Chương 67-68

Chương 67

Trọng Trạm Tĩnh nhìn vào đôi mắt tràn đầy năng lượng và có tiêu điểm của Nguyễn Yên, trong đầu nổi lên những cơn sóng bão cuồn cuộn ——

Nguyễn Yên thế mà lại phục hồi thị lực?!!

Sắc mặt của Trọng Trạm Tĩnh dường như đông cứng lại, cô ta thậm chí còn không có thời gian để khống chế được biểu cảm của mình: “Nguyễn Yên, đôi mắt của em tốt hơn rồi sao? Em, đôi mắt của em lành lại khi nào thế?”

Nguyễn Yên thu lại hết vẻ mặt kinh ngạc của cô ta vào trong đáy mắt, tươi cười như lúc ban đầu: “Thật ra thì đã lành lại từ mấy tuần trước rồi, chỉ là lúc đó chị đang ở nơi khác, em muốn gặp trực tiếp để báo tin vui này với chị, chị ngạc nhiên như vậy sao?”

Trọng Trạm Tĩnh cảm giác cả người cứng đờ, trong đầu trống rỗng vài giây.

Nguyễn Yên đã phục hồi thị lực, cô ta đột nhiên cảm thấy vốn dĩ có phong thái cao không với tới ở trước mặt Nguyễn Yên, lại bị hạ thấp một lần nữa.

Cô ta gượng cười hai tiếng: “Vừa rồi nhìn thấy em đi về phía bọn chị... Chị bị dọa rồi. Sao em biết đó là chị?”

“Mấy ngày hôm trước em đã thấy ảnh chụp của chị ở trên vòng thời gian, vừa rồi khi các chị đi đến đây thì em nhìn thấy dường như các chị đang bàn luận về em nên em lập tức nhận ra thôi.”

“……”

Trọng Trạm Tĩnh nhớ lại vừa rồi cùng người bạn chỉ chỉ trỏ trỏ, sắc mặt mang theo dáng vẻ châm chọc, thế mà lại là ở dưới mắt của Nguyễn Yên.

Bọn họ nói chuyện lâu như vậy, cô ta* cũng im lặng theo dõi bọn họ lâu như vậy.

*Độc thoại của Trọng Trạm Tĩnh nên ‘cô ta’ sẽ là ngôi ba của Nguyễn Yên.

Giống như là đang xem một đoạn diễn ngầm tối tăm vậy.

Cô ta cảm thấy chiếc mặt nạ của bản thân ở trước mặt Nguyễn Yên đã bị kéo xuống từng chút một, giống như là nhục nhã vô cùng lớn, nhưng Nguyễn Yên Lại còn cười đến bình thản như thế, dường như không để ở trong lòng một chút nào.

Đỉnh đầu Trọng Trạm Tĩnh như bị rót đầy sự nhục nhã, phát hiện ra sự dịu dàng và đoan trang mà bản thân đã được ngoại giới khen ngợi trong nhiều năm như vậy lại có vẻ vô cùng dối trá trước mặt Nguyễn Yên.

Giống như cô ta đang giả vờ vậy, còn Nguyễn Yên, đặc biệt là sau khi phục hồi thị lực, duy nhất chính là những mặc cảm và tự ti đã hoàn toàn biến mất, thật sự toát ra loại khí chất tao nhã từ bên trong.

Lòng bàn tay của Trọng Trạm Tĩnh ra đầy mồ hôi nhưng vẫn giữ ý cười trên gương mặt: “Vừa rồi khi chị nhìn thấy em cho nên mới nói với bạn của chị một tiếng, chị đang nghĩ đến việc sẽ đưa cô ấy đến đây gặp em rồi giới thiệu một chút, đây là bạn học của chị, Tả Trân.”

Tả Trân nhìn Nguyễn Yên, thu lại sự kinh ngạc và cảm thấy rất có lỗi: “Chào, chào em...”

Vừa rồi cô ta cũng choáng váng. Không chỉ đơn thuần là bởi vì phát hiện Nguyễn Yên phục hồi thị lực, mà còn có sau khi nhìn thấy mọi mặt của Nguyễn Yên thì phát hiện ra đối phương thế mà lại xinh đẹp như vậy.

Nhớ lại những câu nói châm chọc vừa rồi, cô ta cảm thấy gương mặt của mình như đang phát sốt, toàn thân đều cảm thấy khó chịu.

Sau khi Nguyễn Yên chào hỏi xong, Trọng Trạm Tĩnh im lặng rồi mở miệng thử thái độ của Nguyễn Yên: “Nguyễn Yên, vậy bây giờ đôi mắt của em lành lại rồi thì sinh hoạt cũng thuận tiện hơn nhiều, thật sự là vui mừng thay cho em.”

“Vâng, vẫn phải cảm ơn chị khoảng thời gian trước đã đưa thảo dược đến cho em.”

“Không sao đâu... Chỉ là việc nhỏ mà thôi.”

Nguyễn Yên nhận được tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn, đối phương nói trước tiên đã bận việc xong rồi, bây giờ có thể lại đây tìm cô. Nguyễn Yên đối mặt với hai người phía trước rồi nói: “Mạnh Ngôn sẽ đến đây tìm em, em đi trước đây.”

“Em, em đi đi.”

Tầm mắt của Nguyễn yên nhìn về phía trước và đi ngang qua bên cạnh cô ta, mãi cho đến khi cảm nhận được người kia đã đi xa thì cơ thể căng thẳng của cô ta mới dần thả lỏng.

Tả Trân ở bên cạnh hoảng sợ: “Cô ta thế mà lại phục hồi thị lực rồi sao? Vậy thì cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta có phải là đã bị cô ta nghe thấy rồi hay không?”

Trên trán của Trọng Trạm Tĩnh đổ mồ hôi: “Có lẽ là cô ta sẽ không nghĩ nhiều đâu...”

Rốt cuộc thì vừa rồi Nguyễn Yên dường như không có một chút tức giận nào.

