Chương 54-55

Chương 54

Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì gương mặt lại được phủ lên một tầng màu hồng lần nữa, cô nhỏ giọng phủ nhận: “Không đúng không đúng……”

Chính là bởi vì quá có thể gặp người đó QAQ.

Cô sợ một khi trái tim của bạn cùng phòng không chịu nổi trở nên kích động quá độ mà phát loa cho toàn trường thì cô hoàn toàn xong đời rồi.

Nhìn thấy cánh tay ôm eo cô chậm rãi buông ra, trên làn da có chút nhiệt truyền ra ngoài, Nguyễn Yên sợ lại có người xung quanh đi ngang qua nên muốn đẩy anh ra: “Mạnh Ngôn…”

Giọng nói này mềm mại giống như đang làm nũng.

Chu Mạnh Ngôn - người đã vài ngày rồi không được ăn mặn, thậm chí không được chạm đến cô, đáy mắt dần tối đi, cúi xuống bên tai của cô rồi hỏi:

“Không muốn để cho người khác biết đến quan hệ của chúng ta sao, hửm?”

Nguyễn Yên khóc không ra nước mắt, lúng túng: “Hôm nay anh chuẩn bị diễn thuyết, em cảm thấy kín tiếng một chút vẫn tốt hơn...”

“Sau đó định giả vờ như không quen biết hay sao?”

“À...”

Trong lòng Nguyễn Yên: Anh quá thông minh rồi.

Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ thật sự không muốn bị người khác nhìn thấy của cô thì cuối cùng cũng anh buông tay ra không trêu chọc cô nữa, giọng nói trở lại bình thường:

“Bây giờ em tính đi đâu?”

“Em muốn đi tìm bạn cùng phòng.”

“Để cho Diệp Thanh đi cùng với em, có chuyện gì cần thì nói với cô ấy, sau khi diễn thuyết kết thúc thì anh sẽ gọi cho em.”

“Vâng, anh cứ đi làm việc nhé... em không sao đâu ạ.”

Sau khi Nguyễn Yên chào tạm biệt anh thì được Diệp Thanh đưa đến khu dạy học phía trước, cuối cùng tìm thấy ba người bạn cùng phòng phía trước bồn hoa, cô để cho Diệp Thanh tạm thời rời đi trước.

Khi Nguyễn Yên chậm rãi đi về phía họ thì ba người đang ăn sáng, nhìn thấy cô thì họ sững sờ hai giây rồi nhanh chóng chạy đến: “Yên Yên à!!!”

Khi bọn họ đi đến trước mặt Nguyễn Yên: “Đã lâu không gặp, thật sự là vô cùng nhớ!”

Cả bốn người đều mỉm cười với nhau.

Sau khi lôi kéo Nguyễn Yên ngồi xuống: “Đôi mắt của cậu thế nào rồi? Hôm nay cậu đến trường học bằng cách nào?” Võ Phương Nhã là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá, hơn nữa cũng là chị gái tri kỷ với dáng người “cường tráng” nhất, mọi người đều gọi cô nàng là đại ca.

“Đôi mắt sắp phục hồi thị lực rồi, không sao đâu, hôm nay là... người trong nhà đi cùng với mình đến đây.”

“Yên Yên, cậu đã ăn sáng chưa?” Tứ đệ Đậu Quỳnh mở cặp sách Peppa Pig của mình ra: “Mình có một ít cơm nắm mà cậu thích ăn này, ăn một cái nhé?”

Các cô nàng vẫn luôn biết bữa sáng yêu thích nhất của Nguyễn Yên là cơm nắm nhỏ của Nhị Đường, mặc dù Nguyễn Yên đã ăn sáng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Được.”

“Cậu có nước không? Mình rót cho cậu một ly nhé.” Dương Mộc nói.

Nhìn thấy mọi người quan tâm đ ến mình như vậy, trong lòng Nguyễn Yên vô cùng cảm động.

Cô vô cùng may mắn khi gặp được ba người bạn cùng phòng tốt như vậy ở trường đại học. Bởi vì có mối quan hệ không được tốt với Nguyễn Linh từ khi còn nhỏ cho nên cô có chút sợ hãi khi phải sống chung với những cô gái dưới một mái nhà, ban đầu cô cảm thấy có phải tính cách của cô không được tốt cho nên mới không được người khác yêu thích, bởi vì như thế nên khi cô vừa bước vào năm nhất thì trong lòng đã cảm thấy vô cùng lo lắng.

Vẫn còn nhớ rõ đêm đầu tiên ở trường đại học, bốn người bạn cùng phòng không mấy quen thuộc với nhau, các cô chỉ nói với nhau một vài câu lịch sự sau đó tất cả đều lên giường ngủ sớm, cũng không dám nói chuyện. Nhưng sau khi đã quen biết với nhau thì lập tức biến thành ăn chơi trác táng, đi chơi tối cùng với nhau, gọi đồ ăn tối, xem phim kinh dị và cùng nhau đi du lịch.

Thật ra Nguyễn Yên đã từng chứng kiến những mối quan hệ ngầm không hòa thuận trong ký túc xá, xa lánh một bạn cùng phòng hoặc là thậm chí bốn người đều không chơi chung với nhau nhưng bốn người bọn họ lại giống như chị em thân thiết của nhau vậy.

