Chương 5: Quán lẩu Thiên Tâm

Editor: Rinzy

Beta: Cherry

Sử dụng khả năng tiên đoán ba lần trong khoảng thời gian ngắn quả thực quá hao tổn cả tinh thần lẫn thể xác, Giang Tử Thành dựa vào kỹ năng diễn xuất bao năm của mình mới không bị hai người kia nhận ra điều khác thường.

Cậu đã đọc và xem qua rất nhiều kịch bản, bộ phim truyền hình rồi! Nếu cậu ở trước mặt Tạ Bắc Vọng bày ra dáng vẻ “khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì bệnh tật”, thì Tạ tiểu thư sẽ như thần phù hộ ngay lập tức khiến cậu “nằm xuống” và "nghỉ ngơi thật tốt”.

Sau đó vệ sĩ xuất hiện và đỡ cậu “vào phòng khách”, nhưng vị chủ tịch lãnh khốc lại “uống rượu đi nhầm phòng”.....

Loại kịch bản này chỉ cần đưa cho cậu một cây bút, cậy nhắm mắt lại cũng có thể viết được một bộ phim truyền hình gồm 40 tập.

Sau khi trả Tạ Đại Bạch cho Tạ tiểu thư, Giang Tử Thành không dám nói thêm một lời nào với Tạ Bắc Vọng, cậu lập tức trở lại phòng tiệc trong bộ dạng hoảng loạn.

Sau khi đi một vòng, Giang Tử Thành đã tìm thấy Tài Định và đi theo ông cả đêm.

Tài Định không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu đến công ty mới muốn mở rộng quan hệ xã hội, nên ông nhiệt tình đưa cậu đi xã giao, lần lượt giới thiệu cậu với đông đảo nhân viên của giải trí Thụy Từ.

Thực ra trí nhớ của Giang Tử Thành về những chuyện xảy ra ở sau buổi tiệc rất mơ hồ.

Cậu mệt đến mức đầu đau như muốn nổ tung, nụ cười trở thành mặt nạ của cậu, đi đến đâu cậu cũng chỉ cười gật đầu chào mọi người.

Khi Giang Tử Thành gặp các tiền bối, cậu bắt tay, thái độ chân thành, lễ phép...nhưng cậu lại không nhớ nổi mình đã gặp được những ai ở trong buổi tiệc.

Khi cậu tỉnh dậy ở trên giường vào ngày hôm sau, cậu nhìn wechat xuất hiện thêm hàng chục bạn mới, điều này làm cậu vô cùng phiền muộn.

Cái wechat "người bế quan tâm thanh tịnh, không có gì có thể quấy rầy!" ...Là của ai?

Nhìn qua vòng bạn bè... Ồ! Đó là một nhà biên kịch nổi tiếng.

Còn có “Thấy đủ thưởng nhạc” này là ai?

Nhìn vào lịch sử trò chuyện. Này, anh ấy là một nhà soạn nhạc nổi tiếng với tư cách cán bộ kỳ cựu.

"Ông già hạnh phúc" này là ai?

Bấm vào ghi chú....Ồ! Cậu thật may mắn khi kết bạn với vị nhân vật chính trong bữa tiệc ngày hôm qua - ảnh đế Hoàng Việt!

...Đợi một chút, " Tạ " này là ai?

Giang Tử Thành nhìn chằm chằm vào hình đại diện của đối phương, tâm lý phòng ngự của cậu đột nhiên rút lui ba trăm mét: Ngoại trừ vị Tạ tiểu thư đó, thì còn ai có thể dùng hình chồn tuyết làm ảnh đại diện.

Tin nhắn chào hỏi của “ Tạ ” chỉ có 5 chữ đơn giản: “Giang Tử Thành, thêm vào”.

... Cô ấy thực sự là em gái của Tạ Bắc Vọng, ngoài đời cô ấy rất dễ thương và đáng yêu, nhưng nói chuyện qua Internet bản chất thật liền lộ ra, lúc nói chuyện mang theo ngữ khí ra lệnh, y hệt như vị Tạ tổng nào đó.

Giang Tử Thành ôm đầu lăn lộn trên giường, cuối cùng lấy hết can đảm gửi cho Tạ tiểu thư một biểu cảm dễ thương.

Là Giang Tử Thành, không phải Giang Thành Tử: [Mèo con xin chào]

Tạ: ???

Là Giang Tử Thành Không phải Giang Thành Tử: Tạ tiểu thư Chào buổi sáng ^-^

Tạ: .....

Là Giang Tử Thành chứ không phải Giang Thành Tử: Đại Bạch đáng yêu quá, lần sau em nhớ phải để ý tới nó nhé. Tạ tiểu thư, đừng để nó lạc đường nữa nhé!

Tạ: Ừ

Câu trả lời của Tạ tiểu thư lạnh lùng đến mức không thể tưởng tượng được!

Nhưng không sao, Giang Tử Thành vốn không muốn dính dáng gì đến hai anh em nhà này.

Vì lợi ích trong sạch của bản thân, hãy để mối quan hệ của anh với Tạ tiểu thư chỉ dừng lại ở mức quen biết trong vòng bạn bè .