Mà Nguyễn Yên từ khi trở vào bên trong, nhớ lại những điều mà mình đã nghe được trước cửa phòng mát xa ngày hôm nay, nụ cười dần tắt.

Hóa ra chuyện Triệu Nguyệt thay đổi kịch bản là do đối phương thực sự cố ý, Trọng Trạm Tĩnh đã biết điều đó từ lâu.

Hơn nữa Trọng Trạm Tĩnh ngay từ đầu đã coi thường cô nhưng lại trở thành bạn tốt với cô, làm đủ loại quan tâm và thăm hỏi, diễn trò rất tốt, thậm chí vẫn còn có ý định tiếp tục diễn ở trước mặt cô.

Nguyễn Yên bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Nguyễn Yên đi đến nhà vệ sinh, lấy son môi từ trong túi ra sau đó bôi một chút son màu nâu đỏ retro lên trên cánh môi, mím môi lại rồi nhìn về phía bản thân ở trong gương.

Nếu Trọng Trạm Tĩnh đã muốn diễn.

Cô sẽ diễn cùng với cô ta.

Cô cầm lấy túi xách rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía trước vài bước thì nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đang đứng đợi cô ở chỗ kia.

Những cảm xúc bị quấy nhiễu trong lòng dần dần lắng xuống.

Cô đi tới, đối phương dường như nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn cô, nơi đáy mắt như được mạ lên tầng nhu hoà.

Nguyễn Yên đi đến trước mặt Chu Mạnh Ngôn, giọng nói trầm thấp của anh vang lên:

“Cảm thấy mới không gặp hai tiếng đồng hồ mà Yên nhi lại xinh đẹp hơn rồi.”

Gương mặt của Nguyễn Yên xuất hiện một chút đỏ hồng: “Làm gì có, anh không bận sao?”

“Ừm, bây giờ có đói bụng không?”

Cô gật đầu: “Đói lắm ạ.”

Anh xoa xoa lên sau gáy của cô rồi mỉm cười: “Đưa em đi ăn cơm nhé.”

***

Sau khi ăn cơm trưa xong thì hai người trở về phòng.

Ở bên ngoài vào buổi trưa nắng chói chang nhất, Nguyễn Yên đứng trên ban công ngắm cảnh biển, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, anh dẫn cô đến trên ghế rồi ngồi xuống, sau đó kéo cô ngồi lên đùi.

“Anh làm gì thế……”

Cô đỏ mặt, bị anh vòng tay ôm lại, anh cầm lấy nĩa rồi đút dưa hấu cho cô.

“Ngọt không?”

Nguyễn Yên gật gật đầu, lung lay cẳng chân: “Ngọt ạ.”

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Chu Mạnh Ngôn nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài càng lúc càng lớn thì dẫn cô đi vào bên trong.

Nguyễn Yên nằm dựa vào trên giường để đọc sách, Chu Mạnh Ngôn ngồi bên giường, nhìn vào máy tính xách tay.

Yên tĩnh mà bình thản.

Nguyễn Yên lật sách, nhớ lại những gì đã xảy ra lúc sáng, có chút thất thần, một lúc sau mới nói: “Mạnh Ngôn, đôi khi em cảm thấy mình thật ngu ngốc...”

Anh nhìn về phía cô rồi mỉm cười, sau đó đặt máy tính lên trên tủ đầu giường rồi ngồi vào bên cạnh cô: “Sao lại choáng váng rồi hả?”

Nguyễn Yên rũ mắt: “Chỉ là đôi khi em không phân biệt được rõ ràng là người khác có thật lòng đối xử với em hay không.”

Người đàn ông nghe thấy như vậy thì cầm lấy quyển sách trên tay của cô sau đó ôm cô lên nửa dựa vào trong lòng ngực của anh rồi hỏi: “Có người bắt nạt em sao?”

Nguyễn Yên lắc đầu.

Cô tạm thời không có ý định nói với Chu Mạnh Ngôn.

“Em chỉ là cảm thấy bản thân đôi khi không có cách nào để phân biệt được.”

Chu Mạnh Ngôn xoa xoa đầu của cô: “Điều này liên quan đến tính cách của em, có vài người có lòng đề phòng rất nặng, quen bạn bè cũng không dễ dàng để lộ ra tình cảm của bản thân, có vài người lại tương đối dễ dàng cho đi sự chân thành hơn, mỗi một chuyện đều có những chỗ tốt khác nhau, có điều có rất nhiều chuyện sẽ bị thời gian khảo nghiệm, chẳng phải có câu tục ngữ nói rằng nhìn thấu lòng người theo thời gian sao?”

Nguyễn Yên gật gật đầu thì nghe thấy anh nói: “Nếu Yên nhi bị ấm ức chuyện gì thì nhất định phải nói với anh nhé, ừm?”

“Vâng ạ.” Cô cong môi.

Đến buổi chiều, Chu Mạnh Ngôn ở cùng với Nguyễn Yên trong phòng nghỉ ngơi một lát rồi lại đi làm việc.

Nguyễn Yên làm ổ ở trên giường đánh vài ván game với bạn cùng phòng, không có ý định đi ra ngoài, vào lúc chiều tối, Chu Mạnh Ngôn trở về đưa cô đi ăn tối.

Sau khi màn đêm buông xuống, chiếc du thuyền ở trên mặt biển tối tăm hiện lên một tầng ánh sáng, trên tay Nguyễn Yên đang cầm một cốc Haagen-Dazs, muốn đi dạo trên boong tàu một chút nhưng lại bị Chu Mạnh Ngôn ngăn lại: “Anh sẽ đưa em đến một nơi càng đẹp hơn.”

“Sao ạ?”

“Ở đầu chiếc du thuyền này có một khoang ngắm cảnh, nơi đó có tầm nhìn tốt nhất, anh sẽ đưa em đến đó.”

“Được ạ.”

Chu Mạnh Ngôn dẫn cô đi đến cửa thang máy, khi đi đến bên kia thì vừa lúc có một người đi tới từ phía sau.

