cảnh giữa Hương Lệ và dì Hai là bởi vì dì Hai sống không còn luyến tiếc mà đuổi Hương Lệ đi, nhưng sau khi cô ta đọc lại kịch bản một lần nữa vào tối hôm qua thì cô ta cảm thấy như vậy thì không ổn cho lắm, dì Hai cần phải bùng nổ đến phát điên vào lúc này, trong cơn giận dữ thì đã chuyển sự thất vọng của mình đối với lão gia sang Hương Lệ rồi hung hăng mắng chửi một trận.

Sau khi Nguyễn Yên nghe xong thì cảm thấy điều này có chút không quá phù hợp với tính cách của dì Hai, nhịn không được đưa ra thắc mắc:

“Dì Hai Là một thục nữ* vô cùng có lễ độ, từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận sự giáo dục đó là vẫn luôn phải giữ gìn dáng vẻ hào phóng, cô ấy chắc là sẽ không tức giận đúng không? Hơn nữa dì Hai cùng với Hương lệ vốn dĩ có quan hệ tốt như thế...”

*Người con gái dịu dàng và hiền hậu.

Triệu Nguyệt nhíu mày: “Đúng là bởi vì có quan hệ tốt cho nên mới có thể cảm thấy bị phản bội, hơn nữa nếu bộc phát ra như thế sẽ khiến cho cốt truyện càng thêm mâu thuẫn và kịch tính, cô chưa từng nghe qua xúc đế bắn ngược* hay sao?”

*Nguyên văn là 触底反弹. Hán việt: xúc đế bắn ngược. Có ý nôm na là một sự vậy hay sực việc nào đó đang ở trạng thái vô cùng thấp/yếu thì bỗng nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ đạt đến đỉnh cao.

Triệu Nguyệt nhìn về phía Trương Tấn: “Đạo diễn Trương, tôi cảm thấy thiết kế ban đầu như vậy thì quá bình yên và nhạt nhẽo rồi, ngài cảm thấy thế nào?”

Yến Đan Thu cũng bày tỏ ý kiến của mình: “Ở trong lúc im lặng mà bộc phát thì rất chân thật, dì Hai sẽ có lúc đánh mất lễ nghi ràng buộc.”

Trương Tấn cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị muốn sửa lại kịch bản của Triệu Nguyệt.

Sau khi tạm thời thay đổi lại kịch bản thì Nguyễn Yên đành phải một lần nữa làm quen lại với lời thoại cùng với các động tác.

Sau khi hết giờ thì tất cả các diễn viên đều đã vào vị trí của mình, cảnh quay đầu tiên đó là dì Hai ở trong thư phòng cùng với lão gia.

Buổi tập luyện đang được diễn ra.

Hơn bốn giờ chiều, một chiếc Rolls-Royce Phantom* màu đen dừng ở trước cửa của tòa nhà.

Chu Mạnh Ngôn bước xuống xe.

Giang Trừng đi theo ở phía sau cùng anh đi vào trong đoàn kịch.

Bởi vì không có dự định sẽ thông báo với bất kỳ một người nào trước đó cho nên khi anh đi vào sảnh sân khấu thì không có một người nào chú ý đến anh ở bên này.

Phía bên trên sân khấu là ánh đèn rực rỡ sáng ngời, phía bên dưới khán phòng* chìm trong một không gian tối tăm, Chu Mạnh Ngôn đi đến hàng ghế số ba bên phía tay phải đếm ngược từ dưới lên trên rồi ngồi xuống, đưa tầm mắt nhìn ra xung quanh, anh có thể nhìn thấy trọn vẹn toàn bộ sân khấu.

*Được dịch từ tiếng Anh-Khán phòng là một căn phòng được xây dựng để cho phép khán giả nghe và xem các buổi biểu diễn. Đối với các rạp chiếu phim, số lượng khán phòng được thể hiện bằng số lượng màn hình.

Tầm mắt của anh dạo qua một vòng, cuối cùng dừng ở trên người của Nguyễn Yên đang đứng ở trong góc phía bên trái của sân khấu.

Cô mặc một chiếc váy áo len cánh dơi màu nâu và buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như sứ trắng thượng hạng hiện lên ánh sáng, giống như một con búp bê sứ xinh đẹp, chỉ là lặng lẽ đứng ở đó thì ngay lập tức chiếm hết toàn bộ tầm mắt của người đàn ông.

“Chu tổng, có cần tôi thông báo cho phu nhân biết là ngài đã tới đây hay không?” Giang Thừa hỏi.

“Không cần.”

Anh không muốn cô bị phân tâm.

Giang Thừa thở dài trong lòng, quả nhiên tình yêu sẽ làm cho con người thay đổi dáng vẻ vốn có, trước đây Chu tổng chưa từng gác lại công việc mà rời khỏi công ty trước thời gian, bây giờ thế mà lại còn âm thầm đến thăm ban*.