********

Quá trình giải trí Thụy Từ mua lại giải trí Thiên Tâm diễn ra rất nhanh chóng, chỉ trong vòng một tuần, nơi từng là một công ty nhỏ gồm xưởng của gia đình 19 người và “Nhất ca" tuyến 18 đã được hình thành trên một tờ hợp đồng lạnh băng.

Sau khi mua lại, công ty Điện ảnh và Truyền hình Thiên Tâm đã trở thành một phòng làm việc thuộc chi nhánh nhỏ của giải trí Thụy Từ, hướng phát triển trong tương lai vẫn chưa rõ ràng.

Ngoại trừ Giang Tử Thành, mười chín người còn lại đều đã giải tán, ngay cả vợ chồng ông chủ cũng rời khỏi công ty.

Ngày công ty giải tán, bà chủ lại nấu đồ ăn cho cả công ty.

Trong phòng hội nghị của công ty, năm chiếc bếp từ được xếp thành hàng, nồi nước nóng sủi bọt, nước súp đỏ và dầu cay khiến ai nấy khi ăn xong người đều là mồ hôi.

Bà chủ là người Trùng Khánh, đồ ăn bà làm không chỗ nào có được, cay cay thơm phức, dư vị vô tận.

Giang Tử Thành ngồi trò chuyện trong đám đông, cười đùa với đồng nghiệp cũ, hàng chục chai bia chẳng mấy chốc đã thấy đáy.

Nói đúng ra, Giang Tử Thành là “người ngoài” duy nhất trong toàn công ty, tuy ngoài miệng Giang Tử Thành nói không thích công ty này nhưng cậu ở trong công ty vài năm, lúc chia tay cũng cảm thấy luyến tiếc.

Nấu nửa nồi lẩu, ông chủ đích thân chở hơn mười ký thịt cừu mang lên từ quê cho mọi người, đến khi chỉ còn hoa cúc và chả tôm nổi trong nồi canh đỏ. Ông chủ đột nhiên đứng dậy ném chai rượu xuống đất, căn phòng trong chốc lát im lặng.

Mặt ông đỏ bừng, mắt đỏ ngầu, không nói rõ được: “ Tử… Tử Thành! Cảm ơn cậu!”

Ông lắp bắp nói: “Tôi, tôi là ông chủ lớn. Một, không có học vấn.. . Tôi không biết phải làm gì với số tiền ít ỏi này, và thành lập công ty này trong sự bàng hoàng... Tôi biết, nếu không có cậu... Công ty của chúng tôi đã không thể tồn tại được đến hiện tại."

Giang Tử Thành không ngờ ông chủ sẽ nói như vậy, cậu vội vàng cầm ly rượu đứng dậy: "Ông chủ, ngài nghiêm túc quá rồi. Sau khi tôi ký với Thiên Tâm, trong lòng tôi, chúng ta đều là người một nhà."

"Cái gì mà người một nhà!?"

Lần này đến người đại diện lên tiếng, trên tay cũng cầm ly rượu, hai mắt đỏ hoe: "Cậu cũng biết, chúng tôi đều là người nhà của ông chủ, khi ông chủ phát tài liền nghĩ tới chúng tôi, ông chủ sếp sắp xếp cho họ hàng vào làm việc trong công ty. Còn cậu một chút quan hệ cũng không có, khi ký hợp đồng tôi cho rằng phải tốn một đống lý lẽ mới có thể ký với cậu. Kết quả cậu nhìn chằm chằm tôi vài giây liền quyết định ký hợp đồng! Ơn tình này, chúng tôi sẽ ghi nhớ cả đời!"

Dưới sự dẫn đầu của hai người đàn ông, mọi người trong bàn đều đứng dậy nâng ly để tỏ lòng biết ơn với Giang Tử Thành.

"Tử Thành, chúc em có tương lai tươi sáng và thực hiện được ước mơ tại giải trí Thụy Từ!"

Giang Tử Thành cảm thấy mũi mình chua xót, cậu cố gắng không khóc, cậu không phải là người vô cảm, dù sao ở chung với nhau hai năm, cậu cũng có tình cảm với công ty này.

Giang Tử Thành nói: “Ông chủ, chúng ta đều là người trong ngành, sau này còn có cơ hội gặp mặt.”

“Không.”

Ông chủ lắc đầu: “Bây giờ tôi phát hiện ra giới giải trí quá khó khăn, tôi làm việc trong giới giải trí nhiều năm như vậy vẫn chưa tạo được tên tuổi, thà lấy tiền còn hơn. Không thì về quê, mở một xưởng sản xuất nhỏ cũng được."

Tuy nhiên, sau khi quen sống ở thủ đô thịnh vượng, thích ứng với nhịp sống của thành phố lớn, thích ứng với sự xa hoa trong giới giải trí, ai có thể cam lòng mà từ bỏ cuộc sống như vậy?

Nhưng bọn họ không có vốn để định cư ở đây.

Bà chủ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh cậu không nói một lời, bà là một người vợ đảm đang từ xa đến đây, giữ gìn trật tự trong ngoài công ty.