Trọng Trạm Tĩnh cúi đầu nhìn di động, nghe thấy giọng nói của Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn thì vội vàng ngẩng đầu lên, hai người cũng đồng thời quay đầu nhìn cô ta.

Trọng Trạm Tĩnh sửng sốt rồi cười nói: “Hi.”

“Chị Trạm Tĩnh.”

Nguyễn Yên mở miệng chào hỏi.

Trọng Trạm Tĩnh nhìn sắc mặt lạnh lùng của Chu Mạnh Ngôn, trong lòng như bị đâm một nhát.

Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Nguyễn Yên rồi lấy đi kem trong tay cô: “Ăn xong chỉ còn miếng cuối cùng này thôi sao?”

“Vâng...” Nguyễn Yên nhíu mày: “Chỉ còn mỗi miếng cuối cùng này thôi.”

Anh búng trán cô: “Thêm một miếng cũng không được, một lát nữa ăn xong cảm thấy không thoải mái thì phải làm sao?”

“Ấy……”

Anh xoa xoa đầu cô: “Đợi một chút nữa sẽ đưa em đi ăn bánh kem khác nhé.”

“Haha, được ạ.”

Trọng Trạm Tĩnh nhìn hành động thân mật của hai người bọn họ thì cảm thấy bản thân đứng ở phía sau giống như là không khí vậy, cô ta chịu đựng sự xấu hổ mà chủ động mở miệng: “Đúng rồi, hai người đang đi đâu thế?”

Nguyễn Yên quay đầu nhìn cô ta: “Bọn em định đi lên khoang ngắm cảnh ở tầng trên cùng nhìn thử một chút. Chị Trạm Tĩnh muốn đi cùng sao?”

“Chị...” Trọng Trạm Tĩnh vừa muốn mở miệng uyển chuyển từ chối thì người đàn ông đã ôm lấy Nguyễn Yên rồi nói với giọng nhàn nhạt:

“Khoang ngắm cảnh không lớn, ba người đi vào chật lắm.”

Trọng Trạm Tĩnh: “……”

Cô ta làm sao có thể không biết lời nói của người đàn ông rõ ràng không cho phép cô ta làm bóng đèn, Trọng Trạm Tĩnh cố nén vẻ mặt cứng đờ: “Tôi, tôi định đi tìm bạn của tôi, hai người đi đi.”

Sau khi cửa thang máy mở ra, Chu Mạnh Ngôn cùng Nguyễn Yên bước vào bên trong.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Trọng Trạm Tĩnh đứng ở bên ngoài tức giận đến nỗi sắc mặt đen lại, cô ta siết chặt nắm tay.

***

Sau khi lên đến tầng cao nhất, Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên đi đến khoang ngắm cảnh, Chu Mạnh Ngôn đã hẹn trước nửa giờ tới trong khoang ngắm cảnh sẽ chỉ có bọn họ, nhân viên công tác dẫn hai người đi vào.

Nguyễn Yên bước vào bên trong thì nhìn toàn bộ khoang ngắm cảnh giống như một vòng đu quay, chiếc du thuyền hạng sang giống như một cần trục hình tháp, khoang ngắm cảnh được treo ở tầng cao nhất của chiếc du thuyền, khám phá được vùng biển bên ngoài, ở bên trong có thể nhìn thấy phác thảo to lớn của chiếc du thuyền, mà phía dưới chân chính là mặt biển.

Sau khi nhân viên công tác rời đi, trong khoang ngắm cảnh chỉ còn lại hai người.

Nguyễn Yên nhìn không gian thoải mái và rộng rãi bên trong, lúc này mới nhận ra những gì Chu Mạnh Ngôn nói với Trọng Trạm Tĩnh vừa rồi đều là cố ý, nơi này có chứa thêm mười người nữa cũng không thành vấn đề...

Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên đi đến bên cạnh kính pha lê trong suốt: “Yên nhi nhìn xem.”

Nguyễn Yên bị kinh ngạc bởi cảnh đẹp trước mắt mà cảm thán: “Phong cảnh ở đây cũng quá đẹp, tầm nhìn còn rộng hơn nhiều so với ở bên dưới.”

“Chờ đến khi ban ngày thì lại có cảnh sắc khác nhau.”

Nguyễn Yên mỉm cười: “Ngày mai chúng ta sẽ đến xem một lần nữa nhé, được không ạ?”

“Được.” Anh trả lời cô.

Sau khi ngắm cảnh xong, hai người ngồi ở trước bàn tròn, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô gái với hàng mày đẹp và đôi mắt sáng, sau khi chuẩn bị một lúc, anh lấy ra một hạng mục đã được sắp xếp từ sáng sớm: “Yên nhi, em có muốn nghe một bài hát hay không?”

Trái tim của Nguyễn Yên rung động, như đoán được điều gì nhưng vẫn giữ sự kinh ngạc: “Bài hát gì ạ?”

“Hát cho em một bài [Vô điều kiện] của Trần Dịch Tấn nhé.”

Nguyễn Yên không nhịn được mà cong môi: “Anh sẽ biết hát giọng ca Quảng Đông sao ạ?”

Chu Mạnh Ngôn khẽ ho hai tiếng: “Anh có học một chút.”

Thật ra là anh đã học một đoạn thời gian rất dài.

Mặc dù đã đoán trước được sự vui mừng bất ngờ này nhưng khoảnh khắc Nguyễn Yên nghe thấy, vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.

“Vậy thì anh hát, em nghe.”

Khi phần nhạc đệm vang lên, Chu Mạnh Ngôn bắt đầu hát bài hát này một cách rất nghiêm túc, ngay khi anh mở miệng, Nguyễn Yên đã rất ngạc nhiên trong giây lát, anh dường như đã tốn rất nhiều công sức trong một thời gian dài, hát giọng Quảng Đông vô cùng trôi chảy và dễ nghe, hơn nữa bản thân người đàn ông đã có chất giọng trầm thấp, lời ca lưu luyến chạm vào trái tim cô, khiến cho trái tim cô đập thình thịch.