*Đến thăm nơi làm việc của một người nào đó.

Phía bên trên sân khấu, vai diễn phối hợp giữa dì Hai cùng với lão gia đã kết thúc, sau đó là sẽ đến vai diễn phối hợp giữa Nguyễn Yên cùng với Yến Đan Thu.

Trương Tấn hô lên một tiếng với Nguyễn Yên: “Lên sân khấu”.

Nguyễn Yên bưng một cái chén rồi đẩy cửa đi vào, cô có thể nhìn thấy đại khái vị trí, sau đó đi đến trước mặt Yến Đan Thu, cầm chén đặt lên bàn rồi cung kính nói: “Thưa dì Hai, đây là canh nấm tuyết của người ạ.”

Yến Đan Thu nâng mắt lạnh lùng liếc về phía cô: “Vừa rồi cô đã đi đâu?”

“Tôi vừa mới nấu canh nấm tuyết ở trong bếp cho người, có chuyện gì hay sao ạ?”

Yến Đan Thu đứng lên, làm bộ muốn đẩy chén canh trên bàn xuống đất: “Hiện tại tôi không thể ăn nổi thức ăn do cô làm nữa.”

“Từ từ đã ——“ Trương Tấn đột nhiên hô dừng lại, sau đó nhìn về phía Triệu Nguyệt: “Cô Triệu có chuyện muốn nói.”

Triệu Nguyệt nói: “Tôi cảm thấy phản ứng của dì Hai vẫn còn quá đơn giản rồi, thêm một động tác nữa đi. Dì Hai sẽ trực tiếp đứng lên, bóp lấy gương mặt của Hương Lệ rồi sau đó chất vấn cô vừa rồi đã đi đâu, sau khi Hương Lệ trả lời xong thì dì Hai lại tức giận đuổi Hương Lệ đi.”

Khóe mắt của Triệu Nguyệt liếc nhìn đến Nguyễn Yên, trong lòng nở nụ cười rồi sau đó hỏi Trương Tấn: “Đạo diễn Trương cảm thấy thế nào?”

“Được thôi.”

Vì thế Nguyễn Yên lại phải đẩy cửa đi vào bên trong một lần nữa, sau khi nói xong lời thoại, Yến Đan Thu đứng lên rồi bỗng nhiên bóp lấy gương mặt của cô, Nguyễn Yên cảm thấy có một lực rất lớn làm cho cô bị đau đến nhíu mày lại theo bản năng.

Yến Đan Thu lập tức buông tay ra, gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt và lo sợ: “Xin lỗi Nguyễn Yên, cô không sao chứ? Tôi không làm chủ được lực tay...”

Nguyễn Yên lắc đầu: “Không sao đâu.”

Yến Đan Thu xin lỗi rồi cong khóe môi lên, nhìn về phía bên dưới sân khấu: “Đạo diễn Trương, chúng ta diễn lại một lần nữa đi.”

Lần thứ hai này Yến Đan Thu giảm nhẹ một lực trên tay một chút, giọng nói lạnh lùng chất vấn Nguyễn Yên đã đi đâu, sau khi Nguyễn Yên vừa hoảng sợ vừa oan ức trả lời thì Yến Đan Thu đuổi cô ra: “Tôi thấy cô có lẽ là đã lén lút vào phòng sách của lão gia thì thầm to nhỏ có đúng hay không?”

“Dì Hai, tôi không có…”

Nguyễn Yên vẫn còn chưa dứt lời thì cảm thấy cằm của mình đột nhiên bị bóp lấy, Yến Đan Thu cúi người liếc nhìn cô bằng nửa con mắt: “Hương Lệ à, lá gan của cô lớn thật đấy, cô nói xem, cô đã dùng biện pháp gì để quyến rũ được lão gia vậy?”

Trong kịch bản gốc vốn dĩ không có động tác bóp cằm này.

Nhưng mà Nguyễn Yên chỉ sửng sốt trong chốc lát thì ngay lập tức phản ứng lại được và tiếp tục nói lời thoại.

Yến Đan Thu siết chặt cằm của cô: “Không có sao? Vậy thì tại sao lão gia lại khen cô xinh đẹp ở trước mặt tôi?!”

Sau khi Trương Tấn hô dừng lại, Yến Đan Thu lập tức buông tay ra rồi nói với đạo diễn Trương: “Động tác vừa rồi tôi đã tạm thời thêm vào, tôi cảm thấy động tác siết cằm kia sẽ phù hợp hơn khi đang tức giận, như vậy có được hay không?”

Triệu Nguyệt gật đầu: “Có thể làm động tác này.”

Yến Đan Thu nhìn vết đỏ trên cằm của Nguyễn Yên, xin lỗi với cô một lần nữa, Nguyễn Yên có thể lờ mờ cảm thấy thái độ của Yến Đan Thu rất kỳ lạ, nhưng cũng khó mà nói ra điều gì.