Bốn người nói đến chuyện về đôi mắt của cô: “Học kỳ trước chẳng phải cậu vẫn chưa đi học hay sao, thật ra có rất nhiều người đều biết chuyện cậu bị tai nạn giao thông, có mấy nam sinh ngưỡng mộ cậu đều chạy tới lớp của chúng ta để hỏi thăm chuyện này đấy.”

Đậu Quỳnh: “Lúc trước có một nữ sinh ở lớp bên cạnh bàn tán những lời khó nghe về cậu, sau này lại truyền đến tai bọn mình nên mình trực tiếp @cô ta* ở trên diễn đàn QQ*, làm cho cô ta không dám cãi lại nữa.”

*Tên của người nói xấu Nguyễn Yên.

*QQ được biết đến là một ứng dụng của Trung Quốc, do công ty Tecent phát hàng. Ứng dụng này dùng để chat, chơi game trực tuyến, mua sắm và nhiều dịch vụ khác. Ứng dụng QQ ra mắt lần đầu tiên vào tháng 2/1999 tại Trung Quốc và được biết đến với tên gọi OICQ (Open ICQ).

Nguyễn Yên mỉm cười bất đắc dĩ: “Không cần phải so đo với những người đó đâu.”

“Tức chết mình luôn đó, cực kỳ ghét những người nhiều chuyện như thế.”

Võ Phương Nhã nói: “Yên Yên, buổi sáng này cậu có lịch gì hay không?”

“Không có.”

Dương Mộc giữ chặt tay của cô: “Vậy thì sáng nay cậu đi cùng với bọn mình đến buổi toạ đàm nhé? Để cậu ở đây một mình, mình không yên tâm, cậu đi nhìn nam thần với bọn mình nào!”

“Nam thần?”

“Là Chu Mạnh Ngôn đó! Chính là CEO của Phạn Mộ Ni, người vừa rồi mình nói với cậu đó chính là anh ấy! Anh ấy còn đẹp trai hơn so với trên điện thoại nữa, giới tài chính của chúng ta thế mà lại còn có người đàn ông có thể hạ bậc rất nhiều giá trị nhan sắc của nam minh tinh! Yêu yêu.”

Võ Phương Nhã trợn tròn mắt: “Lần này đi qua bên đó chủ yếu là nghe người ta diễn thuyết, còn cậu là đến để xem mặt hả?”

Dương Mộc: “Đúng vậy! Đây là điều mà mình có thể khoe ở trên vòng bạn bè! Chỉ có duy nhất một cơ hội như vậy thôi, sau này cậu có muốn nhìn thấy cũng chẳng còn nữa đâu, Yên Yên, cậu nói xem mình nói có đúng hay không?”

Nguyễn Yên chột dạ gật đầu.

Dương Mộc đứng lên: “Đi thôi, bốn người chúng ta cùng đi!”

***

Vì thế Nguyễn Yên bị ba người bọn họ lôi kéo đi đến hiện trường giao lưu tài chính, đợt đầu tiên của sáng nay đó là bài diễn thuyết của Chu Mạnh Ngôn.

Buổi diễn thuyết được tổ chức ở trung tâm văn hóa và thể dục thể thao của trường, bên trong có thể chứa gần một ngàn người, các sinh viên chuyên ngành tài chính đến từ các trường học khác nhau.

Bởi vì Nguyễn Yên tạm nghỉ học nên vốn dĩ là không có chỗ ngồi cho cô, Võ Phương Nhã liên hệ với lớp trưởng, vừa khéo trong lớp có một bạn học xin nghỉ cho nên Nguyễn Yên có thể thay thế chỗ của bạn học đó.

Bốn người ngồi ở cùng một hàng, trong lớp có một vài bạn học nhìn thấy Nguyễn Yên thì kinh ngạc sôi nổi đi lên chào hỏi.

Dù sao thì đã rất lâu rồi không gặp.

Có một vài nữ sinh ngồi ở phía trong góc chơi điện thoại cũng nhỏ giọng bàn tán:

“Sao Nguyễn Yên lại trở về thế? Không phải là đang tạm nghỉ học hay sao?”

“Người ta là học bá*, hôm nay cũng muốn trở lại xem buổi giao lưu một chút.”

*học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao.

“Cậu nhìn xem có thật nhiều nam sinh trong lớp chúng ta đều tiến lên rồi kìa.”

Có người cười giễu cợt một tiếng: “Lúc trước bí thư chi đoàn lớp bên cạnh không phải cũng thích Nguyễn Yên hay sao, khoảng thời gian trước mình nghe cậu ta nói với bạn cùng phòng là có người có bạn gái, bạn gái của hắn nói bạn của hắn mắt bị mù nên mới có thể thích một người mù, làm mình buồn cười muốn chết.”

“Cậu nói chuyện cẩn thận một chút, đừng để cho người ta nghe được, cẩn thận người ta dẫn theo mấy người đang theo đuổi người ta đến tìm cậu đấy.”

“Mình phải làm sao đây, mình sợ quá à.”