Khi mà trào lưu thích sự mới mẻ

Khi những người bên cạnh lại thích tiếng tăm

May mắn thay khi bên tôi và em là sự tự nhiên và ấm áp

Khi những lời phù phiếm lại vang lên chua xót

Lấp đầy cả sự đố kỵ và ghen tuông

Bởi vì tình yêu kiên định trên thế gian

Là không tính toán vô điều kiện

Nhưng liệu có ai nhìn thấu được?

Chương 68



Nguyễn Yên nhìn anh, tất cả mọi cảm xúc trong lòng đều bị anh kéo ra, bởi vì như thế mà rung động.

Khi người đàn ông hát xong, cô cảm thấy hốc mắt nóng bừng, cong môi nở nụ cười: “Mạnh Ngôn, tại sao em không phát hiện ra anh lại có thể hát hay như vậy.”

Người đàn ông thấy cô thích thì cong khóe môi lên: “Sau này em muốn nghe bài hát nào thì hãy nói với anh, anh đều sẽ hát cho em nghe.”

“Anh thích ca hát như vậy sao?”

Anh giữ lấy cái ót của cô, ánh mắt chan chứa tình cảm sâu nặng: “Anh thích bởi vì em mà làm tất cả mọi chuyện.”

Anh muốn bất chấp dành cho cô tất cả những thiên vị.

Có thể rất nổi bật nhưng cũng có thể rất đơn giản.

“Anh muốn để cho em phải rung động với anh nhiều hơn một chút mỗi ngày, như vậy sẽ có một ngày em sẽ thích anh.”

***

Sau khi kết thúc vài ngày du ngoạn trên chiếc du thuyền xa hoa, Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn cũng trở về với quỹ đạo của cuộc sống bình thường.

Sáng sớm thứ ba, chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ ở bãi đậu xe ngầm của công ty Âu Lạp, Giang Thừa mở cửa xe phía sau ra, thân hình cao lớn của người đàn ông bước xuống xe.

Chu Mạnh Ngôn đi về phía trước, đi theo bên cạnh là Giang Thừa đang nói về chuyện của ngày hôm nay: “Chu tổng, tôi vừa nhận được thông báo từ chủ tịch Âu Lạp, Nguyễn Ô Trình muốn ngài đến văn phòng của ông ta một chuyến, chắc là bởi vì chuyện cổ phiếu giảm giá ngày hôm qua.”

Cuối tuần trước, báo cáo quý trước của Âu Lạp đã được công bố, khi phiên giao dịch vừa mới bắt đầu vào thứ hai, cổ phiếu của Âu Lạp đã trực tiếp giảm 6,9%, mặc dù có một số biến động ở giữa, cuối cùng khi thị trường đóng cửa vào lúc ba giờ chiều, mức giảm biểu hiện là 4,8%.

“Nghe nói Nguyễn Ô Trình…… Tức điên.”

Chu Mạnh Ngôn thong thả và ung dung xoay đồng hồ, nhếch khoé miệng lên: “Đoán được.”

Quý trước Chu Mạnh Ngôn lại tác động lớn đến Âu Lạp làm dao động các thế lực đằng sau của Nguyễn Ô Trình một lần nữa, hơn nữa tiến hành một vòng cải cách kỹ thuật và dây chuyền sản xuất mới.

Giang Thừa nói: “Nguyễn Ô Trình tức giận chắc là không phải bởi vì giá cổ phiếu giảm mà là muốn mượn chuyện này để trút giận với ngài.”

Chu Mạnh Ngôn cong môi: “Cho nên hôm nay ông ta gọi tôi đến đây, tuyệt đối không phải là bởi vì ‘dạy bảo’ đơn giản như vậy.”

Thang máy đi lên và cuối cùng dừng ở tầng lầu của văn phòng chủ tịch.

Khi Chu Mạnh Ngôn bước vào văn phòng thì nhìn thấy Nguyễn Ô Trình đang ngồi ở trước bàn làm việc, mà đứng ở bên cạnh chính là giám đốc tài chính Cam Lư, còn có một số người thân tín của Nguyễn Ô Trình ở công ty đang đứng thành hàng.

Xem ra là cùng muốn hỏi trách nhiệm.

Chu Mạnh Ngôn đi lên trước: “Chủ tịch Nguyễn ——”

Nguyễn Ô Trình dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn dáng vẻ nhàn nhã của anh, sau đó ném báo cáo quý đến trước mặt anh: “Chu Mạnh Ngôn, đây là cách cậu quản lý Âu Lạp với tư cách là tổng giám đốc trong một quý, cậu hẳn là nên xem thử.”

Bởi vì Âu Lạp năm sau liên tục giới thiệu nhân tài đến từ bên ngoài vào dây chuyền sản xuất nên đã tiêu tốn rất nhiều tiền mặt, hơn nữa sản phẩm mới vẫn còn đang trong quá trình sản xuất nên không có cách nào tạo ra lợi nhuận, do đó trên báo cáo quý biểu hiện lưu lượng tiền mặt từ hoạt động kinh doanh là âm năm trăm triệu và lưu lượng tiền mặt từ hoạt động đầu tư cũng là số âm.

Hơn nữa lúc ban đầu sản phẩm vẫn chưa được mở rộng thị trường ra nước ngoài, tỷ suất lợi nhuận giảm đã dẫn đến lợi nhuận tài sản ròng giảm 10%, tỷ suất lưu lượng tiền mặt ròng cũng giảm 5%, lưu lượng tiền mặt từ hoạt động kinh doanh cũng giảm 40%.

Tất cả những chuyện này trong mắt Nguyễn Ô Trình đều là kết quả dẫn đến sau khi Chu Mạnh Ngôn cải cách Âu Lạp.

Nguyễn Ô Trình nói: “Cậu có biết phần báo cáo quý này khó coi như thế nào không? Chắc tôi không cần phải nói với cậu về việc giảm giá cổ phiếu ngày hôm qua đâu đúng không?”