Trương Tấn: “Bắt đầu lại một lần nữa, Nguyễn Yên, cô cần phải có dáng vẻ hoảng loạn hơn nữa.”

Nguyễn Yên lên sân khấu, khi đã diễn được một nửa, Yến Đan Thu không cẩn thận quên lời: “Xin lỗi, tôi quên lời thoại rồi, có thể diễn lại một lần nữa được không?”

Người đàn ông ngồi ở trong góc khuất của sân khấu, nhìn thấy Nguyễn Yên bị siết cằm bóp mặt, khẽ nhíu mày, nhớ lại kịch bản đã từng xem qua, giống như không có cốt truyện như thế này.

Anh nói với Giang Thừa:

“Đi lấy một phần kịch bản lại đây.”

Trên sân khấu, cả hai lặp đi lặp lại ba lần thì mới làm quen được với cốt truyện phía sau, Nguyễn Yên cảm thấy hoảng loạn cùng với sợ hãi sau khi biết được lão gia có ý đối với mình, dùng hết sức lực giải thích với Yến Đan Thu thế nhưng chỉ nhận lại được sự tức giận cùng với trách mắng từ đối phương:

“Nếu không phải bởi vì cô giở trò trước mặt của lão gia thì lão gia sẽ chú ý tới cô hay sao? Thiệt thòi cho tôi gả vào nhà họ Vương này còn đưa cô theo bên cạnh, cô chỉ là một người hầu ti tiện mà cũng dám có tâm tư như thế!”

Nguyễn Yên vừa muốn trả lời thì nghe thấy Triệu Nguyệt hô ngừng lại: “Tôi vẫn cảm thấy dùng lời nói để biểu hiện tức giận thì vẫn chưa đủ, cần phải có thêm động tác tay chân nữa, dì Hai phải đánh đập Hương Lệ, biểu hiện ra dáng vẻ phát điên, Đan Thu, cô có thể làm thử những động tác này một chút.”

“Được.”

Sau khi Yến Đan Thu vừa trách mắng vừa đánh đập Nguyễn Yên xong thì để cho những người hầu khác đưa Nguyễn Yên ra ngoài, muốn cô cút ra khỏi nhà trong đêm nay, khoé mắt của Nguyễn Yên đỏ lên, giữ chặt lấy tay của Yến Đan Thu cầu xin: “Thưa dì hai, cầu xin người không cần đuổi tôi đi...”

Những tình tiết tiếp theo là Yến Đan Thu làm bộ muốn ném tay ra, Nguyễn Yên giả vờ té ngã xuống mặt đất nhưng mà vừa nói xong lời thoại thì bàn tay đã bị dùng sức ném ra, cô không kịp phản ứng lại cho nên thân mình ngã về phía sau vài bước, thiếu chút nữa thì té ngã xuống mặt đất.

Chu Mạnh Ngôn ở phía dưới sân khấu nhìn thấy một màn không hề có trong kịch bản này, anh nhướng mày lên, đôi môi mỏng nhả ra vài chữ:

“Rốt cuộc thì đang làm cái gì?”

Giang Thừa nhìn người đàn ông với vẻ mặt ngày càng chìm xuống, lập tức muốn đi hỏi người trong đoàn phim.

Sau khi Nguyễn Yên ở trên sân khấu bị ngã vài bước về phía sau thì Yến Đan Thu chạy lên đỡ lấy cô: “Thật xin lỗi, Nguyễn Yên, vừa rồi tôi dùng sức quá, cô đừng trách tôi nhé...”

Nguyễn Yên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, lúc này tất nhiên có thể nhìn ra được rốt cuộc là Yến Đan Thu có phải cố ý hay không, cô rút tay về, vẻ mặt nhàn nhạt:

“Vậy thì lần sau cô nên nhẹ một chút.”

Khuôn mặt của Yến Đan Thu như bị đông cứng lại.

Sau khi hoàn thành cảnh quay đầu tiên, Trương Tấn nói ra vấn đề của hai người, mà vấn đề của Nguyễn Yên lại là cảm xúc chưa có đủ lực thu hút, vẫn còn khá nhạt.

Lần thứ hai này trạng thái của Nguyễn Yên tốt hơn một chút nhưng mà Triệu Nguyệt vẫn luôn cảm thấy không hài lòng, cô nhìn kịch bản rồi nói muốn thêm động tác:

“Đạo diễn Trương, tôi nghĩ tranh chấp ở đây vẫn chưa đủ, Hương Lệ cần phải khóc lóc cầu xin thảm hại hơn một chút nữa, khi bị người hầu đưa ra khỏi cửa thì để cho cô ấy cố gắng giãy giụa, ví dụ như ôm lấy chân của dì Hai.”

Vì thế lại tiếp tục một lần.