Mấy người đều không nhịn được mà bật cười.

Chín giờ rưỡi, hoạt động chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình lên sân khấu, trước tiên mời phó hiệu trưởng cùng với lãnh đạo của học viện tài chính đọc diễn văn xong thì cuối cùng cũng đến phân đoạn mà mọi người đều đang háo hức chờ đợi ——

Bài diễn thuyết của Chu Mạnh Ngôn.

Khi người đàn ông bước lên sân khấu, bên dưới có tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, ánh đèn flash không ngừng chớp nháy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người anh.

Anh mặc một bộ âu phục được ủi phẳng phiu, quần tây thon dài bao bọc lấy đôi chân thẳng tắp, thon dài đến mức chỉ cần nhìn thấy một lần là sẽ khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cặp kính gọng mỏng đặt trên sống mũi cao thẳng, khuôn mặt của anh mặc dù nhã nhặn nhưng lại toát lên khí chất lạnh lùng khó có thể tới gần.

Nguyễn Yên nhìn bóng dáng mờ ảo trên sân khấu, nghe thấy giọng nói phấn khích của các bạn cùng phòng và bạn học xung quanh mình, đôi má với làn da mỏng của cô trong lúc nhất thời đỏ bừng lên không thể giải thích được.

Đây là một cảm giác vi diệu đến không thể nói rõ được.

Dương Mộc nâng má, vô cùng kích động: “Chu Mạnh Ngôn thật sự có thể nhã nhặn và cấm dục như vậy hay sao? Có phải là nữ sinh đứng trước mặt của anh ấy thì anh ấy cũng không cảm nhận được cái gì hay không? Mình đã bắt đầu có những suy nghĩ không lành mạnh rồi...”

Nguyễn Yên đang uống nước: “Khụ khụ khụ...”

“Không sao chứ? Cậu uống chậm một chút.”

Đậu Quỳnh lại gần: “Nguyễn Yên, sao gương mặt của cậu lại đỏ như vậy?”

“Ấy, Nguyễn Yên cậu có phải hay không...”

Nguyễn Yên ngay lập tức phủ nhận: “Không phải, chỉ là hơi nóng mà thôi.”

Cô vừa nghe thấy từ “cấm dục” thì trong đầu lại vô ý hiện lên một vài cảnh vào ban đêm không thích hợp với trẻ em.

Chu Mạnh Ngôn không xứng với hai chữ này!

Người đàn ông bước lên bục giảng và bắt đầu buổi diễn thuyết, một giọng nói trầm thấp và dễ nghe được phát ra từ microphone thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bởi vì lớp của bọn họ được xếp vào hàng ở phía sau cho nên chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Chu Mạnh Ngôn thông qua màn hình chiếu trực tiếp.

Nguyễn Yên nghĩ tới đâu thì hay tới đó nên ngồi cùng với bọn họ nghe diễn thuyết.

Cô lắng nghe thì cũng dần bị thu hút bởi những gì mà người đàn ông đang nói cũng như những kinh nghiệm và trí tuệ của anh được tiết lộ thông qua nội dung. Nơi đầu quả tim của cô có chút rung động, không nghĩ đến Chu Mạnh Ngôn khi làm việc lại càng có thêm lực hấp dẫn hơn nữa.

Qua một lúc thì Nguyễn Yên cảm thấy có hơi khát nước nên sờ s0ạng bình nước vừa được đặt ngay dưới chỗ ngồi lúc nãy, nhưng khi vừa di chuyển thì túi nhỏ trên đầu gối ngay lập tức rơi xuống đất, khóa kéo không được đóng kỹ cho nên đồ vật bên trong đều rơi ra ngoài.

“Để mình nhặt giúp cậu.” Dương Mộc cúi xuống nhặt lấy đồ vật thì đột nhiên nhìn thấy một cái hộp trang sức: “Đây là cái gì vậy?”

Sau khi cô nàng vô tình mở ra rồi nhìn thấy vật bên trong thì kinh ngạc ngay lập tức: “Mẹ nó —— đây là nhẫn kim cương?!!”

Đầu của Nguyễn Yên như bị đập mạnh vào một chút.

Cô đã cố tình tháo xuống không đeo ở trên tay, sao mà vẫn bị phát hiện thế này? ╭ (° a ° `) ╮.

Giọng nói của Dương Mộc đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Đậu Quỳnh cùng với Võ Phương Nhã cũng lại gần, sợ đến ngây người khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp kia.

“Mẹ nó, tại sao trong túi xách của cậu lại có một chiếc nhẫn thế này hả?”

“Cậu có chiếc nhẫn kim cương này từ khi nào?!”

“Nguyễn Yên, tình huống của cậu là như thế nào hả??”

Mọi người xung quanh nghe thấy thì đều vây quanh lại đây, Nguyễn Yên đỏ bừng gương mặt, nhận ra mình càng che giấu thì càng nhanh chóng bị phát hiện nên dứt khoát thừa nhận: “Mình đã kết hôn, đây là... nhẫn cưới.”

Những người nghe thấy lời này:??? Mẹ kiếp?!!

“Kết hôn?!”