Chu Mạnh Ngôn đan mười ngón tay vào nhau rồi tuỳ ý đặt ở phía trước người sau đó nhìn về phía ông ta: “Trước mắt Âu Lạp đang ở trong giai đoạn đầu nhập, những số liệu này không bình thường sao?”

Cam Lư nói: “Tổng giám đốc Chu, ngay từ đầu chúng tôi đã nói với ngài Âu Lạp căn bản không có cách nào để thích ứng với những cải cách như vậy, hiện tại công ty đang hoạt động vô cùng nặng nề, triển vọng lại không tốt đẹp như những gì ngài đã tưởng tượng một chút nào.”

Mỗi một người có mặt ở đây đều đề cập đến hoàn cảnh và vị trí khó khăn của công ty trước mắt, từng câu từng chữ đều đẩy Chu Mạnh Ngôn đến nơi đầu sóng ngọn gió, cuối cùng người đàn ông nở nụ cười thản nhiên:

“Công ty hiện tại nếu là do tôi quản lý, lãi hay lỗ đều ở trong phạm vi suy xét của tôi. Ánh mắt thiển cận của các người chỉ nhìn thấy hiện tại nên cũng chỉ có thể làm cho Âu Lạp dừng chân tại chỗ.”

Nguyễn Ô Trình nhìn Chu Mạnh Ngôn, nhớ tới kể từ cuộc họp cổ đông lần trước, thế lực của Chu Mạnh Ngôn đã từng bước một xâm nhập vào Âu Lạp, đe dọa đến ông ta, một số cấp dưới có năng lực của ông ta đều chạy toàn bộ đến dưới trướng của Chu Mạnh Ngôn, hiện tại địa vị của ông ta ở công ty dường như sẽ bị mất đi quyền lực.

Nguyễn Ô Trình tuyệt đối không cho phép để xảy ra chuyện như vậy.

Ông ta cười lạnh: “Số liệu là chân thật nhất, cậu đừng nói những lời nói suông ấy ở trước mặt tôi, hiện tại tôi vô cùng hoài nghi năng lực quản lý của cậu.”

“Ồ? Vậy thì chủ tịch Nguyễn có ý định như thế nào?”

“Nhìn vào phần báo cáo quý này, tôi quyết định sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị vào tuần tới để thảo luận xem có nên đình chỉ chức vụ tổng giám đốc của cậu hay không. Chu Mạnh Ngôn, nếu những cải cách của cậu không hiệu quả với Âu Lạp thì mời cậu hãy yên tâm mà nhận lấy hoa hồng được chia.”

Cảm xúc trong đôi mắt của Chu Mạnh Ngôn sâu không thấy đáy, sau một lúc lâu mới đứng lên, anh nhếch khóe miệng lên, ý cười không chạm đáy mắt:

“Tôi chờ ông thông báo thời gian.”

Sau khi Chu Mạnh Ngôn rời khỏi văn phòng, Cam Lư nói: “Nguyễn tổng, Chu Mạnh Ngôn sẽ không kiêu ngạo được thêm mấy ngày nữa đâu, lần này trình báo cáo quý này cho tất cả các vị thành viên hội đồng quản trị, mọi người đương nhiên sẽ biết lựa chọn.”

Nguyễn Ô Trình cầm lấy tách trà trên bàn rồi mở nắp ra sau đó chậm rãi thổi: “Chiều nay hãy mời cố vấn tài chính đến công ty một chuyến.”

***

Sau khi rời khỏi Âu Lạp, ở trên xe, Giang Thừa quay đầu lại hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau: “Chẳng lẽ Nguyễn Ô Trình thật sự không nhìn ra Âu Lạp hiện tại đang phát triển tốt hơn sao?”

Chu Mạnh Ngôn đẩy gọng mắt kính mỏng, nhìn máy tính: “Cậu cảm thấy ông ta ngu như vậy sao?”

“Ông ta đến bây giờ vẫn còn còn ý định điều ngài đi...”

“Ông ta muốn loại quyền lợi của tôi không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ là lúc trước vẫn luôn không tìm được lý do thích hợp, hiện tại cổ phiếu giảm, ông ta đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội lần này.”

“Có điều với thế lực hiện tại của ngài ở Âu Lạp, Nguyễn Ô Trình muốn thông qua hội đồng quản trị điều ngài đi, chỉ sợ là lời nói vớ vẩn.”

“Không nhất định.”

“Sao ạ?”

Dưới thấu kính của chiếc kính gọng mỏng, ánh mắt của người đàn ông lạnh nhạt: “Mục đích cuối cùng của ông ta có thể không phải là điều này.”

***

Sau khi Chu Mạnh Ngôn trở lại Phạm Mộ Ni thì gọi điện thoại cho Nguyễn Yên, nghe thấy giọng nói lười biếng và mơ màng ở đầu dây bên kia thì biết là cô vừa mới tỉnh ngủ.

Trò chuyện trong chốc lát thì anh đã trêu chọc cô đến khi tỉnh táo hoàn toàn, cô gái ngồi dậy: “Hôm nay anh đã đến Âu Lạp sao?”

“Ừm.”

“Em đã nghe nói một ít về tình hình của công ty.” Nguyễn Yên nhẹ giọng nói: “Đó là về chuyện giá cổ phiếu giảm.”

Anh cười một cái: “Vậy thì Yên nhi có muốn nghe anh giải thích không?”

“Vâng ạ.”

Chu Mạnh Ngôn nói về các mục đích cùng với phương pháp cải cách Âu Lạp gần đây của mình, bao gồm một số tình huống mà anh vốn dĩ đã đoán được trước, nói tóm lại chính là Âu Lạp hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, cần phải đầu tư lớn, tốc độ đi lên sẽ khá chậm cho nên nếu nhìn vào báo cáo tài chính giai đoạn đầu thì sẽ cảm thấy hiệu quả rất nhỏ.