Triệu Nguyệt: “Động tác nơi này của dì Hai nhìn khá là giả, cần phải đánh vào người Hương Lệ mạnh hơn nữa.”

Lại tiếp tục một lần.

Triệu Nguyệt: “Đạo diễn Trương, tôi cảm thấy lấy cái chén này đập lên trên người của Hương Lệ thì có phải càng tốt hơn một chút hay không...”

Trong góc khán phòng, dưới ánh đèn mờ ảo, Chu Mạnh Ngôn vuốt v e chiếc nhẫn cưới trong tay, nhìn thấy Nguyễn Yên ở trên sân khấu khi thì bị đánh, khi thì bị xô đẩy đến té ngã trên mặt đất, sắc mặt càng ngày càng chìm xuống tận đáy vực sâu, sự tức giận trong ánh mắt ngày càng dày đặc.

Giang Thừa nhìn sắc mặt của người đàn ông, có thể nhận thấy được giờ phút này anh có bao nhiêu tức giận: “Chu tổng, nghe trợ lý đạo diễn nói là do biên kịch tạm thời sửa lại kịch bản, thêm vào những động tác này, vốn dĩ trong kịch bản không có cảnh diễn của những động tác đánh đập cùng với trách mắng kia...”

“Ai là biên kịch?”

“Là Triệu Nguyệt.” Giang Thừa bổ sung thêm: “Là... bạn thân của cô Trọng Trạm Tĩnh.”

Nơi đáy mắt của Chu Mạnh Ngôn như sắp trích ra màu mực.

Thời gian đã gần đến năm giờ.

Sau một giờ tập luyện, đoạn diễn này vẫn còn chưa kết thúc dưới sự kén cá chọn canh của Triệu Nguyệt và những sai lầm khác nhau của Yến Đan Thu.

Tất cả mọi người đều có một chút mệt mỏi, đặc biệt là Nguyễn Yên.

Nhưng thân thể của cô vẫn cố gắng chịu đựng những cảm giác không khỏe kia, đứng thẳng không nói ra một câu muốn nghỉ ngơi nào.

Cô phải diễn cho thật tốt đoạn diễn này.

Cho dù cô nhìn ra được ai trong số bọn họ đang cố tình gây khó dễ cô.

Tất cả mọi người đều uống một chút nước sau đó Trương Tấn vỗ tay: “Chúng ta diễn một lần cuối cùng, mọi người cố gắng kiên trì một chút, sau khi kết thúc thì sẽ được về nhà!”

Nguyễn Yên bưng chén lên một lần nữa rồi đẩy cửa bước vào bên trong.

“Vừa rồi cô đã đi đâu?”

“Tôi vừa mới nấu canh nấm tuyết ở trong bếp cho người, có chuyện gì hay sao ạ?”

“Hiện tại tôi không thể ăn nổi thức ăn do cô làm nữa.”

“Tôi thấy cô có lẽ là đã lét lút vào phòng sách của lão gia thì thầm to nhỏ có đúng hay không?”

“Đêm nay lập tức rời khỏi nhà họ Vương cho tôi!”

“Thưa dì Hai, người thật sự hiểu lầm tôi rồi...”

Nguyễn Yên hoàn toàn tập trung vào vở kịch, sau khi nói xong lời thoại thì bỗng nhiên nghĩ đến vào đêm mưa to bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn, còn có Nguyễn Vân Sơn đang nằm ở trên giường bệnh.

Chỉ cần một chút kích động nhỏ thì cảm xúc đã bị bộc phát lan tràn ra khắp mọi nơi.

Trong một lúc nhất thời, những cảm xúc mà Nguyễn Yên đã lần lượt ấp ủ và tích lũy theo từng ngày trực tiếp xông ra ngoài.

Trong nháy mắt nước mắt của cô chảy xuống như là đột nhiên vỡ đê.

“Thưa dì Hai, tôi chưa từng có tâm tư nào đối với lão gia, trong lòng tôi chỉ có người, tại sao người không tin tôi...”

Cảnh khóc chân thật này của Nguyễn Yên ngay lập tức bắt lấy cảm xúc và cũng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây.

Khi Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy nước mắt của cô rơi xuống như mưa, anh siết chặt lấy tay vịn, nơi đáy mắt vô cùng rung động vì bị màn biểu diễn của cô đánh sâu vào, đồng thời giờ phút này ước gì không thể xông lên trên sân khấu đưa cô xuống dưới.

Kỹ thuật diễn xuất của Nguyễn Yên đột nhiên bộc phát làm cho tất cả mọi người ở đây tiến vào trong cốt truyện.

Triệu Nguyệt kinh ngạc nhìn cô, bỗng nhiên không thể nói thành lời.

Sau khi kết thúc, Trương Tấn đỏ hốc mắt kích động đứng lên rồi nói: “Tốt! Lần diễn này vô cùng tốt!”