“Khi nào thì cậu có bạn trai thế hả? Chúng ta chỉ mới không gặp nhau một học kỳ mà thôi, cậu đang đùa mình đấy à?”

Nguyễn Yên ấp a ấp úng bịa chuyện nói: “Ngay khi nghỉ hè thì bạn trai lập tức nói là anh ấy cũng đến tuổi rồi, người trong nhà thúc giục cho nên... Cho nên đi lãnh giấy kết hôn trước.”

Nguyễn Yên càng nói thì càng cảm thấy ngượng QAQ.

“Tốc độ này của Nguyễn Yên cũng quá trâu bò, bằng tốt nghiệp vẫn còn chưa lãnh mà đã lãnh giấy kết hôn trước!”

“Cậu thật sự là đang che giấu một tin tức vô cùng lớn đó.”

“Bây giờ mình hoàn toàn chết lặng đây này...”

Có người bán tín bán nghi, không có ý tốt hỏi: “Nguyễn Yên, chồng của cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi chín.”

“Hai mươi chín? Tại sao cậu lại tìm một người còn lớn hơn so với cậu rất nhiều thế?”

“Nguyễn Yên, cậu có ảnh chụp không, cho bọn mình xem với?”

“Đúng vậy, Nguyễn Yên, bọn mình cũng muốn nhìn ảnh chụp của chồng cậu! Thật là tò mò.”

Nguyễn Yên: Không phải các cậu đang nhìn đấy sao...

Mọi người xì xào bàn tán về chuyện kết hôn của Nguyễn Yên, một bạn học bên cạnh nhìn vào màn hình led và đột nhiên nói: “Các cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Chu Mạnh Ngôn kìa, anh ấy đã kết hôn?!”

Màn hình chiếu vừa vặn quay được động tác cầm bút lật sách của người đàn ông, các khớp ngón tay vô cùng rõ ràng.

“Anh ấy đã kết hôn sao?!”

“Hình như là đã có tin tức nói như vậy, bây giờ xem ra là sự thật?”

Đậu Quỳnh nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu một cách cẩn thận, đột nhiên híp mắt lại: “Các cậu nhìn chiếc nhẫn của anh ấy có chút giống với kiểu dáng nhẫn của Nguyễn Yên, giống như là cùng một cặp...”

Dương Mộc kinh ngạc: “Thật sự có chút giống, có một vòng màu xanh nhỏ bên cạnh viên kim cương, vô cùng rõ ràng.”

Nhịp tim của Nguyễn Yên đột nhiên đập nhanh hơn, bên cạnh có người nở nụ cười: “Hai người các cậu có thị lực gì thế này, làm sao có thể là cùng một cặp được? Chẳng lẽ người kết hôn với Chu Mạnh Ngôn lại là Nguyễn Yên?”

“Nói nhảm, chúng ta chỉ đang vui đùa một chút, đương nhiên biết là không có khả năng!”

Nguyễn Yên lại thở phào nhẹ nhõm một hơi lần nữa.

Quả nhiên là mọi người đều không có khả năng sẽ tin tưởng ==

Mọi người không nhìn thấy được cận cảnh tay của Chu Mạnh Ngôn cho nên chuyện này cũng được xem như là một trò đùa.

Có một vài nữ sinh nghe lén được tin tức Nguyễn Yên kết hôn thì dựa lại gần nhau rồi khe khẽ nói nhỏ: “Nguyễn Yên thế mà lại tìm một người gần ba mươi tuổi sao? Cậu ta có điều kiện như vậy thì tìm người nào mà chẳng được?”

“Cậu không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia sao?”

“Ý của cậu là gì?”

“Mặc dù lớn tuổi nhưng mà người ta có tiền, đàn ông lớn tuổi có tiền ai mà không muốn cưới chứ hả.”

“Bám vào kẻ có tiền, có rất nhiều lợi thế.”

“Loại đàn ông lớn tuổi này ngoại trừ có tiền ra thì còn có thể làm cái gì khác nữa hả? Nếu không thì tại sao vừa rồi muốn xem ảnh chụp thì Nguyễn Yên lại không đồng ý?

“Cũng đúng...”

Chương 55

Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc thì Nguyễn Yên đi theo các bạn cùng phòng đi dạo ở trung tâm văn hoá và thể dục thể thao, đến gần trưa thì bốn người mới có ý định đến căn tin để ăn cơm.

Trên đường trở về thì cô tình cờ nhận được cuộc gọi từ Chu Mạnh Ngôn.

“Em đang ở đâu?” Người đàn ông hỏi: “Đưa em đi ăn nhé?”

“Trưa nay em muốn đi ăn ở căn tin với bạn cùng phòng.” Cô rất nhớ hương vị các món ăn ở nhà ăn.

Chu Mạnh Ngôn hỏi cô cụ thể đi ăn ở đâu, Nguyễn Yên nói đi Tam Đường, vì thế đầu dây bên kia cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ dặn dò vài câu sau đó ngắt điện thoại.

Bạn cùng phòng dựa lại gần rồi hỏi: “Yên Yên, không phải là chồng cậu gọi điện tới đấy chứ?”

“Ừm……”

“Ôi chao, một ngày ba bữa cơm cũng đều muốn biết, sao mà lại ngọt ngào quá đi he he.”