Nhưng thật ra không phải là như vậy, Nguyễn Ô Trình lại muốn ăn hết một lần trở thành một kẻ đứng đầu, đó là điều không thể, rốt cuộc thì lúc trước Âu Lạp đã từng gặp phải khủng hoảng lớn như thế.

Anh nói xong thì mỉm cười hỏi: “Lo lắng anh sẽ làm cho Âu Lạp lâm vào khủng hoảng một lần nữa sao?”

Nguyễn Yên lắc đầu, giọng nói mềm mại: “Không đâu ạ, em tin tưởng anh.”

Không chỉ đơn giản là tin tưởng Chu Mạnh Ngôn có năng lực cùng với sự phân tích của anh, mà còn là tin tưởng những gì mà anh đã nói với cô lúc trước là sẽ làm cho Âu Lạp trở nên tốt hơn.

“Cho dù là đã từng, anh đã từng là thương nhân nhưng anh nhất định sẽ kiếm lại số tiền mà bản thân đã đầu tư, chưa kể hiện tại anh thích Yên nhi như vậy thì nhất định sẽ không làm cho em phải lo lắng.”

Nguyễn Yên lặng lẽ mỉm cười: “Vâng ạ.”

Sau khi nói về chuyện công ty xong, Nguyễn Yên nói hai ngày nữa đoàn phim của bọn cô sẽ phải bắt đầu đi đến nơi khác để diễn kịch nói, lịch trình sắp xếp cụ thể đã được công bố, Chu Mạnh Ngôn muốn cô gửi cho anh một bản sao.

Sau khi trả lời, Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Giang Thừa ở đầu dây bên kia, vì thế cô để cho Chu Mạnh Ngôn đi làm việc của mình rồi kết thúc cuộc gọi.

Vào buổi sáng, khi Nguyễn Yên đang ở trong phòng sách, trong lúc lướt điện thoại thì nhìn thấy tấm poster rất đẹp mà nhân viên tuyên truyền đã đăng lên công khai trên diễn đàn về chuyến lưu diễn lần này, Nguyễn Yên thuận tay đăng lên dòng thời gian, cũng coi như là tuyên truyền một chút.

Sau một lúc, Nguyễn Yên đang xem lời thoại thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thấy đó là cuộc gọi từ Sân Minh Triết.

Cô bắt máy, đầu dây bên kia hỏi hiện tại Nguyễn Yên có bận hay không: “Sáng nay vừa lúc mình không bận cho nên mới gọi điện thoại cho cậu, không làm phiền cậu chứ?”

“Không có, mình cũng không bận.”

Sân Minh Triết lại hỏi tình trạng gần đây của đôi mắt của cô, xác nhận cô đã hoàn toàn lành lặn, khoảng thời gian trước hắn cũng đã biết Nguyễn Yên đã phục hồi thị lực, lúc ấy Chúc Tinh Chi đăng trên dòng thời gian bức ảnh chụp của cô ấy và Nguyễn Yên, sau khi biết được cô đã phục hồi thị lực thì hắn lập tức gọi điện thoại cho cô trước.

Sân Minh Triết nói: “Sau khi ăn Tết mình bị ba gửi đến chi nhánh công ty ở Thành phố R để tập luyện, mình vừa lúc nhìn thấy buổi biểu diễn đầu tiên của [Tĩnh Hồ] của cậu vào cuối tuần này là ở Thành phố R, cũng thật tình cờ, đến lúc đó mình sẽ đến xem cậu biểu diễn.”

“Không cần đâu, thật ra mình chỉ diễn một nhân vật nhỏ mà thôi...”

“Cậu có lời thoại đúng không?”

“Có.”

“Không có lời thoại thì cũng không sao cả.” Sân Minh Triết mỉm cười, trong lòng nghĩ có thể nhìn thấy cô là được rồi: “Cậu cứ xem như mình đi thư giãn tâm trạng một chút, vun đắp tình cảm một chút.”

***

Thời gian của buổi biểu diễn là vào tối thứ bảy cho nên vào sáng sớm thứ sáu, đoàn phim phải lên đường đến thành phố R.

Sân Minh Triết còn gửi tin nhắn cho Nguyễn Yên nói muốn hắn đến đón cô ở ga tàu cao tốc hay không, Nguyễn Yên uyển chuyển từ chối, cô nói đoàn phim của bọn họ đã sắp xếp xe buýt, đối phương lại nói muốn mời Nguyễn Yên đi ăn tối, nhưng hôm nay cô còn phải đi buổi tổng duyệt nên nhất định là không có thời gian, Sân Minh Triết cũng không ép cô, để cô an tâm chuẩn bị trước.

Buổi tối bận rộn kết thúc, sau khi trở về khách sạn, cô vừa mới tắm xong thì Chu Mạnh Ngôn đã gọi điện cho cô.

“Gọi video nhé?”

Anh hỏi.

“Sao ạ?”

“Muốn nhìn em một chút.”

Nguyễn Yên thẹn thùng muốn từ chối nhưng Chu Mạnh Ngôn vô cùng cố chấp: “Chỉ xem một chút thôi, ừm?”

Cuối cùng cô trả lời một cách không trôi chảy sau đó nhanh chóng ngồi thẳng người, soi gương và chỉnh lại tóc tai rồi mở camera lên, đầu dây bên kia cũng được bật lên, Nguyễn Yên nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của người đàn ông, anh dường như còn đang ở trong phòng sách.

Đây là lần đầu tiên bọn họ mở video, tim của Nguyễn Yên đập có chút nhanh, gò má không nhịn được mà hiện lên màu hồng, Chu Mạnh Ngôn lặng lẽ nhìn cô vài giây, cuối cùng bật cười: “Thẹn thùng đến nỗi như vậy sao?”

“…… Không có ạ.” Cô nhỏ giọng ngụy biện.

“Hôm nay bụng có phải là không thoải mái hay không?”