Giang Tử Thành chợt chú ý tới nàng, hỏi: "Bà chủ, bà thấy thế nào?"

Bà chủ có tinh thần dám nghĩ dám làm của một người dân phố núi nói: “... Tôi vẫn muốn ở lại đây. Dù sao đây là thủ đô và có rất nhiều cơ hội. Dù không đóng phim điện ảnh và truyền hình, tôi cũng vẫn có thể tồn tại bằng cách làm những công việc kinh doanh khác."

Lúc bà nói, Giang Tử Thành nhìn thẳng vào bà. Giang Tử Thành có dung mạo rất đẹp, trong công ty mọi người đều có ấn tượng với cậu từ trên xuống dưới, hôm nay cậu không tạo kiểu gì, chỉ để tóc xoăn dễ thương.

Giang Tử Thành ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng ngời, mỗi lần nhìn thấy cậu, bà chủ cảm thấy tình mẹ dâng trào, không đành lòng rời mắt đi.

Chỉ trong chốc lát, Giang Tử Thành đã nhìn thấy tất cả những gì cậu muốn biết từ đôi mắt của bà.

Giang Tử Thành lặng lẽ đè nén sự hưng phấn trong lòng, nở nụ cười ngây thơ đến hoàn hảo.

“ Người có bao giờ nghĩ đến việc làm phục vụ ăn uống không?”

Cậu chỉ vào nồi lẩu trên bàn: “Bí quyết nấu món lẩu độc quyền của bà chủ ngon hơn bất kỳ nhà hàng lẩu nào tôi từng ăn, chỉ cần đồ ăn ngon là được. Dịch vụ tốt, tiền vào nhanh! Ông chủ, nếu có tiền về quê mở xưởng thì tốt nhất ở lại mở chuỗi cửa hàng lẩu đi.”

Trong bàn mấy người nhìn nhau, hiển nhiên trước đó bọn họ chưa từng nghĩ tới đề nghị của Giang Tử Thành.

Nhưng bây giờ ở Bắc Kinh có nhiều quán lẩu, thị trường dường như bão hòa, bọn họ một đám người chen vào...Có thể cạnh tranh sao?

“Nhất định có thể!”

Giang Tử Thành khẽ cau mày, nghiến răng nghiến lợi, như thể đã làm ra quyết định lớn lao: “… Như thế này đi, để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với vợ chồng ông chủ và lòng tốt của mọi người đối với tôi. Tôi sẽ đầu tư 3 triệu vào quán lẩu này!”

Đây là tất cả số tiền mà Giang Tử Thành có thể bỏ ra, cậ là một diễn viên tuyến 18, mặc dù đã vào giới giải trí hai năm nhưng số tiền kiếm được không nhiều, đây chính là toàn bộ tài sản của cậu đó!

Nhưng...

Khi nghĩ đến “tương lai thịnh vượng” mà cậu vừa nhìn thấy trong mắt bà chủ, Giang Tử Thành biết rằng sự đầu tư tưởng chừng như bốc đồng của mình chắc chắn sẽ không sai lầm!

********

Tối hôm đó, một bức ảnh được cập nhật trong vòng bạn bè Wechat của Giang Tử Thành.

Trong ảnh, toàn thể nhân viên Công ty Điện ảnh Truyền hình Thiên Tâm trước đây tụ tập lại, tay cầm ly rượu, trên môi ai cũng nở nụ cười ngốc nghếch, trên bàn còn có những dấu vết "lẩu còn sót lại" với bát đĩa sạch sẽ.

Giang Tử Thành để lại lời nhắn: [Chúc mừng] [Chúc mừng] Chúc chuỗi thương hiệu lẩu lớn nhất cả nước “ Quán lẩu Thiên Tâm” kinh doanh phát đạt trong tương lai!

Bạn bè quen biết trong giới ai cũng hết lòng khen ngợi, ai cũng biết công ty cũ của cậu đã được giải trí Thụy Từ mua lại, họ chỉ nghĩ rằng Giang Tử Thành uống quá nhiều và nói nhảm trong bữa tiệc chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện "đại gia đình" của bọn họ sẽ tham gia vào ngành dịch vụ ăn uống.

Chỉ có một người xem nó một cách nghiêm túc.

Tạ: Xin chúc mừng, tôi nhất định sẽ đến chúc mừng bạn trong ngày khai trương.

Giang Tử Thành quả thực có chút say, bình thường hắn sẽ không dám nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với tiểu thư nhà giàu xa lạ này.

Là Giang Tử Thành chứ không phải Giang Thành Tử: Cảm ơn Tạ tiểu thư, mong ngài hãy truyền bá quán lẩu của tôi cho hội chị em gái của ngài.

Tạ:....

Tạ: Tôi không có hội chị em gái.

Tạ: Nhưng tôi sẽ giúp cậu quảng bá quán lẩu.

Giang Tử Thành chân thành thở dài: Cuộc sống của một gia đình giàu có kém hào nhoáng hơn nhiều so với bề ngoài. Bạn thấy đấy, một Tạ tiểu thư sôi nổi và đáng yêu như vậy thậm chí còn không có một người bạn thân.

Thật đáng thương!