Nguyễn Yên bị bọn họ trêu chọc đến nóng bừng cả gương mặt: “Đi thôi, không phải các cậu đang đói bụng hay sao?”

Chu Mạnh Ngôn ở phía bên kia sau khi ngắt điện thoại thì cùng vài vị lãnh đạo đi từ trong toà nhà ra ngoài, phó bí thư mời anh đi ăn cơm ở ngoài trường học nhưng người đàn ông lại nói: “Ăn ở căn tin trong trường học đi.”

“Ăn ở căn tin sao?” Vốn dĩ bọn họ đều đã đặt sẵn phòng bao rồi.

“Ừ, không cần phải phiền phức như thế, ăn ở căn tin là được rồi.”

***

Sau khi Nguyễn Yên đi cùng với mọi người đến nhà ăn, bởi vì khi bọn họ tới thì cũng vừa lúc qua thời gian sinh viên thường tới ăn cho nên bên trong cũng không đông cho lắm.

Sau khi tìm được chỗ ngồi thì đặt đồ xuống, ba người còn lại hỏi Nguyễn Yên muốn ăn cái gì rồi để cho cô ngồi đợi ở đây, còn các cô ấy đi gọi món.

Mười phút sau thì bốn người ngồi xuống, Nguyễn Yên nghe thấy hương vị của cá chuồn tiêu xanh trước mặt thì mày mắt đều vui vẻ cong hết lên.

Hương vị của căn tin trong trường học sẽ làm cho người ta phải hoài niệm cả đời này.

Ba người còn lại nói về chuyện tốt nghiệp, hiện tại bọn họ đang viết luận văn, cũng không ở lại trường được mấy tháng nữa, Dương Mộc và Võ Phương Nhã gần đây cũng đang thực tập. Nguyễn Yên ước chừng

sẽ hoãn tốt nghiệp một năm, sang năm sẽ phải gặp những người bạn cùng phòng mới.

“Chờ cho đến khi đôi mắt của Nguyễn Yên tốt hơn thì khi chúng ta tốt nghiệp sẽ đi du lịch, cậu cũng phải đến tham gia đấy.” Dương Mộc nhướng mày: “Chờ sau một đoạn thời gian nữa thì chúng ta sẽ lập một kế hoạch đi du lịch.”

Nguyễn Yên: “Được.”

Bốn người trò chuyện phiếm, Dương Mộc uống xong một ngụm canh rồi ngẩng đầu tuỳ ý nhìn về phía trước thì đột nhiên sửng sốt: “Mẹ kiếp, các cậu nhìn xem! Đó là Chu Mạnh Ngôn đúng không?!”

Võ Phương Nhã cùng với Đậu Quỳnh cũng lập tức nhìn qua, một vài người đàn ông mặc Âu phục và giày da bước vào trong căng tin, cao thấp mập ốm đều đủ cả, chỉ có duy nhất một người cao gầy và sạch sẽ là Chu Mạnh Ngôn vô cùng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

“Hôm nay là lần thứ hai chúng ta gặp được anh ấy! Thật là quá trùng hợp mà!”

Nguyễn Yên ngồi ở bên cạnh đột nhiên ngây người: “Chu Mạnh Ngôn?!”

Anh thật sự đến sao?!

“Đúng vậy, hình như anh ấy đến ăn cơm với mấy vị lãnh đạo của trường chúng ta.” Ánh mắt của Dương Mộc đuổi theo anh, vẻ mặt vô cùng hoa si*: “Thật sự là quá đẹp trai và có khí chất mà, cảm giác giống như là một minh tinh...”

*suy nghĩ mơ mộng quá mức về một người khác giới.

“Chu Mạnh Ngôn cũng ăn ở căn tin, quá bình dân rồi ha ha ha.”

Đậu Quỳnh cũng hoa si giống Dương Mộc mà cùng nhau nhìn qua bên kia thì nhìn thấy mấy người đàn ông đi đến trước cửa xổ rồi gọi món, sau đó Chu Mạnh Ngôn xoay người lại, ánh mắt lướt một vòng quanh căn tin rồi cuối cùng dừng lại ở một nơi.

Dương Mộc đột nhiên kêu lên như tiếng gà gáy: “A a a anh ấy đang nhìn qua chúng ta kìa!”

“!!” Nguyễn Yên nhanh chóng vùi đầu xuống.

Không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô.

Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cô gái đang ngồi cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, nơi khóe môi có chút cong lên rồi đi về phía của cô gái.

Dương Mộc: “Mẹ kiếp, anh ấy đang đi tới phía của chúng ta kìa!”

Nguyễn Yên: “……” Xác định là đã bắt được cô rồi qwq.

Cuối cùng thì Chu Mạnh Ngôn dẫn theo một nhóm người rồi ngồi vào một bàn phía sau Nguyễn Yên, nhìn từ phía của người đàn ông thì chỉ cách hai bàn so với chỗ ngồi của Nguyễn Yên, anh vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt của cô.

Khi Dương Mộc ngồi bên cạnh Nguyễn Yên nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn ngồi ở phía sau thì kích động không chịu được mà hạ giọng nói với bạn cùng phòng: “Mình ở đây mà có thể nhìn thấy được Chu Mạnh Ngôn!”