Kỳ kinh nguyệt của Nguyễn Yên đã đến ngày hôm qua. Từ sau lần Nguyễn Yên bị đau bụng do đến kỳ kinh nguyệt khoảng thời gian trước, Chu Mạnh Ngôn đã bắt đầu nhớ chu kỳ hành kinh của cô và không cho cô ăn quá nhiều đồ lạnh.

“Không đâu ạ, em cũng chưa uống đồ lạnh.”

Hai người trò chuyện với nhau, Nguyễn Yên cũng dần không còn cảm thấy căng thẳng như vậy nữa, cô không còn ngồi thẳng như lúc trước mà là ngã xuống trên giường.

Người đàn ông nhìn vào màn ảnh, dây đeo của cô gái không chú ý hơi tuột xuống khỏi vai để lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, thế nhưng dáng vẻ của cô vẫn không hay biết gì mà hết sức tập trung chia sẻ rất nhiều chuyện với anh.

Đáy mắt anh tối sầm lại vài phần, anh đột nhiên vô cùng muốn ở bên cạnh cô vào giờ phút này.

Vốn định nói chuyện ngắn gọn trong khoảng mười phút nhưng ai ngờ cuối cùng lại trò chuyện gần một tiếng, khuôn mặt của Nguyễn Yên lộ ra vẻ buồn ngủ, Chu Mạnh Ngôn nhẹ nhàng nói: “Đi ngủ thôi nào, nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”

“Vâng ạ, buổi tối tốt lành.”

Sau khi cô cúp máy, Chu Mạnh Ngôn click mở WeChat du lịch lên rồi đặt vé ngay lập tức.

***

Vào ngày hôm sau, toàn bộ nhân viên của đoàn phim tập trung tại sân khấu kịch để tiến hành tập luyện.

Địa điểm biểu diễn lần này của bọn họ là ở phòng kịch nói lớn nhất của thành phố R, vé bán ra rất khá, không cần đoán cũng biết đêm nay khách đến rất đông.

Vào buổi tối, Nguyễn Yên đang chuẩn bị ở hậu đài thì nhận được một tin nhắn từ Sân Minh Triết: [Mình đến rồi.] hắn còn gửi một bức ảnh của sân khấu kịch.

Nguyễn Yên kinh ngạc trong nháy mắt, không ngờ hắn thật sự đến xem.

Nguyễn Yên nói cô sắp lên sân khấu, có thể không có thời gian để ra ngoài gặp hắn, Sân Minh Triết để cho cô cảm thấy an tâm làm việc của mình, đợi đến khi màn trình diễn kết thúc thì lại nói sau.

Sau khi màn biểu diễn bắt đầu, Sân Minh Triết ngồi ở dưới sân khấu nhìn Nguyễn Yên trên sân khấu, hắn cảm thấy sau khi đôi mắt của cô phục hồi thị lực thì vẫn luôn chói mắt như trước, cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ cũng không thể che dấu đi hào quang của cô trong vở kịch nói.

Thật ra vở kịch nói mà Nguyễn Yên đã từng diễn hắn cũng đã xem qua, chỉ là đôi khi âm thầm đến rồi lại lặng lẽ rời đi.

Buổi biểu diễn thuận lợi kết thúc và hạ màn tốt đẹp.

Sau khi Nguyễn Yên thu dọn ở hậu đài xong thì cô đi ra ngoài cùng với một vài diễn viên, khi cô đến bên ngoài đại sảnh, Nguyễn Yên nhìn thấy Sân Minh Triết đang đứng bên cạnh poster, trong tay đang ôm một bó eustoma màu hồng.

Hắn quay đầu lại nhìn thấy cô thì chợt cong môi lên: “Nguyễn Yên.”

Nguyễn Yên cùng với người bạn đi bên cạnh đều sửng sốt, Nguyễn Yên nói với người bạn một tiếng sau đó đi lên phía trước, Sân Minh Triết đưa hoa tới trong tay cô: “Chúc mừng cậu, Yên Yên, buổi biểu diễn đã thành công.”

Nguyễn Yên khẽ nở nụ cười: “Cảm ơn nhé.”

Sân Minh Triết mỉm cười nhìn cô: “Thế nào rồi, gần đây có phải là rất vất vả hay không?”

“Vẫn còn tốt, thật ra nhiệm vụ của mình cũng không phải là nặng lắm.”

“Vậy thì tối nay mình đưa cậu đi ra ngoài ăn tối nhé? Cậu nói xem mấy ngày nay mình hẹn cậu, cậu đều không cho mình mặt mũi, hiện tại buổi biểu diễn đã kết thúc rồi, có thể đi được không? Mình cũng được xem như là một nửa chủ nhà đó.”

Sân Minh Triết nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dịu dàng.

Gương mặt của Nguyễn Yên lộ ra vẻ khó xử: “Tối nay mình ——“

Cô còn chưa kịp dứt lời thì đã có một giọng nam lạnh lùng và trầm thấp được truyền đến từ phía trước:

“Tối nay cô ấy không có thời gian.”

Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bỗng nhiên ngây người, quay đầu lại thì thấy bóng dáng của Chu Mạnh Ngôn xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám đen, dáng người cao lớn thon dài, hình dáng của gương mặt tỉ mỉ và rõ ràng, mặt mày sâu thẳm như cất giấu băng tuyết, sắc mặt lạnh đến có chút đông lại, cầm một bó hoa hồng đỏ lớn trong tay.

Khuôn mặt của Sân Minh Triết đột nhiên đông cứng lại.

Trong lúc Nguyễn Yên đang vô cùng kinh ngạc thì nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đi đến bên cạnh rồi ôm lấy eo của cô.

Nguyễn Yên bị anh làm cho vui mừng cùng với kinh ngạc: “Mạnh Ngôn, anh... Sao anh lại tới đây?”

“Đến đây xem em biểu diễn.” Giọng nói của người đàn ông dịu dàng.

Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên nhìn Sân Minh Triết ở phía đối diện, đáy mắt trở nên lạnh lẽo: “Sân tiên sinh, đã muộn như vậy rồi, không cần cậu phải nhọc lòng đi ăn tối cùng với phu nhân của tôi, cũng không thích hợp.”

Sân Minh Triết nhìn thấy dáng vẻ tuyên thệ chủ quyền của Chu Mạnh Ngôn thì nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông cách đây một khoảng thời gian trước, khϊếp sợ và kinh ngạc.

“Chu Mạnh Ngôn, anh đây là có ý gì?”

“Có nghĩa là để cho cậu tránh xa Yên nhi một chút.” Chu Mạnh Ngôn nhếch môi: “Nói như vậy, cậu nghe hiểu không?”

Sân Minh Triết kinh ngạc nhíu mày: “Giữa hai người không phải là liên hôn thương mại hay sao? Anh không phải là không thèm để ý một chút nào đến Nguyễn Yên hay sao?”

Lúc trước Chu Mạnh Ngôn không phải là không thèm để ý một chút nào đến Nguyễn Yên hay sao?! Lần trước Nguyễn Yên bị thương ở chân, hắn ở trong bệnh viện gọi điện thoại cho Chu Mạnh Ngôn, đối phương lạnh nhạt hơn nữa không quan tâm đ ến cô ấy một chút nào, nhưng sao hiện tại...

Người đàn ông nghe thấy như vậy thì nhả ra mấy chữ lạnh lùng từ đôi môi mỏng của mình:

“Đúng hay không, cậu còn có ý định làm điều gì sao?”

Đồng tử Sân Minh Triết rung lên.

Chu Mạnh Ngôn mất hết kiên nhẫn nhìn về phía hắn:

“Sân tiên sinh, tôi cùng với Nguyễn Yên đã kết hôn, hiện tại tình cảm vô cùng tốt.”

“Tôi xin khuyên cậu không nên lại có ý định thọc gậy bánh xe*, mơ ước người vĩnh viễn không thuộc về cậu.”

*Nôm na là hành động phá ngang, làm ngăn trở công việc đang tiến triển của người khác.

Chu Mạnh Ngôn ôm lấy Nguyễn Yên rồi trực tiếp đưa cô rời đi.

Sân Minh Triết đứng ở tại chỗ, nhíu mi, đôi mắt đỏ rực.

***

Nguyễn Yên được Chu Mạnh Ngôn đưa ra ngoài, nhớ lại những lời anh vừa tuyên thệ chủ quyền, cùng với thái độ thờ ơ nói chẳng sao cả của anh khi cô đã chủ động giải thích ở trước mặt anh lúc trước, quả thật là khác nhau như trời với đất…

Nguyễn Yên ngẩng đầu lên nhìn quai hàm dưới căng chặt của anh cùng với sắc mặt cực kỳ không vui của anh, áp khoé miệng xuống: “Chúng ta có nên đổi hoa hay không?”

Anh rũ mắt xuống nhìn cô, Nguyễn Yên nhìn về phía trước, chớp chớp mắt, giọng nói rất mềm mại: “Em thích hoa hồng đỏ trong tay anh...”

Chu Mạnh Ngôn lúc này mới phản ứng lại được hóa ra trong tay Nguyễn Yên đang cầm bây giờ chính là hoa mà Sân Minh Triết đã đưa.

Eustoma trong tay Nguyễn Yên bị rút ra ngay lập tức, sau đó hoa hồng đỏ thay thế vị trí, anh lạnh lùng nói:

“Tất nhiên là hoa của anh đẹp rồi.”

Nguyễn Yên phát hiện ra người này ăn dấm sao lại đáng yêu như thế chứ?

Khi ra tới cửa, xe của Chu Mạnh Ngôn đã đợi sẵn ở cửa nhưng Nguyễn Yên lại giữ chặt tay áo của anh: “Em muốn đi dạo phố ở đây mua vài thứ, anh đi dạo với em có được không?”

“Ừm.”

Vì thế hai người đặt hoa vào trong xe sau đó đi về phía trước.

Trên đường phố mờ nhạt, từng luồng ánh đèn lao về phía trước, xung quanh có rất ít người qua lại.

Cổ tay của Nguyễn Yên bị anh nắm lấy, cô nhìn sắc mặt của anh vẫn tối tăm như thế thì hỏi anh: “Hôm nay anh muốn đến đây để tạo bất ngờ cho em sao?”

Giọng nói của anh nhàn nhạt: “Anh đến chậm một bước, thiếu chút nữa thì vợ của anh đã đi cùng với người khác rồi.”

Vừa rồi anh cũng đang đợi ở cửa, ai ngờ anh chỉ tạm thời trả lời điện thoại, khi quay lại thì phát hiện Sân Minh Triết đang đứng ở trước mặt Nguyễn Yên.

Nguyễn Yên cố hết sức kìm nén khóe môi đang cong lên: “Sao anh lại biết em muốn đi cùng với người khác thế?”

Anh rũ mắt nhìn cô: “Anh không đến thì em sẽ đi cùng với cậu ta sao?”

“Vừa rồi em đang muốn từ chối mà...”

“Cậu ta vì em mà đuổi đến tận thành phố R?”

“Sao có thể chứ, cậu ấy chỉ là vừa lúc đến đây công tác mà thôi.”

Chỉ có Chu Mạnh Ngôn sẽ đến vì cô.

Nguyễn Yên thấy anh vẫn không chịu nói lời nào thì bỗng nhiên kéo anh dừng lại rồi mỉm cười nhìn anh:

“Mạnh Ngôn, anh ghen sao?”

“Em cảm thấy thế nào?” Trong lòng anh khó chịu: “Vừa muốn tặng hoa, vừa muốn đưa em đi ăn tối, cậu ta đến bây giờ vẫn còn thích em.”

Ngay khi anh vừa dứt lời thì cô gái đã nhón mũi chân lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy áo của anh rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống môi của anh.

Cô nhìn anh chăm chú:

“Nhưng mà…… Em chỉ thích anh thôi.”