Các diễn viên đang xem trên khán đài lập tức bùng nổ mà vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, Triệu Nguyệt ở bên cạnh rốt cuộc không thể tìm thấy một lý do nào để bắt bẻ nữa.

Trương Tấn tuyên bố buổi diễn tập đã kết thúc.

Nguyễn Yên đứng quay lưng về phía sân khấu, bởi vì quá mức nhập tâm nên trong lúc nhất thời không thể kìm được nước mắt, Diệp Thanh chạy lên sân khấu đưa cô xuống dưới.

Mà Chu Mạnh Ngôn ngồi ở phía bên dưới, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái đang lau nước mắt.

Đáy mắt lại một lần nữa trở nên đau đớn.

Sau một lúc lâu cuối cùng anh cũng nặng nề mở miệng:

“Đưa Nguyễn Yên lại đây.”

“Tiện thể nói với Triệu Nguyệt, tôi có việc tìm cô ta, để cho cô ta đợi ở đây.”

Chương 50

Khi Nguyễn Yên được Diệp Thanh đưa vào phòng nghỉ, cô còn cho rằng Diệp Thanh chỉ là muốn đưa cô đi tìm một nơi không có người để xoa dịu cảm xúc.

Đẩy cửa phòng ra, Nguyễn Yên vẫn cúi đầu lau đi nước mắt, không ngờ ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên:

“Các người đi ra ngoài trước đi.”

Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Chu Mạnh Ngôn thì cảm thấy kinh ngạc ngước đôi mắt mông lung lên, trong khi đang hoảng hốt nhìn đến trên ghế sô pha thì thấy có một người đang ngồi ——

Sao Chu Mạnh Ngôn lại có thể ở đây?!

Cô đang khóc thì bỗng nhiên dừng lại.

Sau khi Diệp Thanh đi ra ngoài cửa thì bên trong phòng nghỉ trở nên im lặng.

Trên ghế sô pha, người đàn ông nhìn thấy Nguyễn Yên vẫn có chút không phản ứng kịp mà đứng tại chỗ thì bất chợt đứng dậy đi tới trước mặt cô.

Trong tầm nhìn của Chu Mạnh Ngôn, khuôn mặt cô gái đẫm nước mắt và đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, anh nhíu mày, đưa tay lên ôm lấy gáy của cô rồi khẽ thở dài:

“Làm sao mà khóc thành thế này?”

Không đợi cho Nguyễn Yên kịp trả lời thì anh đã cúi xuống và bế cô lên sau đó đi đến sô pha rồi ngồi xuống và để cô ngồi lên trên đùi của anh.

Anh dùng một tay ôm eo cô, sau đó lấy khăn giấy đã chuẩn bị sẵn và lau nước mắt cho cô.

Khi Nguyễn Yên phản ứng lại được thì trong lúc nhất thời bị hành động mạnh mẽ và dịu dàng của anh làm cho tim đập rối loạn, hai má ứng đỏ, ở trong lòng lộ ra vẻ xấu hổ.

Sao người này lại đến sớm như vậy chứ... vừa rồi cô đã khóc vô cùng “Tuỳ tâm sở dục*” qwq.

*Tuỳ tâm sở dục: làm một cách tuỳ ý, muốn gì làm nấy.

Chu Mạnh Ngôn ôm cô và cảm thấy cô dựa đầu vào bên cổ của anh, nước mắt chảy xuống, ướt đẫm một mảng, anh đau lòng nên giọng nói trở nên vô cùng lạnh lùng:

“Đáng lẽ anh không nên để cho em đi đóng kịch nói.”

Nếu sớm biết cô sẽ phải chịu nhiều vất vả và ấm ức như vậy thì dù cho nói cái gì đi nữa thì anh cũng sẽ không để cho cô đi diễn kịch nói.

Giọng anh như đang trách móc, nhưng Nguyễn Yên có thể nghe ra, anh đang quan tâm cô.

Nguyễn Yên thì thào: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh xong việc rồi nên đến đây tìm em.”

Vốn nghĩ rằng muốn đến đây để đưa cô đi chơi ngày lễ hôm nay một cách vui vẻ nhưng không nghĩ đến đi tới đây lại làm cho anh tức giận như thế này.

“Vậy thì anh vừa... nhìn thấy em đang tập luyện sao?”

“Em nghĩ thế nào?” Anh trầm mặc nhìn cô: “Nếu hôm nay anh không đến, có phải em sẽ không định nói với anh về buổi tập luyện ngày hôm nay không?”

Cô chột dạ cho nên giọng nói rất khẽ: “Thật ra cũng không có gì đâu ạ, chỉ là tập luyện mà thôi...”

Anh nhớ đến vừa nãy cô bị ngã mấy lần: “Em có bị thương ở đâu không, có bị đau chỗ nào hay không?”