Nguyễn Yên cũng có thể đoán được đại khái Chu Mạnh Ngôn cố ý chọn ngồi ở chỗ đó là bởi vì có thể nhìn thấy cô ở khoảng cách gần nhất.

Nhưng mà vẫn còn may là anh chưa tiến lên chào hỏi với cô...

Võ Phương Nhã mỉm cười rồi gõ vào bàn của Dương Mộc: “Cậu đừng hoa si nữa có được không hả, Nguyễn Yên ngồi ở bên cạnh nghe thấy mặt đều đỏ lên hết cả rồi.”

Dương Mộc vuốt cái đầu nhỏ của Nguyễn Yên: “Quả nhiên vẫn là nhị ca ngây thơ nhất, Nguyễn Yên, mình nói với cậu, nếu cậu có thể nhìn thấy được thì cậu sẽ cảm thấy anh ấy vô cùng đẹp trai.”

Nguyễn Yên càng ngày càng tò mò Chu Mạnh Ngôn rốt cuộc trông như thế nào.

Một lúc sau thì bốn người đột nhiên nghe thấy một vài giọng nam được truyền đến từ bên cạnh: “Này, bốn người các cậu ——“

Một vài nam sinh đi về phía các cô.

Là những bạn học có quan hệ không tệ lắm trong lớp.

Bọn họ nhìn thấy bốn người ngồi bên đây, đặc biệt là Nguyễn Yên đã lâu rồi không thấy thì bưng cơm bước tới rồi ngồi ở bàn bên cạnh các cô, trong số đó có một nam sinh cao gầy mặc quần áo thể thao buộc tóc ngồi vào bên cạnh Nguyễn Yên: “Nguyễn Yên, sao hôm nay cậu lại đến trường thế?”

Nguyễn Yên đáp lại bằng một nụ cười lễ phép: “Hôm nay mình không có việc gì làm cho nên muốn về trường học thăm một chút.”

Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn đảo qua mấy người bên đây rồi rơi vào trên người nam sinh mỉm cười tiến lên chào hỏi với Nguyễn Yên, tay đang gắp đũa dừng lại, trong mắt như tích tụ thành một giọt mực đen rồi dần dần tràn ra ngoài.

Nam sinh cột dây buộc tóc có ấn tượng rất tốt đối với Nguyễn Yên bởi vì Nguyễn Yên trông vô cùng đáng yêu, cậu vẫn thường xuyên chủ động nói chuyện với cô và hỏi han cô gần đây đang làm những gì.

Nguyễn Yên đều trả lời lại từng câu một, Dương Mộc hỏi: “Các cậu sáng nay đi đâu vậy? Không đi nghe giảng hay sao?”

“Nghe xong rồi mới đi chơi bóng rổ, buổi chiều có một trận đấu bóng rổ, các cậu có muốn đi xem hay không, học viện tài chính của chúng ta cùng với học viện quản lý.”

Nam sinh buộc dây cột tóc nhìn về phía Nguyễn Yên, vẻ mặt mong đợi: “Nguyễn Yên, cậu có muốn đi không?”

“Nguyễn Yên không thể nhìn thấy thì có thể xem thế nào hả?” Võ Phương Nhã trêu chọc.

“Chuyện này... có thể đi trải nghiệm bầu không khí một chút được hay không?”

Nguyễn Yên lắc đầu rồi mỉm cười nói: “Không được đâu, buổi chiều mình phải về nhà rồi.” Lúc sáng nay đến đây thì Chu Mạnh Ngôn đã nói rằng anh chỉ bận buổi sáng là xong cho nên cô cũng chỉ có thể ở lại đây nửa ngày mà thôi.

“Ôi, vậy thì được rồi, cũng không biết lần sau là khi nào mới có thể gặp lại cậu.”

Sau khi ăn xong thì mọi người bưng đ ĩa cơm của mình đứng dậy, nam sinh buộc dây cột tóc lại nói với Nguyễn Yên: “Để mình giúp cậu.”

“A, cảm ơn……”

Nam sinh giúp Nguyễn Yên bưng đ ĩa cơm lên rồi sau đó mọi người đi ra ngoài, vừa lúc bàn của Chu Mạnh Ngôn ở bên kia cũng đứng dậy, các nam sinh nhìn thấy lãnh đạo trong học viện thì lên tiếng chào hỏi.

Đám người của Nguyễn Yên đi ở phía trước, nhóm người của Chu Mạnh Ngôn vừa vặn đi ở phía sau, Dương Mộc lén quay đầu lại nhìn vài lần: “Sao mình lại có cảm giác Chu Mạnh Ngôn vẫn luôn nhìn chúng ta...”

“Nhìn cậu cái rắm ấy, chẳng phải là cậu đang đi trước người ta đấy sao?”

Nguyễn Yên lờ mờ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn rơi xuống phía sau lưng mình, phía sau lưng cô giống như đang muốn bốc lên nhiệt độ vậy.

Sau khi cất chén dĩa xong thì bọn họ bước đến cửa căn tin, nam sinh buộc dây cột tóc mở miệng hỏi Nguyễn Yên: “Đúng rồi, các cậu có muốn đi uống trà sữa hay không? Mình mời mọi người nhé.”

Ngay khi Nguyễn Yên vừa muốn từ chối thì trong tầm mắt mơ hồ của mình có thể cảm thấy nhóm người Chu Mạnh Ngôn đang đi ngang qua bọn họ.

Mùi nước hoa dành cho nam giới quen thuộc phiêu tán trong không khí.

Trái tim của Nguyễn Yên đập lỡ một nhịp.

Nhưng mà giây tiếp theo anh đi ngang qua cô giống như là không hề quen biết nhau.

Nguyễn Yên lấy lại tinh thần rồi uyển chuyển từ chối bọn họ, mấy người nam sinh đành phải tạm biệt với các cô sau đó cả bốn người đi về phía ký túc xá, Nguyễn Yên đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi xách của mình rung lên.

Là tin nhắn thoại của Chu Mạnh Ngôn.

[Đón em ở đâu?]

Nguyễn Yên suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói với các bạn cùng phòng để cho các cô ấy đến phòng tự học trong khu dạy học, đợi một chút nữa sẽ có người đến đón cô.

Sau khi tìm được một phòng học trống thì ba người lưu luyến tạm biệt với Nguyễn Yên, Nguyễn Yên nói khi nào cô rảnh sẽ trở về trường học thường xuyên hơn, sau khi bọn họ rời đi, Nguyễn Yên gửi dãy số của phòng học qua cho Chu Mạnh Ngôn rồi thuận tiện hỏi: [Anh có thể tìm được không?”

Nhưng mà đối phương không trả lời lại.

Nguyễn Yên vừa mới ăn no xong nên đi vòng quanh phòng học để tiêu cơm một chút, sau khi đi đến bên bục giảng thì cô bỗng nhiên nghe được âm thanh kéo xuống của tay nắm cửa.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy cửa được mở ra, một bóng người quen thuộc bước vào bên trong.

“Anh tới rồi ——”

Người đàn ông không trả lời lại mà chỉ đóng cửa rồi tiến lại gần cô.

Nguyễn Yên đứng tại chỗ, nhìn thấy anh đi tới trước mặt mình, ngay sau đó eo của cô đột nhiên bị ôm lấy, anh bước tới đè cô lên trước bục giảng.

Chu Mạnh Ngôn đè cô xuống rồi giam cầm cô ở trong phạm vi lãnh thổ của mình, Nguyễn Yên cảm thấy hành động mạnh mẽ của anh thì sợ tới mức hai mắt trợn to, tim đập loạn xạ, đặc biệt là không biết khi nào sẽ có người ở bên ngoài xuất hiện trong phòng học.

Người đàn ông cúi mặt xuống rồi rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tầng nhiệt nóng bỏng.

“Mạnh Ngôn……”

Giọng nói của cô rất nhẹ, muốn đẩy anh ra thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh dừng ở bên tai: “Muốn vờ như không quen biết với anh thì cũng thôi nhưng lại cho phép nam sinh khác ngồi ở bên cạnh, thật sự cho là anh không biết ghen hay sao?”

Đây là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn chủ động nói ra anh đang ghen trước mặt cô.

Nguyễn Yên cảm nhận được d*c vọng chiếm hữu của người đàn ông, trong lòng cuộn lên gợn sóng, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng: “Anh hiểu lầm rồi, chỉ là bạn học bình thường...”

Anh hơi dựa đầu vào cần cổ của cô, hơi thở ấm áp phả lên phía trên: “Dù có là bạn học bình thường thì anh cũng ăn dấm.”

Nguyễn Yên từ trước đến nay chưa bao giờ cảm nhận được anh thế mà lại có một mặt như thế...

Không biết vì sao mà một hồ xuân thuỷ ở trong lòng bị anh khuấy động đến mất sự yên ả vốn có.

Cô khẽ cắn môi, ngại ngùng không nói nên lời, Chu Mạnh Ngôn nhìn đôi môi đỏ mọng nước của cô thì đột nhiên nói với giọng khàn khàn:

“Muốn hôn.”

Đại não của Nguyễn Yên nổ tung, nhân lúc anh không để ý mà lập tức thoát khỏi vòng tay của anh.

Chính là dáng vẻ không muốn cho hôn.

Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì yên lặng cong môi lên, phát hiện ra trêu chọc cô thật sự rất vui.

Nguyễn Yên đứng sang một bên, bàn tay đã bị người đàn ông nắm chặt lấy, giọng nói của anh rất ấm áp: “Đi thôi, chúng ta về nhà nhé.”

***

Sau nửa ngày ngắn ngủi ở trường thì Nguyễn Yên đã trở về nhà.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi Nguyễn Yên tỉnh dậy thì mở mắt ra theo bản năng muốn cảm nhận ánh sáng trước mắt nhưng lại cảm thấy đôi mắt có một chút đau, càng ngày càng khó nhìn thấy mọi thứ xung quanh hơn, ánh sáng trước mắt giống như muốn trở nên mơ hồ hơn so với ngày bình thường.