Nguyễn Yên Lắc đầu: “Không có đâu ạ, đó chỉ là mấy động tác giả mà thôi.” Từ sau khi cô bày ra vẻ mặt lạnh lùng với Yến Đan Thu thì đối phương cũng biết điều mà không dám làm mấy hành động mờ ám đó nữa.

Ngón tay của anh lau đi nước mắt trên gò má cô: “Biên kịch của em thay đổi kịch bản khi nào vậy?”

“Vào buổi chiều ạ...”

“Tạm thời thay đổi sao?”

“Đúng ạ.”

Anh đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy bình thường cô ta đối xử với em như thế nào?”

Nguyễn Yên sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, người đàn ông nhìn ra suy nghĩ của cô: “Phải nói thật.”

Cô rũ mắt xuống: “Em chỉ cảm thấy cô ấy giống như không thích em cho lắm, nhưng cũng có thể là do em nghĩ quá nhiều...”

Cô vẫn luôn cảm thấy có lẽ là do ảo giác của mình, dù sao thì Triệu Nguyệt cũng là bạn của Trọng Trạm Tĩnh, giữa hai người cũng không có vướng mắc nào, nhưng khoảng thời gian này ở trong tổ kịch, cô có thể cảm nhận ra Triệu Nguyệt có vài phần thù địch đối với cô.

Cũng giống như hai ngày trước đây vậy, cô ở trong quá trình tập luyện đã có một góp ý nhỏ, Triệu Nguyệt lập tức vòng vo nói rằng cô không xứng để có thể khoa tay múa chân ở đây, mỗi lần phải đối diễn, nếu Triệu Nguyệt có mặt ở nhà sản xuất thì gần như không hề để ý đến cô mà chỉ nói chuyện với những người khác.

Hơn nữa Triệu Nguyệt chưa từng sửa đổi kịch bản, chỉ có duy nhất hôm nay, cố tình lại là những động tác động tay động chân của Yến Đan Thu.

Sau khi Chu Mạnh Ngôn nghe xong thì chỉ nói: “Anh biết rồi.”

Thấy anh không nói thêm lời nào thì Nguyễn Yên ngẩng đầu lên nhìn anh:

“Anh cảm thấy vừa rồi em diễn có tốt không?”

Cô gái không hề để những chuyện ấm ức kia ở trong lòng mà ngược lại điều cô chú ý đến lại là diễn có tốt hay không.

Người đàn ông trong lúc nhất thời bị cô chọc giận đến nở nụ cười: “Đến lúc này còn để ý tới những chuyện này hay sao?”

“Đương nhiên rồi ạ...”

Màn diễn kia tốt thì nước mắt của cô mới có giá trị!

Anh càng ôm cô chặt hơn: “Diễn rất khá.”

Tốt đến mức làm cho anh cảm thấy vô cùng chân thật cùng với hoảng hốt chỉ muốn ngay lập tức kêu dừng lại rồi lên trên sân khấu kéo cô vào trong lòng ngực.

Sau khi nhận được sự khẳng định thì nụ cười bừng sáng lập tức xuất hiện ngay sau đó, người đàn ông thấy cô nở nụ cười thì cũng cong khóe môi lên: “Được khen thì rất vui vẻ sao?”

“Ừm...” Cô nhẹ giọng nói: “Đặc biệt là sự khẳng định đến từ anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì lúc trước anh không tin em có thể diễn tốt, còn nói em không biết tự lượng sức mình, nói vớ nói vẩn, em cũng sợ nếu như em diễn không tốt, nếu như có người biết em thì sẽ làm cho anh mất mặt.”

Chu Mạnh Ngôn không nghĩ tới những lời nói trước kia đã gây đả kích đến cô, làm cho cô nhớ đến tận bây giờ.

Anh khẽ nâng gương mặt của cô lên, giọng nói khàn khàn: “Thật có lỗi, lúc trước anh đã nói sai rồi. Từng cảm thấy em làm không được nhưng bây giờ anh đã thấy được rồi.”

Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng: “Hơn nữa anh khi nào nói với em là sợ em làm anh mất mặt, hửm?”

Anh chưa từng có suy nghĩ như vậy.

Anh xoa xoa đầu của cô: “Em chỉ luôn làm cho anh cảm thấy kiêu ngạo.”

Nguyễn Yên nghe thấy như thế thì trái tim có chút nhộn nhạo.

Cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng có hy vọng xa vời sẽ có thể nghe được những lời nói như thế từ trong miệng của Chu Mạnh Ngôn.

Nguyễn Yên cảm thấy trong lòng giống như được thổi qua một làn gió xuân, thổi đi tất cả những luồng mây đen bao trùm trong lòng của cô, cô mỉm cười, chợt nghe thấy anh hỏi: “Bây giờ vẫn còn muốn khóc nữa sao?”

Cô lắc đầu.

Cô cảm thấy cảm xúc dịu đi rồi.

Anh thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể đưa em đi chưa?”

Nguyễn Yên nghi hoặc: “Muốn đi đâu ạ?”

“Đi ăn tối.”

Nguyễn Yên đứng lên từ trên đùi của anh, Chu Mạnh Ngôn lập tức nắm lấy tay của cô rồi đi ra khỏi phòng nghỉ, Diệp Thanh cùng với Giang Thừa đã đợi sẵn ở cửa, người đàn ông mở miệng: “Trước tiên đưa phu nhân lên xe rồi chờ tôi một lát.”

Diệp Thanh gật đầu rồi rời đi cùng với Nguyễn Yên.

Ngay sau đó người đàn ông nhìn về phía Giang Thừa, giọng nói trở về vẻ lạnh nhạt: “Người ở đâu?”

“Ở trong phòng làm việc.”

Người trong sân khấu kịch ở bên kia cũng dần dần tản đi, Triệu Nguyệt đứng ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, trong đầu không ngừng vang lên những gì mà trợ lý của Chu Mạnh Ngôn vừa đi đến nói trước mặt cô ta, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tim đập loạn xạ.

Cô* không thể ngờ rằng Chu Mạnh Ngôn vừa đến sân khấu kịch trong lúc tập luyện, cô thậm chí không chú ý đến anh ta!

*những lúc nhân vật độc thoại thì mình sẽ giữ từ cô thay vì cô ta cho đỡ rối nhé.

Chẳng lẽ Chu Mạnh Ngôn tìm cô có thể là bởi vì chuyện... cô đã sửa kịch bản hay không?

Anh ta nhìn thấy Nguyễn Yên bị một chút ấm ức thì lập tức muốn tìm tới cô để gây khó dễ hay sao?

Triệu Nguyệt lòng dạ rối bời, nhưng đột nhiên cô ta nghĩ đến - tại sao cô phải sợ? Cô chính là biên kịch của [Tĩnh Hồ]! Cô có quyền lợi sửa kịch bản, tất cả những điều này đều là vì bộ kịch, Chu Mạnh Ngôn thì có quyền gì mà đến làm khó dễ cô?!

Ngay cả khi anh ta đau lòng thì có thể làm gì, anh ta còn có thể quản được đến đoàn kịch này hay sao? Anh ta có thể làm gì được cô?!

Chờ đợi mười phút đồng hồ, trong lòng Triệu Nguyệt càng ngày càng vô cùng lo lắng, rõ ràng cảm giác được Chu Mạnh Ngôn là cố ý muốn lạnh nhạt với cô ta thì sự hoảng sợ cùng với chột dạ trong lòng đột nhiên biến thành tức giận.

Anh ta dựa vào cái gì mà để cho cô phải chờ ở đây? Tại sao cô phải nghe lời anh ta?

Triệu Nguyệt cầm túi xách lên, vừa mới đi về phía trước hai bước thì lập tức nhìn thấy cửa bị đẩy ra, bóng dáng của Chu Mạnh Ngôn xuất hiện ở trong không gian mờ tối, nhìn không thấy cảm xúc trên gương mặt của anh.

Người đàn ông chậm rãi đi về phía bên này, Triệu Nguyệt cố gắng đứng thẳng người đợi anh đi tới trước mặt cô ta, cô ta mới ngẩng đầu lên rồi trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh:

“Chu tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì không?”

Chu Mạnh Ngôn nhìn cô ta, gương mặt lập tức tản ra tia lạnh nhạt:

“Sửa đổi kịch bản đã vừa lòng chưa?”

Trái tim của Triệu Nguyệt chùng xuống, cô ta nhếch môi lên: “Tôi là biên kịch nên sửa kịch bản là trách nhiệm của tôi, anh hỏi tôi chuyện này không cảm thấy rất kỳ lạ hay sao?”

Có hàm ý là: Anh có tư cách gì để hỏi?

“[Tĩnh Hồ] được viết rất tốt.”

Anh thưởng thức bật lửa trong tay rồi nhìn về phía cô ta: “Kịch bản viết xong rồi, công việc của biên kịch Triệu cũng có thể tạm dừng, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Triệu Nguyệt có cảm giác mình đang nghe thấy ảo giác.

“Anh, anh có ý gì?”

“Tôi sẽ thông báo với đoàn phim không cần cô trong những lịch trình sau này của bộ kịch nói.”

Triệu Nguyệt trợn to hai mắt: “Anh muốn làm gì? Muốn để cho tôi từ nay về sau không bao giờ xuất hiện ở đây nữa đúng không? Ngài Chu, đây là đoàn kịch Quang Ảnh, không phải là công ty của anh! Anh không có quyền!”

“Tôi chính là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ kịch này, cô nói xem tôi có quyền hay không?”

Triệu Nguyệt ngây người.

Nhà đầu tư... nhà đầu tư bất ngờ đến cách đây vài ngày?! Thế mà lại là Chu Mạnh Ngôn sao?