Nguyễn Yên còn tưởng rằng tối hôm qua bản thân ngủ không ngon cho nên mới bị như thế, vì thế lại chợp mắt một lúc, một tiếng sau cô tỉnh lại một lần nữa thì phát hiện đôi mắt vẫn vô cùng khó chịu.

Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, khó chịu nhắm mắt lại, nơi hốc mắt có chút ẩm ướt.

Đây là một triệu chứng chưa từng có.

Rõ ràng khoảng thời gian trước cô đã phục hồi rất tốt...

Nguyễn Yên cảm thấy hoảng sợ, sau khi rửa mặt xong, cô sờ s0ạng ra khỏi phòng muốn đi tìm Chu Mạnh Ngôn thì lại nghe thấy người giúp việc nói sáng nay anh đã tạm thời đến công ty nên không có ở nhà.

Nguyễn Yên do dự nửa ngày rồi vẫn gọi điện thoại qua cho anh.

Vừa gọi qua thì cô nghe thấy đầu dây bên kia giống như đang thấp giọng nói với người bên cạnh “chờ một chút” sau đó mới hỏi cô: “Tỉnh dậy rồi sao?”

“Anh đang bận sao……”

“Không bận.” Anh đặt bút trong tay xuống: “Có chuyện gì thế?”

“Bây giờ đôi mắt của em có chút khó chịu ạ.”

Nguyễn Yên miêu tả tình trạng cho anh nghe, người đàn ông nghe xong thì nhíu mày lại: “Đi ăn sáng trước đi nhé, lát nữa anh sẽ cho tài xế đón em đi bệnh viện, anh cũng sẽ đến đó.”

“Không sao đâu ạ, anh đang bận mà, đợi một chút nữa em sẽ tự đi...”

“Nghe lời nào, khi nào đi thì gửi tin nhắn cho anh.”

“Vâng ạ.”

Anh dịu giọng an ủi: “Bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa, có biết không?”

Sự căng thẳng trong lòng cô dịu đi một chút: “Vâng ạ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Yên hoàn tất xong việc ở nhà, Diệp Thanh cũng chạy đến cùng ra ngoài với cô, dọc đường cô vẫn cảm thấy đôi mắt vô cùng khó chịu, chỉ có thể nhìn một cách mơ hồ, lòng bàn tay đổ một chút mồ hôi.

Sau khi đến bệnh viện, Chu Mạnh Ngôn cũng đã đến, anh cúi người xuống quan sát đôi mắt của cô rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mi mắt sau đó nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chắc là sẽ không có vấn đề lớn gì đâu.”

Nguyễn Yên bị anh nắm tay dẫn vào trong bệnh viện, anh lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay của cô, cảm xúc quay cuồng trong đôi mắt nhưng vẫn không nói câu nào.

Sau khi gặp bác sĩ chủ trị, Nguyễn Yên nói về tình trạng của cô, bác sĩ lập tức sắp xếp để cô đi kiểm tra.

Sau một số cuộc kiểm tra, Chu Mạnh Ngôn ngồi với Nguyễn Yên ở hành lang và chờ đợi kết quả sơ bộ.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô: “Căng thẳng lắm sao?”

Cô gật đầu: “Em sợ...” Sợ sẽ xảy ra biến cố.

Trong khoảng thời gian này cô vô cùng chú ý chăm sóc đôi mắt, bình thường không phơi nắng dưới ánh mặt trời, hơn nữa mấy ngày nay đoàn kịch nói cũng không có việc gì bận nên cô căn bản là đang nghỉ ngơi, theo lý mà nói sẽ không có vấn đề gì.

Chu Mạnh Ngôn nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Tay của Nguyễn Yên bị anh siết chặt.

Một lúc sau cô muốn đi vệ sinh, Diệp Thanh đưa cô rời đi.

Sau khi trở về, Diệp Thanh nói không thấy Chu Mạnh Ngôn đâu, Nguyễn Yên còn tưởng anh có chuyện gì, Diệp Thanh nhìn quanh vài lần trong phòng hội chẩn*: “Ôi, Chu tổng đang ở bên trong.”

*Hội chẩn là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.

Nguyễn Yên đi đến trước phòng hội chẩn, vừa muốn đẩy cửa ra thì nghe thấy giọng nói được truyền đến từ bên trong:

“Chu tiên sinh, đã có kết quả kiểm tra sơ bộ, tình huống hiện tại của Chu phu nhân vẫn chưa thể kết luận được.”

Chu Mạnh Ngôn: “Điều này có nghĩa là gì?”

Bác sĩ nói với anh một vài số liệu: “Chúng tôi vẫn cần phải xác nhận thêm một vài chỉ tiêu, dựa theo tình hình hiện tại thì có hai khả năng, thứ nhất là một triệu chứng nhỏ, sẽ biến mất trong một khoảng thời gian ngắn và không gây ra bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng tình hình còn lại... thì không được lạc quan cho lắm, rất có thể bệnh trạng của cô ấy đã tái phát, thị lực của cô ấy có thể dần dần bị mờ trở lại và có khả năng cảm nhận ánh sáng sẽ lại kém đi một lần nữa, ngài tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần.”

Nguyễn Yên ngẩn người ngay lập tức.