Triệu Nguyệt cảm thấy toàn thân như bị điện giật, trừng lớn mắt:

“Chu Mạnh Ngôn, chỉ bởi vì tôi thay đổi kịch bản của Nguyễn Yên mà anh trả đũa tôi như thế này sao? Nếu không phải là kịch bản của tôi thì vợ của anh ngay cả muốn diễn cũng không có đất để diễn đâu!”

Nguyễn Yên ở trong mắt cô thì tính là cái gì cơ chứ!

Chu Mạnh Ngôn đột nhiên bật cười khi nghe thấy những lời đó.

“Nguyễn Yên không có bộ kịch này thì vẫn còn có thể diễn những bộ kịch khác, nhưng nếu cô Triệu mất đi công việc biên kịch này, thì điều gì sẽ xảy ra?”

“Chu Mạnh Ngôn, anh đang phóng đại mọi chuyện đấy sao?”

Anh ta thế mà lại đe dọa bát cơm của cô sao?!

“Có phải phóng đại hay không thì cô có thể thử xem.”

Triệu Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, biết với vốn liếng sau lưng của Chu Mạnh Ngôn, nếu cô ta hoàn toàn chọc giận anh thì những gì anh nói sẽ trở thành sự thật...

“Hôm nay về chuyện sửa kịch bản, tôi thật sự không cố ý nhằm vào Nguyễn Yên...”

Anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Thật sao?”

Triệu Nguyệt nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh thì cảm thấy chân mềm nhũn, đầu ngón tay không tự chủ được mà run lên, cô ta rũ mi xuống, giọng nói run rẩy:

“Chu tiên sinh, tôi sẽ sửa lại kịch bản, cầu xin anh có thể...”

Triệu Nguyệt chưa kịp nói xong thì người nọ đã trực tiếp xoay người rời đi.

Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng của anh, linh hồn dường như bị rút đi, đến tận lúc này mới nhận ra hậu quả mà cô ta phải gánh là như thế nào.

Nguyễn Yên ngồi đợi ở trên chiếc xe Rolls Royce, qua một lúc thì cánh cửa bên phía tay phải được mở ra, Chu Mạnh Ngôn ngồi vào bên trong.

“Anh đã làm gì thế?” Nguyễn Yên thuận miệng hỏi.

“Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Chu Mạnh Ngôn nói tài xế: “Vịnh hồ Tâm Nguyệt.”

Chiếc xe được lái ra ngoài, xuyên qua màn đêm, lái qua thành phố đông đúc hướng ra vùng ngoại thành.

Ở bên trong xe, điện thoại của Nguyễn Yên rung lên, cô đeo tai nghe rồi mở màn hình, nghe giọng nói ghi âm thông qua màn hình, cuối cùng bấm vào tin nhắn thoại từ Chúc Tĩnh Chi:

[Đêm nay ở đâu thế? Ở nhà sao?]

Nguyễn Yên trả lời: [Không... mình đang ở bên ngoài, vừa mới ra khỏi đoàn kịch, chuẩn bị đi ăn tối.]

[Cậu ở một mình sao?]

[Không phải, còn có Chu Mạnh Ngôn.]

[Bây giờ Chu Mạnh Ngôn ở chung với cậu?!]

Nguyễn Yên khá nghi hoặc tại sao cô ấy lại phải kinh ngạc như thế: [Có chuyện gì sao?]

Chúc Tĩnh Chi nói một cách kích động: [Hai người các cậu thế mà lại cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân sao???]

Nguyễn Yên nghe thấy như thế thì trong đầu run lên một chút ——

Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai?!

Cô mở lịch ra xem thử thì quả nhiên là như vậy, gần đây cô bận đến mức ngày hôm nay là lễ tình nhân mà cũng không biết.

Chúc Tĩnh Chi: [Có phải là do Chu Mạnh Ngôn chủ động đưa cậu ra ngoài hay không?]

[Hmm...] Thật sự đúng là anh hẹn cô.

[Anh ta sẽ không phải là đặc biệt muốn cùng cậu trải qua lễ tình nhân chứ! Ôi trời ạ...]

Nguyễn Yên cảm thấy đầu của mình nóng lên nên lập tức phủ nhận, làm sao có thể! Anh muốn cùng cô trải qua lễ tình nhân, đây là một chuyện tuyệt đối không có khả năng có được hay không?

Chúc Tĩnh Chi: [Chu Mạnh Ngôn đưa cậu đi đâu?]

Nguyễn Yên: [Nơi đó có vẻ được gọi là Vịnh hồ Tâm Nguyệt.]

Chúc Tĩnh Chi: [???!]

[Cậu chưa từng nghe nói có một Hồ Người Tình vô cùng đẹp ở Vịnh hồ Tâm Nguyệt hay sao? Đó là một nơi vô cùng lý tưởng dành cho các cặp đôi hẹn hò.]

Nguyễn Yên: ???

Ừm, hả???